Họng súng đã được lên nòng sẵn sàng chỉ thực hiện buốc cuối là bóp còi đang đối diện với trán cô chỉ cách một đoạn chưa tới một mét, chỉ một phát súng cô biết bản thân sẽ chết. Bàn tay nắm chặt điện thoại đã được kết nối với đầu dây bên kia, cô sợ đến mức run người, hai chân run lên sắp không trụ vững, mồ hôi sau lưng chảy ròng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cây súng đáng sợ đó,gần như nín thở, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng mạnh, trong lòng như có lửa sôi lên sùng sục.
Cô không chắc kế hoạch của mình có thành công hay không? Cô đang lo sợ bản thân đã tính toán sai, thế nhưng lần này sai cô sẽ không còn cơ hội nào nữa, sẽ phải bỏ mạng tại đây khi chưa thực hiện xong mọi thứ.
" Đùng"
Máu tươi bắn ra, mùi máu tanh bắt đầu hòa lẫn trong không khí.
Con dao trong tay cô rơi xuống bãi cỏ phát ra tiếng "cạch" rất nhỏ.
Mai Hân như bất động, cô không cảm thấy đau, toàn thân cô vô lực nhưng không có chút đau đớn nào, mùi máu tanh sộc lên hoàn toàn không phải của cô. Cô mở to mắt, hoảng sợ đến cực độ nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Thân thể Triệu Minh từ từ trượt xuống như con rối đứt dây, "phịch" một cái đã nằm yên trên đất, máu từ vết thương ở đâu đó trên đầu liên tục chảy ra thấm xuống cả bãi cỏ. Trong màn đêm, cảnh tượng đó vô cùng ghê rợn. Ông ta chết ngay tại chỗ.
Khi thân thể ông ta hoàn toàn ngã xuống, liền để lộ ra một thân ảnh cao lớn đứng cách đó không xa, cũng là người vừa mới bắn ra phát súng đó. Là Long Đại.
Gương mặt Long Đại tràn đầy sát khí, lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt trong màn đêm chợt lóe lên một tia hung ác nhìn chằm chằm về cái xác của Triệu Minh. Anh từ từ hạ súng xuống từng bước đi về phía cô đang sững người trước sự việc vừa rồi. Phía sau Long Đại còn có cả Mã Phi và rất nhiều đàn em của anh trong tổ chức.
Theo kế hoạch của cô, cô sẽ tính toán thời gian Long Đại từ chỗ bàn chuyện làm ăn trở về tới tổ chức. Tin nhắn đầu tiên cô gửi là để dụ Long Đại trở về, lúc gửi tin nhắn này cô vẫn còn ở trong khu biệt thự của Long Đại. Rồi đến khi cô gửi định vị nơi mình đang đứng là lúc cô nghĩ Long Đại đã sắp đến cổng lớn của tổ chức.
Khi cô tiến đến nơi của Triệu Minh, cô cũng đã ước chừng không quá 10 phút để Long Đại có thể vào tới đây thật đúng lúc. Thế nhưng thời gian cô tính lại có sự chênh lệch khá lớn, Triệu Minh đã tức giận đến mức rút súng ra được một lúc nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng Long Đại đâu, điều này khiến cô khẩn trương vội vàng gọi điện cho anh. Khi anh bắt máy cũng là lúc Triệu Minh nói ra việc sẽ giết cô. Mọi thứ tưởng chừng như chệch khỏi suy tính cuối cùng vẫn đi lại vào quỹ đạo.
Thế nhưng,Cô thật không dám tin Long Đại có thể ra tay với Triệu Minh, người kề vai sât cacnhs cùng mình suốt bao năm. Cái chết của Triệu Minh hoàn toàn không nằm trong dự tính ban đầu của cô, cùng lắm cô chỉ nghĩ đến việc Long Đại hoặc người của anh sẽ kịp thời trở về bắt ông ta, hoặc nếu có bắn cũng chỉ bắn ở những chỗ không có tính sát thương cao.
Thế nhưng cô không ngờ Long Đại lại bắn thẳng vào đầu Triệu Minh. Là ông trùm vũ khí, sẽ không có chuyện anh vô tình bắn nhầm hoặc bắn trượt vào đầu Triệu Minh được, đây hoàn toàn là cố ý nhắm thẳng bắn chết ông ta.
Thấy Long đại đi tới, cô vội xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, kìm nén cơn buồn nôn vì máu tanh trong lòng. Khuôn mặt cô vẫn còn biểu cảm hốt hoảng đến mức mở to mắt liền hiện dần lên sự sợ hãi, bả vai khẽ run lên, giọt nước mắt từ khóe mắt theo đó mà chảy xuống, ánh mắt cô thoáng lên tia sáng khi nhìn thấy Long Đại.
Long Đại bước đến, gương mặt vẫn lạnh tanh nhìn cô, không còn là biểu cảm dịu dàng hay ánh mắt thâm tình mỗi lần nhìn thấy cô nữa, thay vào đó là sự tức giận đến đáng sợ.
Biểu cảm của Long đại khiến cô nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo, sự hoang mang chợt dâng lên trong lòng. Cô không dám bước tới ôm lấy Long Đại như đã dự tính trong đầu, chỉ đứng yên đó lặng lẽ rơi nước mắt.
Đột nhiên ánh mắt ấy đột ngột thay đổi, cô thấy rõ sự đau lòng, sự sợ hãi hiện lên trong ánh mắt anh. Long đại rất nhanh liền ôm cô vào lòng, vòng tay siết chặt như muốn hòa vào thân thể cô.
- Phi Long...anh đến rồi.
Mai Hân nức nở, nước mắt trào ra, từng tiếng thút thít đau đến thắt tim.
- Phải, anh đến rồi, ngoan đừng khóc.
Long Đại nghe cô khóc đến quên cả giận dữ, gương mặt dịu lại chỉ toàn là sự đau lòng.
- Triệu Minh, ông ta... thừa nhận rồi, ông ta muốn giết em... để diệt khẩu.
Cơ thể cô run lên, giọng nói nức nở không rõ ràng, mọi biểu cảm lẫn hành động đều thể hiện sự hoảng sợ đến cực độ không hề có điểm gì đáng ngờ.
- Không sao nữa rồi, đừng sợ, có anh đây rồi.
Long Đại đau lòng vuốt nhẹ mái tóc cô trấn án, cảm nhận được cơ thể người trong lòng liên tục run lên khiến lồng ngực anh như có ai cào xé, vô cùng đau đớn. Lúc đầu khi anh vẫn còn đang làm việc với đối tác giao dịch, đã nhận được tin nhắn của cô nói rằng nhớ anh, muốn anh về sớm. Lúc đó anh cũng không nghĩ gì nhiều, nghe cô nhớ mình liền thấy rất vui, vội sắp xếp công việc lại với đối tác vội vã ra về.
Cho đến lúc nhận được định vị của cô là lúc anh đang ngồi trên xe chỉ còn một đoạn đường nữa là vào đến cổng lớn của tổ chức. Mọi thứ sẽ rất bình thường nếu anh không để ý kĩ định vị cô gửi cho mình, là khu vực nhà của Triệu Minh. Như ngợ ra điều gì đó anh liên tục gọi cho cô rất nhêu cuộc gọi nhưng cô không hề bắt máy, điều này càng khiến anh lo lắng, nỗi sợ hãi bắt đàu dâng lên, anh đang lo sợ điều mình nghĩ trong đầu lúc đó là sự thật rằng cô đã đi gặp Triệu Minh để chất vấn ông ta.
Giây phút nhận được cuộc gọi của cô là lúc anh đã về tới tổ chức vừa đến được khu nhà của Triệu Minh. Phía xa thứ đập vào mắt anh là cảnh tượng Triệu Minh chĩa súng vào đầu cô, đầu óc anh lúc đó như nổ tung cơn tức giận lẫn sợ hãi đan xen khiến anh mất đi bình tĩnh.
Long Đại như bay lao tới, không suy nghĩ gì liền bắn phát súng thẳng vào đầu Triệu Minh, vừa đúng lúc Triệu Minh muốn bóp còi giết chết Mai Hân. Không thể tưởng tượng được nếu lúc đó anh chậm một giây thôi, có lẽ cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của anh, chỉ một giây thôi anh có lẽ sẽ quay trở lại những ngày tăm tối khi cuộc sống không có cô, chỉ một giây thôi anh sẽ mất tất cả.
Tim anh lúc đó như ngừng đập, đến thở cũng không thở nổi, chỉ biết hướng đến nơi cô và Triệu Minh đang đứng để ngăn chặn điều kinh khủng đó xảy ra.
- Tại sao chứ? Chẳng phải em đã hứa với anh sẽ không can thiệp vào chuyện của Triệu Minh rồi sao, tại sao em lại tự ý đi tìm ông ta một mình như thế? Em có biết tình huống vừa rồi nguy hiểm thế nào không?
Long Đại như đang cố kìm nén cơn giận, khó khăn hỏi.
- Em chỉ muốn đi tìm ông ta để thăm dò mà thôi, thế nhưng ông ta lại đột ngột hỏi em lý do tại sao gần đây anh lại bắt đầu bài xích ông ta, cả việc đi bàn chuyện làm ăn ngày hôm nay cũng cho ông ta theo cùng. Ông ta nói đã sớm nghi ngờ anh phát hiện ra chuyện ông ta làm nên muốn hỏi em để xác thực mà thôi. Lúc đó em không nhịn được, liền trực tiếp hỏi ông ta. Không ngờ ông ta thật sự thừa nhận mọi thứ, ông ta nói ông ta giao thiệp với cảnh sát mục đích là để bắt anh, sau đó tổ chức sẽ thuộc về tay ông ta. Sau đó ông ta bất ngờ lấy súng định bắn...
Càng nói thanh âm càng nhỏ dần, cô kể lại sự việc mà mình tự xây nên một cách vô cùng chân thật.
Long Đại nghe đến đây liền đảo mắt nhìn sang cái xác của Triệu Minh nằm ngay dưới chân anh. Không có biểu cảm gì, hàng chân mày cũng không cau lại, hoàn toàn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng ẩn sâu nơi đáy mắt vẫn hiện lên một tia đau lòng thoáng quá, đau lòng vì bị phản bội.
Long Đại hoàn toàn tin vào những gì cô nói, anh đau lòng ôm chặt lấy cô hơn, tay liên tục vuốt lưng cô trấn an.
- Đừng khóc, anh đưa em vào nhà. Ngoan mau nhắm mắt lại.
Khi ánh mắt long lanh của cô nhắm lại, Long Đại liền bế cô lên, ôm cô bước qua cái xác đầy máu của Triệu Minh.