• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấn Nguyên Đế năm Long Hưng hai mươi.

Mùa đông năm nay vô cùng lạnh giá, mới vào tháng mười mà bầu trời đã bắt đầu có bông tuyết bay bay. Từ Lương Châu đến Quan Trung [1], từ Tắc Bắc [2] đến Giang Nam, ngay cả Dương Châu có khí hậu ấm áp như mùa xuân, cũng đã nghênh đón một trận tuyết lớn chưa từng có trong lịch sử khi vừa bước vào năm mới.

[1]: nằm ở lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[2] là một tỉnh lớn bao gồm 4 tỉnh nhỏ là Tuy Viễn, Nhiệt Hà,Sát Cáp Nhĩ và Ninh Hạ.

Giang Nam nhiều năm chưa từng có tuyết rơi, từ khi Tấn thất dời các nhà quyền quý từ đông sang nam, Tấn Chiêu Đế lập kinh đô ở Giang Tả, thì đây là trận tuyết rơi đầu tiên kể từ sau thời Miên Duyên Đế. Đám đệ tử danh sĩ Cao Môn Đại Phiệt đều vô cùng phấn khích và vui mừng không thể giải thích được, sôi nổi nấu tuyết pha trà hoặc mời vài người bạn cũ tri giao đến đạp tuyết tìm mai, trong yến hội ăn uống linh đình đương nhiên không thể thiếu các cuộc nói chuyện tán dóc, thảo luận về Trang Lão (Trang Tử và Lão Tử).

Lúc đó, bầu không khí xã hội không cần phải nhiều lời như thế.

Vào lúc này, trong một trạch viện tam tiến tam xuất thuộc thôn Ngưu Thủ nằm ở phía tây nam đô thành Kiến Khang Đại Tấn, hai tiểu nha hoàn thô sử đang quét dọn tuyết đọng trong nội viện, vừa cao giọng trò chuyện với nhau.

"Hì hì ... hôm nay lạnh thật đấy, ta lớn chừng này rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết đó"

"Ai nói không phải, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Không phải Tam tiểu thư đã bảo quản sự xin than củi trong phủ để đốt chậu than đấy sao, sao còn chưa có chở tới đây "

"Chúng ta đang ở Giang Nam, cũng không phải là phương bắc! Mùa màng bình thường làm gì được dùng than? Ta nghe Viên quản sự ngoại viện nói, tất cả than củi đều được chở từ phương Bắc Đại Yến và Đại Ngụy tới đây. Than Ngân Sương [3] tốt nhất giá một đồng bạc một cân! Năm nay thời tiết đột nhiên trở lạnh, nguồn cung cấp than không đủ, ngay cả mấy nương nương trong cung cũng không có than để sử dụng. Ngươi còn trông cậy vào Tam tiểu thư có thể được cấp bao nhiêu!"

[3]: Một loại than chất lượng cao, sau khi đốt có màu giống như sương

"Không thể nào? Chúng ta là gia đình gì chứ, Tam tiểu thư là đích tôn đích nữ, đó là thân phận cao quý cỡ nào. Đừng nói một đồng bạc, cho dù một lượng bạc một cân than, trong phủ chúng ta cũng không phải cung ứng không nổi! Các quản sự dám rút bớt chi phí của Tam tiểu thư sao?"

"Đích tôn đích nữ là không sai, nhưng cái ghế đích trưởng tử của đại lão gia ngồi có ổn có vững hay không thì còn khó nói lắm! Đại thái thái lại là một ma ốm, vừa bệnh một cái là mười năm không rời giường, lại không sinh được nhi tử... Một Thẩm phủ to như vậy, tất cả đều là do Nhị thái thái Hồ Dương quận chúa xử lý... Hơn nữa, Tam tiểu thư là đích tôn đích nữ không sai, nhưng một đích tôn đích nữ phạm sai lầm, bị bỏ quên ở nơi thâm sơn cùng cốc này, ngươi còn trông cậy vào Hồ Dương quận chúa có thể đối xử tốt với nàng sao?"

"Ngươi nói có đạo lý! Vốn nghĩ đợi than củi của Tam tiểu thư đến, chúng ta có thể đến phòng của nàng sưởi ấm, hiện tại xem ra không có hy vọng rồi! Ầy..."

Giọng nói của hai nha hoàn càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng đánh thức Tam tiểu thư Thẩm Nguyên Ngọc đang ngủ trên giường trong nội thất. Bởi vì không có đốt chậu than, nên trong nội thất có vẻ hơi u ám. May mà đây là phương nam, kể cả mùa đông thì so với phương bắc khí hậu vẫn ấm áp hơn rất nhiều. Thẩm Nguyên Ngọc chà xát hai tay hơi lạnh —— kiếp trước nàng là người phương bắc, không có lò sưởi thật sự là không quen!

Trong phòng yên tĩnh, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không có. Khóe miệng Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi cong lên, hôm nay Trương ma ma trông coi sự vụ trong phòng mình, thật đúng là không để nàng vào mắt mà!

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị bén nhọn: "Hai đứa đĩ nhỏ các ngươi, ở đây nói hưu nói vượn cái gì đó?" Bên ngoài hai tiểu nha hoàn giật nảy mình rùng mình một cái, đã nhìn thấy một phụ nhân mặc bối tử màu trắng thuần đang bưng một chén thuốc, mặt mày nghiêm túc đứng ở trước mặt hai người.

"Trương ma ma thứ tội, tụi nô tỳ..." Hai tiểu nha hoàn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Lan Lăng Thẩm thị chính là vọng tộc mấy trăm năm, quy củ nội trạch rất lớn, các nàng nghị luận thị phi của chủ tử như vậy, nếu thật sự bị bắt gặp, thì cho dù bị đánh chết cũng không đủ.

"Tam tiểu thư triền miên trên giường bệnh, đang cần phải tĩnh dưỡng! Hai người các ngươi lại ở chỗ này quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng!" Ngữ khí của Trương ma ma vô cùng nghiêm khắc, "Nếu như lại để ta nghe thêm một lần nữa, lập tức sẽ gọi môi giới đến bán các ngươi đi!"

Hai tiểu nha hoàn luôn miệng nói: "Trương ma ma tha mạng, tụi nô tỳ cũng không dám nữa!"

Trương ma ma cũng thật sự không muốn làm gì các nàng, chỉ là hù dọa các nàng, để cho các nàng thu liễm một chút, quát lớn: "Các ngươi cố gắng trông coi cho tốt, ta đi vào hầu hạ tiểu thư uống thuốc!"

Vừa mới nói xong, chỉ thấy rèm vén lên, một luồng khí lạnh tràn vào, Trương ma ma đi vào. Bởi vì nghịch sáng, Trương ma ma cũng không có thấy rõ vẻ mặt Tam tiểu thư, đợi bà thích ứng với ánh sáng, đã nhìn thấy Thẩm Nguyên Ngọc đang mở to một đôi mắt to sáng ngời nhàn nhạt nhìn bà, trong mắt có một chút lạnh lùng như có như không, không hiểu sao Trương ma ma lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Kể từ khi Tam tiểu thư bị sốt cao và hôn mê từ mấy tháng trước, sau khi tỉnh dậy Trương ma ma đã cảm thấy ánh mắt của nàng giống như là đã biến thành người khác.

Bình tĩnh, tỉnh táo, thong dong... Tam tiểu thư đơn thuần thẳng tính, chỉ biết đấu đá lung tung cũng trở nên trầm tĩnh hơn. Trương ma ma cho là nàng là vì hoàn cảnh biến đổi mà trưởng thành hơn, cho nên ngược lại cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

Bà ân cần đi tới, cầm chén thuốc đặt lên trên bàn nhỏ làm bằng gỗ hoa lê ở trước giường. Vươn tay giúp đỡ Thẩm Nguyên Ngọc. Trong phòng một bàn một ghế dựa, một bông hoa một cây, tất cả đều tinh xảo lịch sự tao nhã, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa điệu thấp. Thẩm gia thân là kiều họ sĩ tộc đứng đầu, dòng dõi thượng phẩm, Thẩm Nguyên Ngọc mặc dù phạm vào sai lầm lớn mà bị xử lý đến thôn trang, thế nhưng đại lão gia cách mỗi một tháng cũng đều phái quản sự sang đây xem một vòng, cho nên những thứ trang trí trong phòng này Trương ma ma một chút cũng không dám xem nhẹ.

Thẩm Nguyên Ngọc đưa tay dụi dụi con mắt, thanh tỉnh một ít, nhàn nhạt nói một tiếng: "Trương ma ma đã đến..."

Trương ma ma dịu dàng nói: "Tiểu thư tỉnh rồi, đầu người còn đau không? Đây là thuốc lão nô dùng siêu bạc nhỏ vừa mới nấu xong, vẫn còn ấm lắm, người mau thừa dịp thuốc còn nóng uống ngay đi!" Nói xong thì bưng chén thuốc lên.

Thẩm Nguyên Ngọc không có trả lời bà ta, nhưng lại không dấu vết mà hít hít cái mũi. Nàng xuyên không đến triều đại xa lạ này đã được ba tháng, kiếp trước nàng sinh ra trong gia tộc chuyên về thuốc Đông y, nhưng cuối cùng lại làm một luật sư có tiếng. Mặc dù cũng không theo nghề thuốc, nhưng gia gia và phụ thân của nàng đều nổi tiếng trong giới Trung y, từ nhỏ đã đắm chìm ở trong phòng thuốc, ngửi mùi thuốc mà lớn lên, chỉ dựa vào mùi vị đã biết rõ một chén bình thường này dùng để trị phong hàn, bỏ thêm một vị thiên ma (vị thuốc Đông y). Vị thiên ma thậm chí còn triệt tiêu tất cả vị thuốc, có thể thấy được đã dùng một số lượng rất lớn!

Thiên ma không phải độc dược! Nhưng nếu cứ uống vào như vậy, phong hàn của nàng chẳng những sẽ không tốt lên, còn khiến bệnh tình nặng thêm, ít nhất phải nằm trên giường một tháng. Trong lúc nhất thời, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc lướt qua hàng ngàn suy nghĩ.

Trong ba tháng này, nàng thản nhiên âm thầm quan sát, cuối cùng cũng biết rõ tình cảnh của cỗ thân thể này: tuy rằng thân là chủ nhân, thế nhưng bên cạnh lại bị đàn sói vây rình, không có một người nào là người của mình.

Nàng đẩy cánh tay Trương ma ma ra, "Ta khát nước, đi rót cho ta ly nước."

Đáy mắt Trương ma ma hiện lên vẻ không kiên nhẫn, đành phải buông chén thuốc, dùng chén trà sứ thanh hoa rót một chén trà hầu hạ Thẩm Nguyên Ngọc uống cạn.

Đặt chén trà xuống, lại vội vàng bưng chén thuốc lên nói: "Tam tiểu thư, nên uống thuốc rồi ạ, thuốc nguội lạnh có thể lại càng khó uống."

Chưa gì đã nôn nóng muốn nàng uống chén thuốc này? Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc cười lạnh một tiếng. Nàng liền ngửi tay Trương ma ma một cái, hô một tiếng "Ta không uống, đắng quá!"

Trong lòng Trương ma ma âm thầm sốt ruột, tận tình khuyên nhủ: "Thuốc đắng dã tật mới chữa được bệnh, Tam tiểu thư người không chịu uống thuốc thì bệnh sao có thể tốt lên được? Mấy ngày nữa chính là thượng thọ 80 của lão thái quân, Viên quản sự mang theo lời nhắn của lão gia trở về, đến lúc đó muốn đón ngài hồi phủ mừng thọ cho lão thái quân, đến lúc đó người biểu hiện tốt một chút, chẳng phải là có thể lưu lại trong phủ rồi sao? Không cần tiếp tục ở nơi nông thôn này chịu ủy khuất nữa. Người nói có đúng hay không? Nhưng nếu người không uống thuốc, thân thể không tốt lên được, thì sao người có thể thuận thuận lợi lợi mà trở về Thẩm phủ chứ?"

Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc hơi động một chút, trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ của người hạ dược. Bọn họ là không muốn nàng trở lại Thẩm phủ!

Đây chính là điều nàng mong đợi từ rất lâu rồi, cơ hội rời khỏi điền trang, nhất định không thể để cho những người này được như nguyện! Nàng khẽ rũ mí mắt xuống, che khuất tâm tình trong mắt, giống như là bị Trương ma ma thuyết phục, nàng nói: "Ma ma nói rất đúng!" Trương ma ma mừng thầm trong lòng, bất quá là hài tử mười bốn tuổi, chỉ cần dùng lời nói dỗ dành nàng là được rồi.

Thẩm Nguyên Ngọc cố ý nói: "Mấy ngày này may mắn mà có ma ma chăm sóc ta! Nếu không phải Bạch di nương phái ngươi qua đây sắp xếp chuyện trong điền trang này, ta thật không biết phải làm sao mới tốt!"

Trương ma ma vội nói: "Đây đâu phải là công lao của lão nô! Đại thái thái nằm trên giường không thể xử lý công việc, Bạch di nương kính trọng thương yêu ngài và Bát tiểu thư nhất, đối đãi với người và Bát tiểu thư còn thân thiết hơn cả Thất tiểu thư thân sinh của bà ấy!"

Bát tiểu thư Thẩm Nguyên Thư là bào muội cùng mẹ của Thẩm Nguyên Ngọc, Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích là thứ muội do Bạch di nương sinh!

Thẩm Nguyên Ngọc không nói lời nào, nhưng đáy mắt thoáng qua vẻ mỉa mai.

"Mùa thu năm nay, ta kêu Loan nương làm một bình mơ ngâm mật ong, ngươi đi phòng bếp nhỏ lấy một ít tới đây, ta sẽ uống thuốc.".

Trương ma ma cười nói: "Được rồi, được rồi!" Chỉ cần nàng chịu uống hết bát thuốc, bảo bà ta làm gì cũng được. Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài tìm quả mơ.

Mãi đến khi Trương ma ma đi ra ngoài, Thẩm Nguyên Ngọc mới nhanh chóng từ trên tháp bước xuống, đầu tiên là đưa tay chấm nước thuốc trong chén thuốc bôi lên khóe miệng, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy trên bàn dài ở phía bắc trong nội thất có bày một chậu Kiến Lan dùng làm trang trí, nàng lập tức đi qua, đổ chén thuốc vào trong chậu hoa.

May mắn mà có Trương ma ma lạnh nhạt với Tam tiểu thư là nàng đây, trong phòng ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có, mới thuận tiện cho nàng làm việc như vậy.

Làm xong đây hết thảy, Thẩm Nguyên Ngọc cầm chén thuốc đặt lại chỗ cũ, một lần nữa nằm trở lại trên giường. Chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng. Cỗ thân thể này thật sự quá yếu ớt! Cũng may nàng xem mạch cho mình, cũng không có bệnh gì nặng, chỉ là thân thể yếu đuối mà thôi. Đoạn thời gian trước, đầu nàng đau như búa bổ, căn bản chính là bởi vì làm một linh hồn xuyên qua thời không tiến vào chiếm giữ cỗ thân thể này, kế thừa trí nhớ ban đầu, mới gây ra cảm giác khó chịu như vậy.

Một lúc sau, Trương ma ma cầm một chén nhỏ đựng quả mơ ngâm mật ong trở về. Trông thấy chén thuốc trên bàn nhỏ trống không, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bà ta chưa kịp nói chuyện, Thẩm Nguyên Ngọc đã không kiên nhẫn nói: "Bảo ngươi lấy quả mơ, sao lại đi chậm như vậy! Trời lạnh như vậy, thuốc cũng lạnh ngắt! Ngươi bảo ta uống kiểu gì!" Nàng tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Trương ma ma sắc mặt ngượng ngùng, liên tiếp nói ra: "Đều do lão nô đi đứng chậm chạp! Đều do lão nô đi đứng chậm chạp!" Nhìn chén thuốc đã cạn, vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thuốc kia người đã uống hết?"

Thẩm Nguyên Ngọc tức giận nói: "Tất nhiên là uống hết! Chờ ngươi trở về không biết là giờ gì!" Trương ma ma bị nàng hùng hồn răn dạy một phen như vậy, ngược lại không còn hoài nghi nữa, vừa trông thấy bên môi Tam tiểu thư còn vết thuốc, cảm thấy càng thêm yên tâm.

Trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng.

Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc cười lạnh, thật sự không muốn lấy lệ với bà ta nữa, phất phất tay nói: "Đi xuống đi! Ta không gọi các ngươi, ai cũng không cần vào trong nhà này! Nếu phụ thân phái quản sự đến, phải nói cho ta biết càng sớm càng tốt!"

"Dạ!" Trương ma ma hành lễ, lúc này mới đi xuống. Nhưng trong lòng nghĩ, uống hết chén thuốc kia, ngươi cũng đừng hòng quay về thành Kiến Khang. Lão thái quân là trưởng bối có bối phận cao nhất của hai phủ Thẩm thị, tôn quý biết bao nhiêu, đến lúc đó ngươi đang ốm đau vặn vẹo, đại lão gia lại là hiếu tử, cho dù đại lão gia có nhớ ngươi, cũng không dám cho ngươi trở về, chẳng lẽ lại muốn khiến lão thái quân tức giận đến sinh bệnh sao?

Bạch di nương tính toán thật là giỏi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang