• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Cái này có gì khó khăn, lão thái thái cùng Hồ Dương quận chúa đều là người muốn thể diện, Trần quận Tạ thị mời Ngọc Lâm đại sư làm pháp sự, các nàng làm sao chịu mời Tĩnh Ninh sư thái đến vả vào mặt mình. Ta vốn là muốn gọi nhà ngoại ra mặt, đưa Ngọc Lâm đại sư tới, hiện giờ xem ra, Tạ gia ngược lại giúp chúng ta đại ân.”

Chu Hồng Viễn trở về không quá hai ngày đã phái nha hoàn đến đưa tin cho nàng, nói hắn chẳng những thuyết phục được mẫu thân, còn cùng tổ mẫu Kiều thị đi gặp Ngọc Lâm đại sư. Ngọc Lâm đại sư cùng Kiều thị khi còn trẻ chính là bạn thân chốn khuê phòng, nhưng dù là như thế, Kiều thị muốn bà ấy giúp mẹ con Chu thị nói chuyện, bà ấy cũng không muốn.

Nhưng cũng may Kiều thị bắt được giáo đồ của bà ấy không nghiêm, Tĩnh Ninh kia làm hại lại là con gái của bạn lâu năm, Ngọc Lâm đại sư cảm thấy băn khoăn, lúc này mới đáp ứng.

Thẩm Nguyên Ngọc sau khi nhận được tin tức Ngọc Lâm đại sư đi Tạ gia, lập tức tìm đến Cổ ma ma, để cho bà không dấu vết tiết lộ tin tức này cho Cố thị biết, quả nhiên Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa không làm nàng thất vọng.

"Tiểu thư thật sự là thông minh!" Cổ ma ma nghe nàng giải thích như vậy, đối với nàng bội phục sát đất

Thẩm Nguyên Ngọc lại nghĩ: Lần này Ngọc Lâm đại sư chính là được Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa tự mình mời về, đến lúc đó ta xem các ngươi kết thúc như thế nào.

Cổ ma ma hưng phấn xong, lại nhớ tới một chuyện khác: "Trong viện tiểu thư ta thấy cũng nên đổi người khác, Trương ma ma, quản phòng ma ma của ngài đã len lén đến chỗ Bạch di nương nhiều lần. Còn có các nha đầu vú già trong viện này, hầu hạ một chút cũng không tỉ mỉ! Những đồ đĩ nhỏ này đều là Bạch di nương an bài tới, khó lòng phòng bị, ta thấy vẫn là tìm một cơ hội đuổi hết các nàng đi!”

Những tình huống này Thẩm Nguyên Ngọc cũng biết rõ trong lòng, cũng không phải không có người hầu hạ nàng, chỉ là cảm thấy trong tay không có người dùng, làm cho nàng hết sức cảm thấy nửa bước khó đi -- hiện giờ nàng có thể tin được chỉ có một mình Loan nương.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này trước tiên không vội vàng. Trước khi đuổi các nàng đi, trước tiên phải điều tra thân phận bối cảnh của các nàng. Ta cũng đã trở về vài ngày, Bạch di nương cũng an phận không có một chút động tĩnh, càng như vậy ta lại càng lo lắng, những nha đầu bà tử này tất cả đều là bà ta thu xếp tới, hay là bà ta đào xong hố chờ chúng ta nhảy. Cho nên nhất định phải cẩn thận một chút." Cổ ma ma nghe liên tục gật đầu, Bạch di nương thật đúng là một người như vậy.

Dừng một chút, Thẩm Nguyên Ngọc lại nói: "Huống hồ, cho dù chúng ta đuổi hết những người này, lão thái thái cùng Hồ Dương quận chúa nhất định cũng sẽ nhét người đến chỗ chúng ta, đến lúc đó cũng khó lòng phòng bị.”

Cổ ma ma nghe xong không khỏi sốt ruột: "Vậy nên làm cái gì bây giờ?”

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Chuyện này để ta ngẫm lại, nói không chừng còn phải cầu cứu nhà ngoại nữa! Ngươi trước giúp ta tìm hiểu chi tiết của những nha hoàn bà tử này, chúng ta lại tỉ mỉ tính toán!”

Cổ ma ma đành phải nghe theo.

Ngày hôm sau, Hồ Dương quận chúa tự mình mang theo hộp lễ mười hai màu đi Niệm Từ am mời Ngọc Lâm đại sư. Ngọc Lâm đại sư đầu tiên là từ chối, nhưng không chịu nổi Hồ Dương quận chúa ân cần cầu khẩn, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng. Hôm đó liền đi theo Hồ Dương quận chúa đến Đông phủ Thẩm gia.

Cố thị hết sức cao hứng, mở cửa lớn, hơn nữa đến cửa lớn tự mình nghênh đón. Ngọc Lâm đại sư đạo pháp tinh thâm, ở Kiến Khang thành có tiếng tăm lừng lẫy, Nhị lão thái thái Tạ thị nghe nói, cũng mang theo Tam thái thái cùng Ngũ thái thái đến Đông phủ bái kiến.

Nghênh đón Ngọc Lâm sư thái vào Thiều Hòa viện, dùng nước trà xanh xong, Ngọc Lâm đại sư đi thẳng vào vấn đề nói: "Chúng ta có phải đi xem Tam tiểu thư không?”

Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa đương nhiên sẽ không phản đối, mọi người vây quanh Ngọc Lâm đại sư đi tới Trường Nhạc đường. Thẩm Nguyên Ngọc đã mang theo nha hoàn nghênh đón mọi người ở cửa Trường Nhạc đường, Ngọc Lâm đại sư thấy sắc mặt nàng tuy rằng tái nhợt, một đôi con ngươi đen sẫm lại trong suốt tinh khiết, chiếu sáng rạng rỡ, động tác hành lễ càng giống như nước chảy mây trôi, vừa nhìn đã biết là danh môn khuê tú rất có gia giáo cùng hàm dưỡng.

Ngọc Lâm đại sư trước tiên đã có ba phần hảo cảm.

Ở trước mặt người ngoài, Cố thị đối với con cháu luôn biểu hiện hết sức ôn hòa hiền lành: "Thân thể con còn chưa tốt lắm, không cần hành lễ. Sau đó nói với Ngọc Lâm đại sư: "Đây chính là tam nha đầu của ta." Lại nói với Thẩm Nguyên Ngọc: "Vị này là chủ trì Ngọc Lâm đại sư của Niệm Từ am, còn không mau chào hỏi!”

Thẩm Nguyên Ngọc thấy Ngọc Lâm đại sư mặc một thân áo lụa màu đen, mặt mày thanh tú thanh lịch, rất có khí chất tiên phong đạo cốt của thế ngoại cao nhân, tuy rằng Thẩm Nguyên Ngọc không tin tưởng mệnh lý phong thủy, nhưng đối với người như Ngọc Lâm đại sư cũng không dám có chút khinh thường, vội vàng cung kính hành lễ: "Gặp qua Ngọc Lâm đại sư!”

Ngọc Lâm đại sư thấy rõ diện mạo của nàng, thần sắc khiếp sợ, trong lúc nhất thời ngay cả bảo Thẩm Nguyên Ngọc đứng dậy cũng quên.

Ngọc Lâm đại sư không phải là bọn bịp bợm giang hồ lừa đảo bình thường, bà ở Đại Tấn có được uy vọng cao quý cũng không phải là hư danh nói chơi, ở phương diện tử vi xem bói phong thuỷ đều có thành tựu cực cao.

Hai mắt bà gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Thẩm Nguyên Ngọc, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, trong miệng thì thào nói nhỏ: "Kỳ quái, kỳ quái, không đúng, không đúng à..."

Nha đầu này hai hàng lông mày thẳng tắp bức mệnh cung, rõ ràng nên là một bộ dáng tuổi còn nhỏ đã sớm mất, nhưng hôm nay nhìn kỹ, nàng tuy rằng có dáng vẻ bệnh trạng, nhưng hết lần này tới lần khác ấn đường phát sáng, sống mũi cao thẳng, chân núi to lớn, lại là tướng mệnh đại phú đại quý phúc thọ lâu dài, từ trên mặt một người làm sao có thể nhìn thấy hai loại mệnh cách hoàn toàn bất đồng như vậy?

Có câu nói là mệnh do trời định không cách nào thay đổi, lấy đạo hạnh của bà cũng chỉ có thể hướng dẫn theo đà phát triển, không thể nghịch thiên đổi mệnh. Chẳng lẽ lúc trước nha đầu này gặp phải thế ngoại cao nhân gì đó, sử dụng lực lượng mạnh mẽ phá vỡ mệnh cách tuổi nhỏ chết trẻ của nàng?

Không nói thế gian này có cao nhân như vậy hay không, coi như là có, làm việc nghịch thiên như vậy, tuyệt đối cũng sẽ bởi vì điều này mà dương thọ tổn hại hơn phân nửa! Ai sẽ làm điều này cho một người ngoài không liên quan?

Trong lúc nhất thời vô số ý niệm xoay quanh trong đầu Ngọc Lâm đại sư.

Tất cả mọi người ở đây gần như đều vô cùng mê tín tinh tượng phong thủy, thấy biểu tình này của Ngọc Lâm đại sư, trong lúc nhất thời đều có vài phần khẩn trương. Cố thị càng trực tiếp hỏi: "Tam nha đầu có cái gì không ổn, có phải bị thứ gì đó bẩn đụng phải hay không?”

"Không có gì! Không có gì đâu! Trong quý trạch cũng không có vật dơ bẩn ngấm ngầm quấy phá!" Ngọc Lâm đại sư lúc này mới phản ứng lại, đưa tay nhẹ nhàng đỡ Thẩm Nguyên Ngọc lên nói: "Mau đứng lên! Đứng dậy đi!" Lại đánh giá Thẩm Nguyên Ngọc từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng tán thưởng nói: "Thiên đình muốn khởi tư không bình, trung chính rộng lớn ấn đường thanh. Hảo hài tử, ngươi có diện mạo này, tương lai nhất định là có phúc khí!”

Sắc mặt Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa không che dấu được trở nên có vài phần khó coi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc lập tức trở nên vừa đố kỵ vừa hận! Ngọc Lâm đại sư đức cao vọng trọng, lại tinh thông thuật xem tướng, những lời này chỉ cần truyền ra ngoài, giá trị của Thẩm Nguyên Ngọc lập tức sẽ được nâng cao vài phần.

Vừa rồi một đám tỷ muội của hai phủ Đông Tây Thẩm gia đều đi theo trưởng bối, trong lời nói của Cố thị cùng Tạ thị tất cả đều lộ ra ý tứ muốn Ngọc Lâm đại sư bình luận vài câu, nhưng Ngọc Lâm đối với mấy vị tiểu thư này lại thủy chung tiếc chữ như vàng, không chịu nói thêm một câu. Không nghĩ tới vinh dự như vậy bà lại không chút keo kiệt tặng cho Thẩm Nguyên Ngọc.

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Đại sư từ xa mà đến, xin hãy đến phòng khách trước dùng một tách trà nóng!”

Ngọc Lâm hiện tại đối với Thẩm Nguyên Ngọc đã tràn ngập hứng thú, lập tức cũng không từ chối: "Như vậy liền quấy nhiễu tiểu thí chủ!”

Thẩm Nguyên Ngọc tự nhiên hào phóng dẫn mọi người vào phòng khách, mọi người phân khách chủ ngồi xuống, có nha hoàn mặc áo ngoài màu xanh nhạt nối đuôi nhau tiến vào sảnh đường, dâng trà nóng cho mỗi người. Sớm biết Ngọc Lâm đại sư muốn tới, hết thảy đều đã bố trí thỏa đáng, bây giờ làm từng bước, không hề loạn.

Ngay cả Nhị lão thái thái Tạ thị cũng có chút kinh ngạc. Chưa từng nghĩ tới một năm không gặp, nha đầu này lại đã có tiền đồ đến loại tình trạng này?

Cuộc tranh giành tông tử giữa hai tiểu phòng Đông phủ, trong lòng Nhị lão thái thái biết rất rõ, đại lão gia Thẩm Quân lòng dạ rất sâu, khôn khéo vạn phần, không phải dễ bắt chẹt như vậy. Hiện giờ Tam nha đầu lại tiến bộ, chẳng phải Cố thị lại càng đau đầu sao? Nhị lão thái thái từ trước đến nay xem thường tiểu nhân Cố thị đắc chí, trong lúc nhất thời cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

Mọi người lại ở Trường Nhạc đường uống trà, Ngọc Lâm đại sư mở miệng nói với Cố thị trước: "Có thể viết bát tự của tam tiểu thư cho bần ni xem không?”

Cố thị không dám chậm trễ, vội vàng sai người viết bát tự sinh canh của Thẩm Nguyên Ngọc. Đại sư Ngọc Lâm cầm bát tự sinh canh của Thẩm Nguyên Ngọc nhìn chừng một khắc, mọi người nín thở tĩnh khí mà nhìn, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc lại âm thầm buồn cười.

Cái gọi là đại sư, cũng bất quá chỉ là một lão thần côn giá cả tương đối cao mà thôi!

Là một người điển hình theo thuyết vô thần, cho dù thế nào nàng cũng không tin vào việc xem phong thuỷ tướng mạo này.

Ngọc Lâm đại sư ho khan một tiếng, sắc mặt trắng bệch, Thẩm Nguyên Ngọc thấy tay phải của bà ấy hơi run rẩy, không khỏi âm thầm giật mình. Lại qua một lát, Ngọc Lâm đại sư bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Năm nay là năm Giáp Ngọ, xin hỏi Tam tiểu thư, ngươi năm nay mười bốn tuổi đúng không?”

"Đúng vậy!"

"Như vậy Tam tiểu thư, mấy tháng trước ngươi có từng gặp phải một kiếp nạn lớn không?"

Trong đầu Thẩm Nguyên Ngọc ầm ầm vang lên, mấy tháng trước, đó không phải là lúc mình tu hú chiếm tổ, xuyên qua cỗ thân thể ở thế giới này sao? Chẳng lẽ lão ni cô này, thật sự có đạo hạnh bực này, có thể nhìn ra lai lịch của mình?

Sau lưng nàng lập tức chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng lại càng mơ hồ phát lạnh, mọi người nếu biết lai lịch của nàng, còn không biết sẽ xử trí yêu nghiệt như nàng như thế nào, thiêu sống nàng cũng xem như còn nhẹ.

Ngọc Lâm đại sư thần quang trong trẻo nhìn Thẩm Nguyên Ngọc: "Vậy là có?”

Thẩm Nguyên Ngọc miễn cưỡng ổn định tâm thần trả lời: "Đại sư thật là thần nhân! Bốn tháng trước, ta ở thôn trang bị một trận bệnh nặng, thỉnh danh y tất cả đều thúc thủ vô sách, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng mất đi. Về sau thật vất vả mới chịu đựng được, lại dưỡng hơn hai tháng mới khỏi hẳn.”

Ngọc Lâm đại sư vuốt cằm nói: "Thì ra là như thế, thì ra là như thế! Đây vốn là một đại kiếp số của ngươi, có thể độ được kiếp nạn này, trăm không có một, hài tử ngươi coi như là phúc trạch thâm hậu!" Ngọc Lâm nói cũng không phải đúng sao, nguyên chủ chính là không có vượt qua một kiếp này mà hương tiêu ngọc vẫn, tiện nghi mình là một kẻ xuyên không xuyên qua.

Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe ý tứ của Ngọc Lâm đại sư chính là nàng còn chưa biết chuyện mình hồn xuyên. Bất quá Ngọc Lâm đại sư nói ra một đoạn như vậy, nàng không dám xem thường cao nhân bực này nữa.

Ngọc Lâm đại sư lại nói: "Ngươi trải qua kiếp nạn này mà bình yên vượt qua, từ nay về sau mệnh lộ thuận lợi, ngày sau... Ngày sau nhất định là đại phú đại quý!" Lúc Ngọc Lâm đại sư nói lời này dừng một chút, bà vừa rồi tính toán nửa ngày, nhưng vẫn không tính là mệnh cách của Thẩm Nguyên Ngọc, bởi vì nàng dính dáng quá nhiều tinh túc, trong mệnh mơ hồ lại hàm chứa sát khí, có nhiều chỗ mâu thuẫn, khiến cho mạng sống của nàng mê muội một mảnh, ngay cả đại sư đắc đạo như bà cũng nhìn không rõ.

Thẩm Nguyên Ngọc nhất thời mạo hiểm vượt qua kiểm tra, hoàn toàn yên tâm, vội vàng nói cảm ơn: "Đa tạ châm ngôn của đại sư!”

Hồ Dương quận chúa trong lòng đã có chút bất mãn, lần này bà ta tự mình mời Ngọc Lâm đại sư đến Thẩm gia, vốn là vì mục đích bác bỏ tin đồn, bà ấy ngược lại, đối với nữ nhi của mình chẳng thèm ngó tới, lại nói nhiều lời khen ngợi như vậy với tiểu tiện nhân do tam đẳng môn hộ nuôi dưỡng như Thẩm Nguyên Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK