• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dữu Chi Dao và Lâm ma ma sắc mặt đều thay đổi. Mặt Dữu Cảnh Niên trầm xuống: "Vậy Bùi Thập Thất rốt cuộc có gì không ổn, ngươi nói không bỏ sót một chữ cho ta xem nào!"

Vân Tích nói: "Thể chất Bùi Thập Thất kia yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy gò, ra ngoài phải ngồi kiệu, xuống kiệu phải dựa vào người đỡ mới có thể đi lại. Hắn lớn như vậy mà chưa bao giờ cưỡi ngựa. Có một lần, người hầu dắt ngựa đi tới bên cạnh hắn, con ngựa kia gào rú một tiếng, vị Thập Thất thiếu gia này liền sợ tới mức ôm đầu kêu loạn nói: "Đây rõ ràng là hổ, vì sao ngươi nói với ta là ngựa? Bùi Thập Thất bởi vì câu nói này mà bị mọi người truyền thành trò cười, nô tài cũng là nghe người bên ngoài kể chuyện cười, mới biết được vị gia này. Nghe nói... Nghe nói..."

"Nghe nói gì?"

"Nghe nói hắn từ nhỏ đã mắc bệnh lao, căn bản là không sống lâu được!"

Gương mặt tuấn mỹ của Dữu Cảnh Niên hoàn toàn vặn vẹo âm trầm, đen như đáy nồi, "Bốp!" Hắn vỗ mạnh lên bàn nhỏ gỗ hoa lê trước mặt, đĩa chén phía trên nhảy loạn một hồi, "Được! Được lắm! Ta đã nói rồi mà, khi nào bọn họ lại trở nên tốt như vậy! Lại chịu tìm một cửa hôn sự tốt như vậy cho muội muội!" Từ khi mẫu thân chết, hắn đã không còn đất cắm dùi ở cái gia đình này nữa, vẫn sống nương tựa lẫn nhau với muội muội, xem muội muội này còn quan trọng hơn sinh mệnh của mình, làm sao có thể nhìn phụ thân cùng Lục thị coi nàng như đồ vật tùy tùy tiện ném cho một quỷ bệnh tật!

Hắn đứng dậy, đôi mắt bắn ra ánh mắt đáng sợ: "Ta sẽ đi lý luận với phụ thân, hỏi xem tâm của ông ta có thấy bình yên không?"

"Nhị ca!” Dữu Chi Dao hiểu rõ tính tình của hắn nhất, Dữu Cảnh Niên mà phát điên, ngay cả Hoàng đế cũng dám chống đối, huống chi là phụ thân vẫn luôn bất hòa với hắn. Nàng lập tức quỳ trên mặt đất, tay ôm lấy hai chân của Dữu Cảnh Niên: "Nhị ca, bệnh suyễn từ trong bụng mẹ của muội muội đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi khi khoảng cuối xuân đầu hè đều thường xuyên phát tác, bộ dáng này của muội, phụ thân nghị thân Thập Thất công tử của Bùi gia cho muội, cũng không gì không ổn! Huynh ngàn vạn lần không thể chọc phụ thân tức giận, vì ta mà mang trên lưng một tội danh bất hiếu!”

"Muội!" Dữu Cảnh Niên vươn một ngón tay ra, run rẩy chỉ vào muội muội, ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh [1]! "Muội thật sự định để cho những thứ lang tâm cẩu phế kia, lấy danh nghĩa thân nhân hủy diệt cả đời muội sao?"

[1]: Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận. Lấy từ trong tác phẩm “Khổng Ất Kỷ” của Lỗ Tấn

Dữu Chi Dao nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào khó tả: "Nhị ca, muội là nữ nhi của phụ thân, hôn sự của muội vốn nên do phụ thân cùng mẹ kế quyết định. Huống chi bộ dáng này của muội, có thể gả được cho dạng người trong sạch gì? Ngày nào đó truyền ra huynh cùng phụ thân bởi vì muội muội mà trở mặt thành thù, huynh bảo muội muội tự xử như thế nào đây!"

Dữu Cảnh Niên thấy muội muội khóc đến lê hoa đái vũ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tâm như đao cắt. "Muội mau đứng lên, trên mặt đất lạnh, thân thể muội yếu ớt không chịu nổi những thứ này."

Dữu Chi Dao lại cố chấp ôm chân hắn không chịu buông ra: "Nếu huynh không đáp ứng với muội không tìm phụ thân gây phiền toái, muội sẽ không buông tay!"

Dữu Cảnh Niên cắn răng một cái: "Được, ta hứa với muội, ta sẽ không cãi nhau với phụ thân, ta không đi tìm phụ thân gây phiền phức!"

"Huynh nói lời giữ lời?"

Dữu Cảnh Niên nói: "Khi nào ta nói chuyện không giữ lời?" Vừa ra hiệu Lâm ma ma đỡ Dữu Chi Dao dậy.

Dữu Cảnh Niên tự mình đỡ muội muội đứng lên ngồi xuống ghế dựa lớn, "Muội cứ ngồi ở chỗ này, ta đi ra ngoài một chút!"

Dữu Chi Dao lo lắng nói: "Huynh muốn đi làm gì?"

"Ta đi nói chuyện với phụ thân." Dữu Cảnh Niên yêu thương vuốt ve tóc của nàng.

"Huynh vừa mới đã đáp ứng muội!"

"Muội yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng muội, tuyệt đối sẽ giữ lời! Ta sẽ không cãi nhau với phụ thân, ta chính là tâm bình khí hòa, cũng có biện pháp khuyên ông ta buông tha hôn sự này!"

"Ca ca!" Dữu Chi Dao đứng lên muốn giữ chặt cánh tay hắn, Dữu Cảnh Niên đã mang theo Vân Tích lướt như bay đi xa.

Trên đường đi tới chính viện Vinh Hoa đường, sắc mặt Dữu Cảnh Niên âm trầm đến mức quả thực muốn nhỏ ra nước. Vân Tích thật cẩn thận đi theo sau lưng hắn, cơ hồ phải dùng chạy mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn.

"Công tử, đã đến Vinh Hoa đường rồi!" Vân Tích cẩn thận nhắc nhở. Dưới tình huống bình thường, Dữu Cảnh Niên đến vương phủ chỉ thăm muội muội, cũng không muốn gặp mặt phụ thân. Hắn có thể cảm thụ được, phụ thân Dữu Văn Thái hết sức chán ghét hắn, nhận thức này đã hành hạ hắn suốt mười năm, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, hắn không rõ mình rõ ràng hết sức ưu tú, vì sao phụ thân lại đối với hắn như vậy.

Muốn nói phụ thân tính tình nóng nảy, nhưng ông ta đối với đại ca, đối với những huynh đệ tỷ muội khác rõ ràng vô cùng hiền lành sủng ái, vì sao chỉ đối đãi với mình còn có Lục muội muội khác nhau như vậy. Thật sự là làm cho hắn trăm mối vẫn không có cách giải!

Mỗi lần nghĩ đến từ nhỏ phụ thân đối với hắn lạnh nhạt và chẳng thèm ngó tới, trong lòng hắn liền tràn ngập phẫn nộ không thể ức chế. Cho nên từ nhỏ hắn đã phản nghịch, vô cùng không tốt. Chỉ có Dữu Chi Dao biết rõ, hắn dùng phương thức này để che dấu nỗi đau thiếu tình thương của phụ thân ở trong lòng!

Dữu Cảnh Niên nhớ tới muội muội khổ sở cầu khẩn, rốt cuộc dừng bước, nói với thị nữ canh cửa: "Đi vào thông báo một tiếng, nói ta đã trở về, muốn xin vấn an phụ thân!"

Thị nữ kia vốn thấy vẻ mặt đen thui của hắn cũng có chút nơm nớp lo sợ, nghe hắn phân phó xong lập tức chạy vào chính phòng. Tuy nhiên chỉ một lát thị nữ liền quay lại, có chút sợ hãi nói: "Lão gia nói hiện tại không được rảnh rỗi, xin ngài ở chỗ này chờ một hồi!"

Dữu Cảnh Niên chỉ cảm thấy trong ngực bùng lên một cơn lửa giận, nhịn lại nhịn mới ở trong kẽ răng nặn ra một chữ: "Được!" Lúc này chờ đợi ròng rã một canh giờ. Trong phòng mơ hồ truyền ra âm thanh trêu chọc, nhưng vẫn không thấy Dữu Văn Thái truyền hắn đi vào gặp mặt.

Dữu Cảnh Niên lập tức hiểu được, phụ thân này căn bản là đang nhục nhã hắn. Hắn mà cáu kỉnh, tính tình chín con trâu cũng không kéo về được, hừ lạnh một tiếng liền xông vào trong, nha hoàn ở phía sau liên tục gọi: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia người không thể đi vào!" Hắn vẫn tỏ ra mắt điếc tai ngơ.

Dữu Cảnh Niên một cước đạp tung cửa, trực tiếp đi vào phòng. Trong phòng ngủ rộng lớn của Dữu Văn Thái đốt mật hợp hương đắt tiền, ông ta đang ngực lộ ngực nghiêng người dựa vào giường khảm đầy bảo thạch và châu ngọc, Thập Tam di nương cùng Thập Ngũ di nương được hắn sủng ái đang đút quýt mật Giang Châu tươi rói vừa mới được đưa tới vào trong miệng ông ta.

Là đệ đệ ruột của Hoàng đế, kỳ thật ông ta và Hoàng đế có vẻ ngoài vô cùng giống nhau, tuy nhiên khí chất lại hoàn toàn khác nhau, một người là quân chủ tài trí mưu lược kiệt xuất quần lâm thiên hạ , một người lại giống như là viên ngoại đầu óc mập mạp không nghề nghiệp.

Thật ra Dữu Văn Thái vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy nhi tử thứ hai quả nhiên không chịu nổi kích động xông vào phòng ngủ của mình, thì không khỏi giận tím mặt: "Đồ nghiệt súc nhà ngươi, ngươi chưa dặn dò đã xông vào tẩm phòng phụ thân, ngươi còn có chút nhân luân hay không, chẳng lẽ là muốn ngỗ nghịch hay sao?"

Dữu Cảnh Niên giống như không nghe thấy lời ông ta nói, ánh mắt giống như hàn kiếm hung ác nhìn chằm chằm hai vị di nương hai mươi tuổi hoa, trong kẽ răng rít ra ba chữ: "Cút ra ngoài!"

Hai vị di nương bị sát khí của hắn kích thích, nhất thời cảm giác tay chân lạnh lẽo, làm sao còn dám ở lại, lập tức lăn một vòng ra khỏi phòng ngủ của Dữu Văn Thái. Dữu Văn Thái muốn ngăn cản, lại trong khoảng thời gian ngắn bị khí thế của nhi tử chấn nhiếp, nói không nên lời.

"Hay lắm! Hay lắm! Thật đúng là phản rồi! Ngươi không sợ ta kiện ngươi tội ngỗ nghịch, để cho ngươi chịu hết lời mắng chửi của người trong thiên hạ sao?" Lời tuy nói như thế, nhưng rốt cuộc có vài phần ngoài mạnh trong yếu. Nếu thật sự đánh đến một bước kia, chính là mười Dữu Văn Thái cũng không đánh lại được một Dữu Cảnh Niên đâu.

Dữu Cảnh Niên tự mình kéo một cái ghế, ngồi xuống đối diện với phụ thân, châm chọc nói: "Nhi tử chính là thân sinh của phụ thân, sao dám ngỗ nghịch phụ thân?"

Dữu Văn Thái cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi còn biết ngươi là con của ta?"

Dữu Cảnh Niên nói mát lại: "Ân tình của cha đối với con trai, con trai không thể nào quên!"

Dữu Văn Thái tức giận đến toàn thân phát run: "Ngươi là cố tình chọc giận ta sao?"

Dữu Cảnh Niên thản nhiên nhìn ông ta một cái, nói: "Nhi tử sao dám? Bộ không sợ miệng lưỡi của thiên hạ sao? Ta đến đây để nói với phụ thân một chuyện làm ăn đây."

"Ngươi và ta có chuyện làm ăn gì để bàn hả?"

Lúc này, Dữu Cảnh Niên đã dần dần bình tĩnh lại, nói chuyện cũng trở nên chậm rãi: "Hoàng Thượng gần đây chỉnh đốn thiên tử thân quân Vũ Lâm Vệ, cử ba vị Vũ Lâm lang tướng đảm nhiệm Thái Thú một quận, nói vậy chuyện này phụ thân đã nghe nói. Nếu như ta không đoán sai, đại ca đã ngây người hơn một năm ở chức vụ chính ngũ phẩm Thượng Đô Hộ phủ Tư Mã rồi, Vũ Lâm lang tướng tuy rằng chỉ là chức vụ chính ngũ phẩm, nhưng bởi vì là thiên tử thân quân, chức cao chức trọng, là một con đường tắt thăng chức!" Nói đến đây, Dữu Cảnh Niên cố ý không nói tiếp nữa, cứ như vậy dừng lại.

Dữu Văn Thái không khỏi lắp bắp kinh hãi, ngồi thẳng người: "Ý của ngươi là, ngươi có thể thay đại ca ngươi đề cử với Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng đề bạt đại ca ngươi làm Vũ Lâm lang tướng chính ngũ phẩm?" Vị trí của ba Vũ Lâm lang tướng này, không riêng gì tông thất nhìn chằm chằm, cho dù là các đại môn phiệt cũng đều xuất ra pháp bảo, muốn đưa đệ tử nhà mình vào, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Dữu Văn Thái vừa nhận được tin tức liền đi cầu thái hậu, vốn tưởng rằng đã nắm chắc, không ngờ hoàng đế lại phái một nội thị nói cho ông ta biết, ba vị trí này một củ cải một cái hố, trẫm đã sớm hứa cho người khác rồi!

Từ đó về sau cho dù ông ta dùng tiền như thế nào, đi theo con đường của ai, Hoàng Thượng cũng không chịu nhả ra. Biết rõ Hoàng đế vô cùng yêu thương con thứ của ông ta, nếu thứ tử chịu ở trước mặt Hoàng đế thay đại ca hắn nói hai câu, nói không chừng có thể làm cho Hoàng đế thay đổi chủ ý. Nhưng để ông ta mở miệng đi cầu nhi tử của mình, thì ông ta thật sự không mở miệng được!

Lúc này Dữu Cảnh Niên gật gật đầu: "Ta có thể thay đại ca trần tình với Hoàng thượng, tuy nhiên ta có một điều kiện, hôn sự của Lục muội muội cùng Bùi Thập Thất, nhất định phải lập tức đình chỉ!"

Sắc mặt Dữu Văn Thái âm trầm: "Làm sao ngươi biết chuyện này?"

"Ta có nguồn tin riêng của mình, ông không cần phải hỏi nhiều. Ông chỉ cần nói với ta là ông có đồng ý hay không thôi!"

Dữu Văn Thái cười lạnh nói: "Muội muội ngươi có mỹ mạo thiên tiên, hay là tài hoa vô song? Nàng là một ma ốm nửa chết nửa sống, lại là trưởng nữ tang mẫu, ngoại trừ Bùi gia, có thể tìm được dạng người tốt gì? Ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý không cưới trưởng nữ mất mẹ sao? Ngươi muốn quấy nhiễu một mối hôn sự đang yên đang lành, ngày sau ai còn dám cưới muội muội ngươi? Lại đi đâu tìm một người chồng tốt như Bùi Thập Thất?"

Dữu Cảnh Niên liên tục cười lạnh: "Người tốt? Một hôn phu tốt? Lục muội muội phúc bạc, không chịu nổi vị hôn phu như vậy! Ta thật không rõ, muội muội cũng là nữ nhi ruột thịt của ngài, ngài làm sao có thể nhẫn tâm với nàng như vậy!" Hắn dường như cảm thấy nói những thứ này là uổng phí sức lực, nên vỗ mạnh lưng ghế: "Ta chỉ hỏi ngài, vụ mua bán này có làm không?"

Dữu Văn Thái mấy năm nay bị hoàng đế ca ca áp chế, buồn bực không có chí! Vốn muốn gả nữ nhi đến Bùi gia, được thông gia đắc lực giúp đỡ cho vương phủ, hạnh phúc của nữ nhi căn bản không nằm trong suy nghĩ của ông ta. Nhưng so với tiền đồ của trưởng tử, một cửa thông gia như vậy lại trở nên không quan trọng. "Được, ngày mai ta sẽ bảo Lục thị từ chối môn hôn sự này, ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa của ngươi, trợ giúp đại ca ngươi góp lời với Hoàng Thượng!"

Dữu Cảnh Niên lạnh lùng cười nói: "Nhi tử của ông tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng chưa từng nói dối!"

Dữu Văn Thái nhìn vào mắt hắn nói: "Ta muốn nhắc nhở ngươi! Từ chối Bùi gia, nếu tương lai hôn sự của muội muội ngươi bởi vậy mà phí hoài, đến lúc đó ngươi đừng trách ta cùng mẫu thân ngươi!"

Dữu Cảnh Niên nhìn phụ thân mình một cái, nói từng chữ một: "Phụ thân, ta không hy vọng chuyện như vậy phát sinh, ta nghĩ ngài cũng không hy vọng! Bởi vì, nếu muội muội không thể gả cho người tốt, ta sẽ dùng hết các loại thủ đoạn, khiến cho tất cả nhi tử của ngài, bao gồm cả đại ca ở bên trong, vĩnh viễn cũng không thăng được chính tam phẩm! Không tin, hãy thử mà xem!"

Hắn nói rất hời hợt, nhưng Dữu Văn Thái hiểu rõ đứa con trai này, hắn càng như vậy, càng chứng tỏ tâm ý của hắn đã quyết. Mà theo tuổi tác của hắn tăng lên, hắn càng ngày càng trở nên tâm cơ thâm trầm, sâu không lường được. Dữu Văn Thái tin tưởng, có hoàng đế sủng ái hắn, hắn tuyệt đối có năng lực áp chế tất cả nhi tử của ông ta, để cho bọn họ ai cũng không dậy nổi!

Dữu Văn Thái tức giận đến đỏ mắt: "Ngươi, ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu! Ngươi có coi ta là phụ thân của ngươi không?"

Dữu Cảnh Niên cười lạnh một tiếng: "Vậy ông xem ta và muội muội là nhi nữ lúc nào hả?" Hắn đột nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, có một việc không ngại cũng nói cho ngài biết. Hai đứa cháu của nhà mẹ đẻ phu nhân đã bị ta điều động đến Vũ Lâm vệ, từ nay về sau bọn họ làm việc với thủ hạ của ta. Phiền ngài giúp ta chuyển lời cho phu nhân một tiếng, nếu bà ta còn dám giở trò gì trong hôn sự của Lục muội muội, ta liền phái hai đứa cháu của bà ta đi Đại Yến ám sát Mân Văn Thái tử!" Mân Văn thái tử danh chấn thiên hạ, tùy tùng bên người như mây, còn nghe nói đệ nhất cao thủ Trung Nguyên hiện tại đang ở dưới trướng của hắn, vì vậy ám sát Mân Văn thái tử cùng tự sát cũng không có gì khác biệt.

Dữu Văn Thái nhìn con trai mình đầy khiếp sợ, giống như không biết hắn: "Ngươi, ngươi làm khi nào?" Ông ta vậy mà đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Lại oán hận nói: "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!"

Gương mặt vô cùng anh tuấn của Dữu Cảnh Niên hơi bi thương: "Phụ thân, để ngài phải thất vọng rồi! Để đối phó với thân nhân của ta, ta đã phải học cách vận dụng não của mình nhiều hơn!"

Dữu Văn Thái nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của nhi tử, chỉ cảm thấy hoảng hốt, từ khi nào hắn đã không còn là đứa con trai gì cũng hiện ra trên mặt, không còn là đứa con trai chỉ biết đấu đá lung tung. Mà ông ta lựa chọn đối nghịch với một đứa con trai có dã tâm có quyết đoán vì mục đích không từ thủ đoạn như vậy, có phải quá ngu xuẩn hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK