Thẩm Nguyên Ngọc vừa sợ vừa tức, toàn thân run cầm cập, bởi vì chân mềm nhũn, nửa ngày mới từ trên mặt đất bò dậy. Người Thẩm gia thẳng đến bây giờ mới phản ứng lại, Loan nương vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Vừa rồi nàng liều lĩnh muốn bảo vệ Thẩm Nguyên Ngọc, lại bị khuỷu tay của Tần Xảo Xảo đụng ngã trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy nổi. Nàng ấy một mặt đỡ Thẩm Nguyên Ngọc, một mặt sốt ruột kiểm tra thân thể nàng,"Tam tiểu thư người không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào hay không?"
Thẩm Nguyên Ngọc ngoại trừ vừa thoát khỏi sự kìm chế của Tần Xảo Xảo, bị đoản kiếm của nàng ta quét một cái, trên cổ nổi lên một đường hằn, ngược lại không có chút thương thế nào khác. "Ta không sao, ta không sao."
Vịn cánh tay Loan nương khó khắn lắm mới không còn run rẩy như vậy nữa. Chu quản sự và một đám người khác đều vây quanh, đều lo lắng hỏi nàng có bị thương hay không.
Lúc này thanh niên mang theo Vũ Lâm Vệ đang thu dọn chiến trường, cuốn thi thể Tần Xảo Xảo lên, đặt trên lưng ngựa. Mặc kệ nói như thế nào, là thanh niên dẫn đầu cứu mạng nàng, tuy rằng đối với sự tàn nhẫn của hắn vẫn còn có vài phần không cam lòng, Thẩm Nguyên Ngọc vẫn dựa theo lễ tiết để Loan nương đỡ đến bái tạ ân cứu mạng của người thanh niên này.
Nàng uốn gối khẽ nói:"Đa tạ ân cứu mạng của công tử, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, dám hỏi cao tính đại danh của công tử, đợi tiểu nữ tử quay đầu bẩm báo phụ tổ, đến lúc đó tất sẽ đến cửa bái tạ."
Tại thời điểm sinh tử này, có thể lĩnh hội ý đồ của mình, hết sức phối hợp lăn sang phải, coi như có chút thông minh, bị kinh hách lớn như vậy, còn biết bái tạ ân cứu mạng của mình, nói chuyện rõ ràng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, phần can đảm này cũng khác với nữ tử bình thường.
Thiếu niên mặc trang phục đen lúc này mới đánh giá Nguyên Ngọc vài lần, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, lông mày lá liễu, mắt hạnh, làn da trắng nõn, khí chất đoan nhã, cho dù phong vận hiện tại không bằng Tần Xảo Xảo vừa mới chết, qua vài năm nữa, nhất định không thua kém nàng ta.
Nghĩ đến Thẩm, Vương, Tạ, Hoàn tứ họ môn phiệt chẳng những danh sĩ danh thần xuất hiện, trong tộc càng là một tổ tuấn nam mỹ nữ, cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Ngươi không cần biết ta là ai!” Nam nhân hơi nhếch cằm, vẻ mặt có chút kiêu căng, "Ngươi cũng không cần gọi phụ huynh của ngươi đến cảm ơn ta, ta chỉ là vừa lúc gặp dịp mà cứu ngươi thôi, nhưng nếu không phải bởi vì ngươi, thì Tần Xảo Xảo làm sao có thể chết như vậy, lãng phí hơn nửa tháng an bài sắp xếp của ta."
Vừa rồi thiếu chút nữa thì lấy mạng ta, hiện tại còn ở chỗ này sĩ diện? Thẩm Nguyên Ngọc nói lời cảm tạ hắn bất quá chỉ là xuất phát từ lễ phép, đối với hắn cũng không có lòng biết ơn chân thành tha thiết, thấy hắn kiêu căng như vậy, trong lòng không khỏi tức giận.
Thẩm Nguyên Ngọc thản nhiên nói: "Ý của công tử, là bởi vì ta phá hỏng đại sự của công tử, đối với ta có chút oán trách." Người này tuy rằng là tông thất, nhưng tình thế chính trị lúc này là hoàng tộc ỷ lại tứ đại môn phiệt chống đỡ và củng cố chính quyền, vì vậy rất chú trọng dòng dõi xuất thân, người hoàng tộc cùng bốn dòng họ này so sánh với nhau, chưa chắc đã thấy ai cao quý hơn ai. Nam nhân này dùng cằm nhìn người như vậy, ngay cả Chu quản sự cũng có chút tức giận bất bình.
Nam tử mặc trang phục đen nghe nàng nói như vậy, không khỏi "hừ" một tiếng, coi như là ngầm thừa nhận. Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười, thản nhiên nói: "Ta có một vấn đề, muốn thỉnh giáo công tử."
Nam tử mặc trang phục đen nhướng mày, lạnh như băng nói: "Ngươi hỏi đi"
"Vừa rồi nếu ta không lĩnh hội được ý đồ của công tử, phải chăng công tử đã chuẩn bị bắn chết ta và Tần Xảo Xảo?"
Nam tử mặc trang phục đen thần sắc không thay đổi, "Nếu ngươi không thể lĩnh hội được ý đồ của ta, cho dù là chết, cũng chỉ có thể trách chính ngươi quá ngốc."
Thẩm Nguyên Ngọc tức giận đến ngực phát đau. Giọng nói của nàng cũng lành lạnh: "Năm đó, bốn dòng họ Vương, Tạ, Thẩm, Hoàn ủng hộ Chiêu Đế dời về phía đông, ở Kiến Khang duy trì ngôi vị đế vương, bốn dòng họ lập được công lao hiển hách. Chiêu đế thường nói, muốn cùng bốn dòng họ chia sẻ phú quý, thế hệ con cháu hậu bối của gia tộc bốn bốn dòng họ này, vị trí ngang bằng tôn thất, thân phận cao quý, không thể khinh thường. Các hạ lại vì một mật thám Yến quốc không quan trọng, mà coi thường Lan Lăng Thẩm thị ta, ngươi là xem thường Thẩm thị chúng ta, hay là không để lời tiên đế ở trong lòng.”
Thiếu niên mặc trang phục đen không nghĩ tới nàng là một tiểu nữ tử, miệng lưỡi lại lanh lợi như vậy, nhất thời bị nàng tóm được đầu đề câu chuyện, thế nhưng phản bác không được. Hắn là người tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được châm chọc như vậy, không khỏi nói: "Đã sớm nghe nói dòng chính Thẩm Huy của Lan Lăng Thẩm thị chính là đệ nhất cao thủ nói chuyện, am hiểu nhất ăn nói bừa bãi, không nghĩ tới ngươi một nữ nhân nho nhỏ cũng lanh lợi như vậy, thật đúng là gia học uyên thâm nha!"
Thẩm Huy, nhị thúc của Thẩm Nguyên Ngọc, đệ đệ cùng cha khác mẹ của phụ thân. Thiếu niên mặc trang phục đen nói như vậy, vẻ châm chọc trong giọng nói Thẩm Nguyên Ngọc không phải nghe không ra.
Chính trị của quý tộc Đại Tấn không giống như khoa khảo sau này, muốn làm quan toàn bộ dựa vào xuất thân dòng dõi, xã hội nói chuyện sâu xa khó hiểu thành phong trào, các đại gia tộc trầm mê trong huyễn hoặc của lão Trang, đệ tử sĩ tộc thường không thông việc thực, không hề có tài cán làm việc, cái gọi là "Quan không làm chuyện của quan, giải quyết sự việc không ra gì". Hết lần này tới lần khác, bọn họ không cần tốn nhiều công sức đã có thể ngồi ở vị trí cao, làm những người có kiến thức vô cùng sầu lo.
Thẩm Huy nổi danh nói chuyện sâu xa khó hiểu, khi nhậm chức lại có công tích bình thường, cũng không có bao nhiêu thành tích. Khó trách thiếu niên mặc trang phục đen lại nói như vậy.
Chỉ là phong cách xã hội lúc đó là như thế, Nho học thông suốt ba trăm năm, dần dần bị huyền học thay thế, các đại sĩ tộc nếu muốn đặt chân giữa chốn nhà cao cửa rộng, nhất định phải từ Nho chuyển sang huyền học, phù hợp với xu thế xã hội lúc bấy giờ. Mà chỉ có gia tộc có địa vị, mới có thể chiếm cứ quyền chủ đạo trong việc phân phối nguồn lực chính trị.
Nghe thiếu niên nói lời châm chọc, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không phản bác cái gì. Kỳ thật nàng cùng thiếu niên này có cái nhìn cũng không khác gì nhau lắm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cảm thấy đối phương đều càng nhìn càng chướng mắt. Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút u ám. Chu quản sự thấy hai người nói chuyện không vừa ý, vội vàng tiến lên hòa giải: "Tam tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta nên khởi hành đừng trì hoãn thêm nữa, chỉ sợ không thể vào thành trước khi cửa thành đóng lại."
Thẩm Nguyên Ngọc vừa vặn không muốn dong dài với thiếu niên này nữa. Vừa vặn liền lấy chuyện này làm bậc thang bước xuống. Đối với thiếu niên mặc trang phục đen này lại hành lễ nói: "Tiểu nữ tử lại bái, Tạ công tử cứu mạng ân."
Thiếu niên mặc trang phục đen nhàn nhạt “hừ” một tiếng, vung tay lên nói với hơn mười Vũ Lâm Vệ đi theo hắn: "Chúng ta đi". Ngay cả Thẩm Nguyên Ngọc cũng không thèm để ý đến.
Dứt lời như nước chảy mây trôi lên chiến mã, vung cương ngựa đi mất.
Thẩm Nguyên Ngọc lại một hồi tức giận, đã từng gặp qua người lớn lối, nhưng chưa từng thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy.
Loan nương đỡ Thẩm Nguyên Ngọc lên xe ngựa, nàng gọi Chu quản sự hỏi: "Vừa rồi vị công tử kia, ngươi có biết không?"
Chu quản sự nói: "Nếu tiểu nhân đoán không sai, hẳn là thứ tử của Lang Gia Vương, Dữu Cảnh Niên! Tiểu nhân chưa từng gặp qua vị nhị công tử này, cũng không dám khẳng định chắc chắn." Đều nói Dữu Cảnh Niên cùng vị hôn phu Si Kiệt của Tam tiểu thư là bạn tương giao, Chu quản sự vừa rồi mới hô ra một câu như vậy.
Thẩm Nguyên Ngọc suy nghĩ một chút, phân phó nói: "Vậy ngươi giúp ta điều tra xem hắn là ai." Lại tự giễu cười nói: "Cũng không thể ngay cả ân nhân cứu mạng của mình là ai cũng không biết."
Chu quản sự do dự một chút, hắn là quản sự đắc lực bên cạnh đại lão gia, các phu nhân tiểu thư trong nội trạch vốn không quản được hắn, bất quá điều tra thiếu niên này là ai chỉ là một cái nhấc tay, hắn vừa vặn có thể nhân cơ hội này bán cho Tam tiểu thư một ân tình. Vì vậy, hắn liền đồng ý: "Vâng"
Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Đã như vậy, khởi hành thôi."
Trong xe ngựa lảo đảo, Thẩm Nguyên Ngọc còn đang suy nghĩ về thiếu niên áo mặc trang phục đen. Từ một loạt an bài vừa rồi hắn cứu mình có thể thấy hắn có trí tuệ phi thường, chỉ tiếc, mình thật sự chướng mắt cái loại thái độ xem mạng người như cỏ rác của hắn.
Dinh thự của Thẩm thị nằm ở ngõ Ô Y bờ nam Tần Hoài, bởi vì ngỏ hẻm này tập trung một lượng lớn gia tộc hào môn, trong thành Kiến Khang có thể nói là thanh danh hiển hách. Bởi vì gia tộc Thẩm thị phồn thịnh, khu nhà cũ ngõ Ô Y này cũng không đủ lớn, cho nên có thể ở nơi này đều là dòng chính trong dòng chính của Thẩm thị.
Trong ngũ phòng bên ngoài mười tám phòng của Thẩm thị, cộng thêm tám điền khách nương nhờ, bộ khúc ký gửi vào Thẩm thị, tộc quần vô cùng khổng lồ, cũng từ bên cạnh phản ánh sự cường thịnh của nhất tộc Thẩm thị. Lúc này lực lượng của tông tộc phi thường cường đại, mà nhân khẩu tài nguyên đầy đủ, mới có thể bảo đảm bộ tộc Lan Lăng Thẩm thị có thể không ngừng xuất hiện danh thần cùng danh sĩ, vinh quang của gia tộc mới có thể truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Thẩm Nguyên Ngọc đi vào cửa lớn Đông phủ. Đại gia trưởng Đông phủ chính là Tông chủ đại lão thái gia Thẩm Hoằng của Thẩm thị nhất tộc, Thẩm Hoằng là đại danh sĩ đứng đầu Đại Tấn, thanh cao giỏi về âm luật, tinh thông huyền lý, là đại sư âm nhạc cùng đại sư huyền học đại danh đỉnh đỉnh, có ảnh hưởng cực lớn trong triều đình. Triều đình nhiều lần hạ chỉ gọi ông nhập sĩ, nhưng ông lại bởi vì say mê huyền học cùng văn học nghệ thuật, hết lần này đến lần khác đều từ chối.
Ông quanh năm suốt tháng không phải là tìm người thân thăm bạn, chính là ngâm thơ vẽ tranh, bình thường đều ở trong biệt viện Hội Kê quận Đông Sơn, rất ít khi ở lại Kiến Khang. Thúc tổ phụ của Thẩm Nguyên Ngọc, người làm quan cao nhất lớn nhất trong dinh thự Thẩm gia ngõ Ô Y, nhị lão thái gia Thẩm Trọng ở Tây phủ, hiện giờ đã đảm nhiện chức Trung Thư Lệnh chính tam phẩm. Tuy rằng vẫn còn chênh lệch với vị trí nhất phẩm tam công, nhưng chưởng quản việc trọng yếu, tham dự xây dựng và thực hiện đại chính quân quốc, quyền lực rất lớn.
Xe ngựa chạy vào nhị môn Thẩm gia, Thẩm Nguyên Ngọc vịn tay Loan nương, giẫm lên lưng gã sai vặt xuống xe ngựa. Bởi vì mẫu thân đại thái thái của Thẩm Nguyên Ngọc vẫn sinh bệnh nằm liệt giường, trong nhà do nhị thái thái Hồ Dương quận chúa quản lý, Hồ Dương quận chúa luôn luôn không thích người của tiểu đại phòng cùng tiểu đại phòng, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không trông cậy vào bà ta sẽ phái người nào đến đón nàng.
Lúc này trời đã tối hẳn, nương theo ánh trăng mênh mông, liền nhìn thấy hai nữ hài tử trẻ tuổi vây quanh một đống nha hoàn bà tử từ xa đi tới. Đi ở phía trước là một người mặc áo dài màu nhũ đỏ bạc thêu hoa văn khổng tước, cổ áo giao nhau có đường viền màu vàng, cùng váy dài màu mật ong, tóc tỉ mỉ chải một búi tóc xuất vân kế, trên tóc đầy châu ngọc, trên trâm vàng rải rác một viên đông châu vô cùng danh quý, nữ hài tử này ăn mặc vô cùng diễm lệ, khuôn mặt càng xuất sắc, chẳng những ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần tinh xảo, làn da trắng nõn, hơn nữa dáng người cao gầy, nhìn qua sặc sỡ loá mắt, chấn động tâm hồn. Trong lúc nhất thời hấp dẫn tất cả ánh mắt của Thẩm Nguyên Ngọc.
So sánh với nàng, vị nữ hài tử bên cạnh mặc áo lông tơ màu trắng, váy màu trắng, ngũ quan ôn du dịu dàng yếu ớt, thoạt nhìn liền thiếu đi vài phần cảm giác tồn tại.
Thẩm Nguyên Ngọc thở dài một hơi, thế nào cũng không nghĩ tới, đến nhị môn đón nàng, sẽ là hai oan gia đối đầu.
Thiếu nữ đi ở phía trước, Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân, là đích nữ duy nhất được sinh ra bởi Quận chúa Hồ Dương, cũng là nữ hài tử xuất chúng nhất trong thế hệ Thẩm gia. Dung mạo xinh đẹp, ở Kiến Khang thành cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Được lão thái thái cùng Hồ Dương quận chúa vô cùng cưng chiều, cũng là người ngang ngược nhất.
Mà một thiếu nữ khác, chính là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích. Mà muội muội ruột của nàng, Bát tiểu thư Thẩm Nguyên Thư lại không xuất hiện ở nhị môn.
Giờ phút này Thẩm Nguyên Trân đang vẻ mặt kiêu căng từ trên cao nhìn xuống đánh giá Thẩm Nguyên Ngọc: "Thẩm Nguyên Ngọc, tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi còn có mặt mũi trở về." Một câu còn chưa dứt, đã giơ cánh tay lên đánh tới mặt Thẩm Nguyên Ngọc.