• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyên Trân cũng không phải ngốc, dù có kiêu ngạo cũng không dám biểu hiện ra trước mặt lão thái quân, thấy mẫu thân nói như vậy, lập tức nói: "Ta đâu phải cướp vải với Ngũ muội muội đâu, ta là giúp Ngũ muội muội cầm lên thôi mà!" Nói xong liền cầm tấm vải kia lên, cười đến vô cùng sáng lạn: "Ngũ muội muội, cho muội!”

Thẩm Nguyên Y cảm thấy ghê tởm giống như ăn phải một con ruồi. Tấm vải có tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng mặt mũi, dựa vào tính tình của nàng, nàng cũng không muốn thất lụa Khổng Tước này, nhưng lão thái quân đúng lúc này nói chuyện: "Biết khiêm nhường lẫn nhau nhường cho nhau, tốt, rất tốt!”

Thẩm Nguyên Y đành phải nhận lấy, đưa cho nha hoàn đi theo hầu, trong miệng còn phải nói một câu: "Đa tạ Tứ tỷ tỷ!”

Các vị tỷ muội cách gần đó đều nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Thẩm Nguyên Trân và Thẩm Nguyên Y, lúc này sắc mặt không khỏi khác nhau.

Lão thái quân thấy Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư vẫn ngồi bất động, liền hỏi: "Hai đứa con sao thế, là không thích đồ của lão thái bà này sao?”

Thẩm Nguyên Ngọc vội vàng đứng lên, kính cẩn nói: "Lão tổ tông, đồ đạc của người tốt như vậy, Ngọc nhi sao lại không thích chứ? Nhiều vải như vậy, Ngọc nhi nhìn đến hoa mắt, đang không biết nên lựa chọn như thế nào đây, vừa lúc các tỷ muội giúp con, chờ các nàng chọn xong, còn lại con cầm là được, bớt được nhiều việc, cũng coi như con lười biếng là được rồi!”

Thẩm Nguyên Thư cũng đứng lên theo, dưới loại trường hợp này, nàng kiên quyết không chịu nói chuyện. Dù sao đi theo tỷ tỷ ruột là được, tỷ ấy làm như thế nào, thì mình liền làm như thế là được.

Tạ thị nghe xong những kiến giải độc đáo này, không khỏi cười nói: "Nha đầu con ngược lại biết nói chuyện!”

Trên mặt Lão thái quân nhàn nhạt, nghe xong không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm gật đầu. Những tỷ muội này ai mà không muốn ở trước mặt lão thái quân giả bộ rộng lượng, giả bộ khiêm nhường, tạo ấn tượng tốt? Nhưng lợi lớn trước mắt, lại có thể bình tĩnh với những tấm vải đẹp tinh xảo như vậy, thật đúng là cũng chỉ có một mình Thẩm Nguyên Ngọc. Ngay cả Thẩm Nguyên Bích luôn giả vờ là tiểu bạch hoa cũng nhịn không được mà vây quanh.

Quả nhiên chờ tất cả mọi người chọn xong, Thẩm Nguyên Ngọc mới dẫn theo Thẩm Nguyên Thư tiến lên, mỗi người cầm lấy một thớt vải còn sót lại. Chúng tỷ muội vui vẻ nở nụ cười, rộn ràng hành lễ với lão thái quân: "Đa tạ lão tổ tông ban thưởng!”

Lại nói chuyện phiếm với lão thái quân một hồi, lão thái quân dù sao cũng đã lớn tuổi, trên mặt liền dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, mọi người nhìn thấy đều vô cùng tự giác tản đi.

Thẩm Nguyên Trân thở phì phò ra khỏi Thọ Hạc đường, Hồ Dương quận chúa đi Hoa sảnh nghe các quản sự tức phụ báo cáo tình huống chuẩn bị thọ yến của lão thái quân. Thấy Thẩm Nguyên Y mang theo nha hoàn Thúy Kiều đi ra, trong tay nha hoàn kia còn cầm lụa Khổng Tước rực rỡ. Nàng ta không phải thiếu một thớt vải này, thật sự là ở Đông phủ nói một không hai đã quen, thấy thứ mình thích ở trong tay Thẩm Nguyên Y liền cảm thấy phi thường tức giận.

Thẩm Nguyên Trân liền phân phó nha hoàn Lục Lam bên người: "Ta quấn lấy Ngũ muội muội, ngươi đi cướp lại tấm lụa Khổng Tước kia cho ta!”

Lục Lam thấp giọng đáp "Vâng", mang theo bốn năm tiểu nha đầu rời đi.

Thẩm Nguyên Trân tươi cười, đi qua giữ chặt cánh tay Thẩm Nguyên Y, cười tủm tỉm nói: "Ngũ muội muội, năm nay ta muốn thêu cho cha ta một bộ ngoại bào, ở cổ tay áo và cổ áo dùng chỉ bạc thêu hoa văn phong lan, nhưng thêu kiểu gì cũng cũng thêu không đẹp, muội muội giỏi nữ công nhất, không bằng đến chỗ ta một chuyến, giúp ta xem một chút!”

Thẩm Nguyên Y bị Thẩm Nguyên Trân kéo cánh tay, chỉ cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà, nàng không muốn đến chỗ của Thẩm Nguyên Trân , nhưng nhiều trưởng bối đang nhìn như vậy, nàng cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành kiên trì bị Thẩm Nguyên Trân mạnh mẽ kéo đi.

Thẩm Nguyên Ngọc ở một bên thấy rõ ràng, chuyện có gì khác thường hẳn là có gian kế! Thẩm Nguyên Trân cũng không phải là người nguyện ý thêu thùa may vá cùng với chúng tỷ muội! Lại thấy đại nha hoàn Lục Lam của nàng ta mang theo mấy nha hoàn đuổi theo nha hoàn của Thẩm Nguyên Y, trong lòng không khỏi khẽ động.

Thấp giọng phân phó Bảo Châu nói: "Đi theo Lục Lam xem nàng ta muốn làm cái gì, lặng lẽ, không nên bị người phát hiện!”

Bảo Châu cái gì cũng không hỏi, đáp một tiếng thì rời đi.

Lục Lam mang theo tiểu nha đầu đi theo Thúy Kiều, vẫn đi theo đến Doanh Thúy Cư của tiểu tứ phòng, dọc theo đường đi bọn hạ nhân qua lại, nàng ta vẫn không tìm được cơ hội xuống tay. Nàng ta thấy Thúy Kiều vào viện đông sương phòng lập tức dẫn người đi theo vào.

Có loại chủ tử gì thì có nô tài đó, Thẩm Nguyên Trân kiêu ngạo ương ngạnh đã quen rồi, Lục Lam làm đại nha hoàn thiếp thân của nàng ta, ở trong đám nha hoàn Đông phủ cũng luôn là chủ nhân đi ngang. Thẩm Nguyên Trân bảo nàng ta cướp lại lụa Khổng Tước, nàng ta liền quyết định vô cùng trung thành chấp hành lời sai phái của Tứ tiểu thư.

Mắt thấy Thúy Kiều sắp vào phòng, Lục Lam liền hô một tiếng: "Thúy Kiều, ngươi đứng lại cho ta!”

Thúy Kiều quay đầu lại, có chút kỳ quái kêu lên một tiếng: "Lục Lam tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

Lục Lam phất phất tay, mấy tiểu nha đầu lập tức vây quanh Thúy Kiều. Sắc mặt Thúy Kiều biến đổi: "Lục Lam tỷ tỷ, tỷ đây là ý gì?”

Cười khẩy nói: "Thúy Kiều muội muội, thất lụa Khổng Tước này, Tứ tiểu thư chúng ta chỉ là để ngươi cầm giúp trong chốc lát, ngươi làm sao có thể cầm về Doanh Thúy Cư?”

Thúy Kiều sửng sốt: "Lục Lam tỷ tỷ, ngươi đang đùa cái gì vậy?”

Sắc mặt Lục Lam trầm xuống: "Ta là có ý gì, ý của ta là bảo ngươi mau trả vải lại cho chúng ta, vải này rất quý giá, nếu hỏng một chút xíu, cho dù bán ngươi sợ cũng không bồi thường nổi!”

Thúy Kiều tức giận đến tái mặt: "Lục Lam tỷ tỷ, ta kính tỷ lớn tuổi hơn ta, gọi ngươi một tiếng tỷ, nhưng tỷ cũng không thể ăn nói lung tung, thất lụa Khổng Tước này rõ ràng chính là lão thái quân thưởng cho tiểu thư chúng ta, sao tỷ lại nói bậy là Tứ tiểu thư bảo ta cầm giúp nàng?”

Sắc mặt Lục Lam biến đổi: "Bớt nói nhảm, ngươi rốt cuộc có cho hay không, không cho là muốn ta động thủ cướp phải không?”

"Ngươi, ngươi dám!?"

Việc này không nên chậm trễ, Lục Lam vung tay lên, tiểu nha đầu lập tức xông lên, vừa bắt lấy hai tay Thúy Kiều, Lục Lam vươn tay cướp lấy thất lụa Khổng Tước kia. Thúy Kiều vốn không muốn buông tay, nhưng lại sợ xé rách làm hư, liền để cho Lục Lam đắc thủ.

Nha hoàn bà tử hầu hạ đông sương phòng cũng thấy được, thế nhưng ngày thường dưới sự dạy dỗ của Ngũ cô nương, vô cùng hiểu quy củ, tuy rằng đều cảm thấy căm phẫn, nhưng không ai dám tiến lên động thủ với nha hoàn của Tứ tiểu thư.

Lục Lam dương dương đắc ý nhìn thoáng qua lụa Khổng Tước tới tay, cười lạnh nói: "Lụa Khổng Tước này là vải trân quý cỡ nào, cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì, có xứng mặc vải như vậy hay không, cũng muốn ngồi ngang hàng với Tứ tiểu thư chúng ta? Đi thôi!" Gọi một tiểu nha đầu cùng đến hừng hực khí thế rời đi.

Thúy Kiều giậm chân: "Lục Lam, ngươi đứng lại cho ta! Tốt xấu gì cũng chờ tiểu thư chúng ta trở về..." Nàng làm sao có thể giao phó với Ngũ tiểu thư đây?

Thúy Kiều chạy tới nắm lấy tay Lục Lam, lại bị Lục Lam đẩy ngã xuống đất, rách cả da bàn tay. Bên này náo loạn một trận, dẫn tới rất nhiều hạ nhân nô bộc vây xem, Bảo Châu không dấu vết lắc lư bên ngoài đám người, liền dọc theo mái nhà cong đi về phía trước.

Đến Trường Nhạc Đường vừa hỏi, Thẩm Nguyên Ngọc đã trở lại đông sương phòng. Bảo Châu vội vàng đi vào hồi bẩm, thuật lại hết những gì mình nhìn thấy cho Thẩm Nguyên Ngọc nghe. Thẩm Nguyên Ngọc vuốt chuỗi ngọc bích trên cổ tay mình, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Quả nhiên là như thế!”

Thiên dục kỳ vong, tất lệnh kỳ cuồng! [1]

[1] Khi Trời muốn diệt kẻ nào thì trước tiên Trời sẽ mặc cho kẻ đó cuồng ngạo. (Nguồn: trithucvn.org.)

Hồ Dương quận chúa và Thẩm Nguyên Trân cũng không phải là người có chỉ số thông minh không đủ dùng, chỉ tiếc xuất thân quá cao có đôi khi cũng là một loại cản trở, mẹ con các nàng nhìn người đều thích dùng lỗ mũi, ai cũng không để vào mắt, ai cũng muốn giẫm lên một cước, khi nào chờ các nàng đắc tội tất cả chủ tử của Thẩm phủ xong, thì tận thế của các nàng cũng sắp tới!

Thẩm Nguyên Ngọc đang suy nghĩ, Thải Loan đi vào bẩm báo: "Ngô ma ma bên cạnh lão thái thái đến rồi!" Thẩm Nguyên Ngọc chấn động, Ngô ma ma là tâm phúc của lão thái quân, đi theo lão thái quân hơn ba mươi năm, là nhân vật lão thái quân một khắc cũng không thể rời bỏ, Thẩm Nguyên Ngọc vội vàng nói: "Mau mời Ngô ma ma vào!”

Tiểu nha hoàn nhấc rèm bông lên, Ngô ma ma cười khanh khách đi vào, quỳ gối hành lễ với Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Lão nô gặp qua Tam tiểu thư!”

"Ngọn gió nào đã thổi người tới đây?" Thẩm Nguyên Ngọc vô cùng khách khí với bà ấy, trả nửa lễ, vừa nhường chỗ ngồi lại dâng trà: "Sao người lại rảnh đến chỗ của ta? Lão tổ tông có dặn dò gì sao?”

Ngô ma ma nói: "Tam tiểu thư ngài thật sự là thông minh! Ta phụng mệnh lão thái quân mang cho ngài chút đồ." Bà vừa vào cửa Thẩm Nguyên Ngọc đã nhìn thấy, phía sau đi theo hai tiểu nha hoàn, một người cầm một cái tráp thật dài.

Thẩm Nguyên Ngọc vội vàng hỏi: "Không biết lão tổ tông thưởng cho ta cái gì, mỗi tỷ muội đều có?”

"Chỉ có cô nương nơi này có, người khác cũng không có!" Ngô ma ma cười trực tiếp mở tráp. "Lão thái quân tặng ngài cái gì, ngài nhìn một chút là biết!”

"Là lụa Khổng Tước?" Thẩm Nguyên Ngọc lắp bắp kinh hãi: "Đây, đây là chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngô ma ma cười đến nếp gấp trên mặt đều giãn ra: "Tam tiểu thư, lão thái quân đừng nói là thương ngài bao nhiêu, nhớ kỹ vừa rồi khi ngài chọn lựa vải đã chịu thiệt, trở về liền lẩm bẩm, nhớ tới trước kia còn có hai thớt lụa Khổng Tước đặt ở trong khố phòng, liền kêu lão nô lật tìm ra, lập tức liền đưa tới cho ngài! ”

Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc khẽ động, đây xem như là một loại phần thưởng cho biểu hiện của mình hôm nay sao? Lão thái quân thật đúng là một diệu nhân!

"Nếu là lão tổ tông thưởng, ta liền nhận lấy!" Thẩm Nguyên Ngọc cũng không khách khí: "Ma ma chờ ta chờ một chút, ta trang điểm một chút liền đi theo ma ma đi tạ ơn lão tổ tông!”

"Tam tiểu thư thật sự là hiếu thuận!" Ngô ma ma nói: "Nhưng trước khi ta đến lão thái quân đã phân phó qua, bảo trong lòng ngài hiểu rõ là được, không cần đi qua tạ ơn!”

Thẩm Nguyên Ngọc suy nghĩ một chút: "Đã như vậy, vậy thì thỉnh cầu ma ma thay ta chuyển lời cảm ơn của ta đến với lão tổ tông!" Gọi người chuẩn bị cho Ngô ma ma một hồng bao thượng đẳng, Ngô ma ma thoải mái nhận lấy, Thẩm Nguyên Ngọc còn tự mình đưa bà ấy ra cửa.

Thẩm Nguyên Ngọc xoay quay lại, bảo Loan Nương đưa một trong hai thớt lụa Khổng Tước cho Bát tiểu thư Thẩm Nguyên Thư, nhớ tới Thẩm Nguyên Y bị cướp vải, trong lòng khẽ động.

Thẩm Nguyên Y bị Thẩm Nguyên Trân cưỡng ép kéo đến Khiêm Thối đường, vốn là để chỉ cho nàng ta thêu thùa may vá, kết quả Thẩm Nguyên Trân căn bản cũng không lấy kim chỉ ra, mà chỉ quấn lấy nàng ở trong phòng nói đông nói tây. Thẩm Nguyên Y mơ hồ cảm thấy không đúng, muốn cáo từ rời đi, Thẩm Nguyên Trân lại không chịu thả nàng rời đi.

Thẳng đến khi Thẩm Nguyên Trân nhìn thấy Lục Lam lắc lư bên ngoài rèm cửa một cái, lúc này mới mất đi hứng thú, đối với Thẩm Nguyên Y trở nên nhàn nhạt. Hỉ nộ vô thường như vậy, trong lòng Thẩm Nguyên Y tức giận, lần nữa đứng dậy cáo từ, lần này Thẩm Nguyên Trân không ngăn cản nàng, thậm chí còn lười đứng dậy đưa nàng ra cửa.

Thẩm Nguyên Y càng tức giận. Tức giận trở lại Doanh Thúy cư, Thúy Kiều liền quỳ gối trước mặt nàng thuật lại chuyện Lục Lam tới đây cướp đi lụa Khổng Tước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK