• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên này, là Si Kiệt mỹ nam tử đại danh đỉnh đỉnh của Kiến Khang, được người người xưng tụng là "người ngọc".

Hắn ta, chính là vị hôn phu của Thẩm Nguyên Ngọc.

Si Kiệt xuất thân Cao Bằng Si thị, Si thị mặc dù không hiển hách bằng tứ đại môn phiệt, nhưng trong gia tộc cũng từng xuất hiện mấy vị quyền thần quyền thế ngập trời, huống chi Thái hậu hiện giờ cũng họ Si, sở dĩ không có lọt vào môn phiệt đứng đầu, là bởi vì nhân khẩu Si gia thưa thớt. Truyền đến thế hệ của phụ thân Si Kiệt là Si Việt, đã trở thành độc đinh, Si Việt liên tục cưới mười hai phòng tiểu thiếp, nhưng cũng chỉ sinh ra được một đứa con trai là Si Kiệt.

Si thị ký thác tất cả hy vọng ở trên người Si Kiệt, đối với hắn mọi cách sủng ái, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ ngã, hơn nữa Si Thái hậu lại là cô tổ mẫu ruột thịt của Si Kiệt, đối với cháu tôn này càng dung túng đến cực điểm, bởi vậy Si Kiệt ở toàn bộ Kiến Khang có thể nói là hoành hành bá đạo, tiểu bá vương người gặp người sợ.

Các con em nhà quyền quý, ngày thường gặp hắn ta, tất cả đều là đi đường vòng, Si Kiệt cũng càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh, dưới sự xúi giục của người có tâm, Si Kiệt không cẩn thận liền chọc vào Dữu Cảnh Niên. Dữu Cảnh Niên có tính cách gì, mặt mũi của Thái hậu cũng không cần cố kỵ liền đánh Si Kiệt một trận, đánh đến Si Kiệt nửa tháng cũng không thể từ trên giường đứng lên.

Si Kiệt cũng là mặt dày, bị đánh một trận ngược lại càng thêm vô cùng sùng bái võ nghệ của Dữu Cảnh Niên. Chờ thương thế dưỡng tốt, lập tức chạy đến phủ đệ của Dữu Cảnh Niên, bò xin quỳ cầu muốn kết bái làm huynh đệ với Dữu Cảnh Niên.

Lúc đầu Dữu Cảnh Niên không để ý tới hắn ta, chậm rãi tiếp xúc thấy hắn ta tuy rằng hơi cà chớn một chút, nhưng làm người thập phần nghĩa khí, muốn nói khuyết điểm cũng giống như phụ thân hắn ta, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì bước không nổi, điểm này lúc ấy mà nói thật sự không tính là tật xấu gì, Dữu Cảnh Niên cũng tiếp nhận người bạn này.

Si Kiệt cứ như vậy biến thành cái đuôi của hắn. Tính cách của Dữu Cảnh Niên là điển hình ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng, ngươi đánh rớt răng của ta, ta móc hết tròng mắt của ngươi, qua lại, hắn cũng vô cùng che chở Si Kiệt. Hai người thật sự trở thành bạn tốt.

Lão thái quân cười ha hả: "Không trách, không trách, con là khách quý ít gặp, mau mời ngồi, mau mời ngồi! ”

Si Kiệt bởi vì có hôn ước với Thẩm Nguyên Ngọc, vì tránh hiềm nghi, tự nhiên không tiện lúc nào cũng bước vào cửa lớn Thẩm phủ. Si Kiệt là động vật điển hình dùng nửa người dưới suy nghĩ, nhìn thấy một phòng oanh oanh yến yến, hắn ta liền có chút không quản được ánh mắt của mình. Thẩm Nguyên Ngọc đương nhiên là biết hắn ta, ánh mắt của hắn ta trước tiên ở trên người Thẩm Nguyên Ngọc đảo một cái, sau đó liền rơi vào trên người Thẩm Nguyên Trân ở bên cạnh Thẩm Nguyên Ngọc.

Hôm nay Thẩm Nguyên Trân cố ý ăn mặc một phen, mặc váy Hồ Nam mười hai mảnh thêu mẫu đơn quấn cành, chải kiểu tóc đọa mã kế phức tạp, đeo một bộ trang sức hồng bảo thạch san hô, lông mày vẽ nhạt, thoa son mỏng, không hổ là người có nhan sắc xuất chúng nhất của Thẩm gia thế hệ này, một thân trang phục kia làm nổi bật vẻ đẹp không gì sánh được của nàng ta, Si Kiệt lập tức ném vị hôn thê lên chín tầng mây, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyên Trân chòng chọc.

Si Kiệt là mỹ nam tử đỉnh đỉnh đại danh, là cháu trai duy nhất của Si thái hậu, thân phận địa vị cũng cao, Thẩm Nguyên Trân tự nhiên không chán ghét hắn ta, thấy nét mặt của hắn ta thì rất đắc ý, lại nghĩ có thể mượn chuyện này mà chọc tức Thẩm Nguyên Ngọc một chút, liền cố ý cười nói với Si Kiệt, Si Kiệt nhất thời cảm thấy xương cốt đều nhẹ hơn hai lạng.

Thầm nghĩ đều nói tứ tiểu thư Thẩm gia quốc sắc thiên hương, có dung mạo chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trước kia không có duyên gặp, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Thẩm Nguyên Ngọc ở một bên nhìn rõ ràng, trong lòng không khỏi lộp bộp. Hôn sự này ai đã đặt ra cho mình thế? Tên Kiệt này có phải hơi không đáng tin cậy hay không!

Trước mặt vị hôn thê đã dám mắt đi mày lại với thê muội, ngày sau nếu không có cả một phòng oanh oanh yến yến, làm sao có thể không phụ lòng da mặt đào hoa này của hắn ta!

Nam nhân như vậy, bộ dạng có đẹp đến đâu, Thẩm Nguyên Ngọc cũng tuyệt đối không muốn gả cho hắn ta. Nàng đã sớm xây dựng tâm lý, không nghĩ tới muốn cùng nam nhân thời đại này một đời một thế, có ba hai di nương tiểu thiếp nàng không phải không thể chịu đựng được, nhưng cũng không thể 'ngựa giống' đến mức này được!

Không được, phải nghĩ biện pháp phá hỏng hôn sự này!

Trong mọi người ở đây có ánh mắt của một người vẫn dừng lại ở trên người Thẩm Nguyên Ngọc, đó chính là Tạ Thuần. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tạ Thuần đối với nhất cử nhất động của Thẩm Nguyên Ngọc đều bất tri bất giác chú ý, thấy Si Kiệt biểu hiện như vậy, Tạ Thuần cũng bị lây cảm xúc, không khỏi giận tím mặt.

Trước đây, hắn và Si Kiệt cũng không gặp nhau, hắn là ngôi sao tương lai của Tạ gia, trong giới danh sĩ Kiến Khang sẽ để lại cho hắn một vị trí quan trọng, kết giao đều là đệ tử danh môn, người có tri thức, mà Si Kiệt tuy rằng là độc đinh của Si thị Cao Bằng, nhưng lại có tiếng không học vấn không nghề nghiệp, cho dù là tông chủ tương lai của Si thị Cao Bằng thì thế nào?

Tạ Thuần vốn nhìn hắn ta không vừa mắt, hiện tại lại càng hận không thể lột da bóc xương, cỗ cừu hận này cũng không biết là từ nơi nào mà xuất hiện, Tạ Thuần cũng là một tồn tại như ma tinh, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, đã nghĩ cách thiết kế hung hăng thu thập Si Kiệt một trận, ít nhất để cho hắn ta chịu một phen da thịt khổ sở.

Dữu Cảnh Niên cũng là lần đầu tiên trao đổi ánh mắt với Thẩm Nguyên Ngọc, lập tức hắn liền như không có việc gì mà chuyển ánh mắt. Hắn cũng nhìn thấy Thẩm Nguyên Ngọc chú ý Si Kiệt, thấy Si Kiệt bị Thẩm Nguyên Trân câu mất hồn, ánh mắt Thẩm Nguyên Ngọc hơi ảm đạm, hắn cũng nhíu mày, trong lòng không vui, đối với Thẩm Nguyên Trân liền có thêm vài phần ác cảm.

Dù sao hắn cũng đã cứu Thẩm Nguyên Ngọc hai lần, không tự giác tính nàng vào trong địa bàn của mình, hắn luôn luôn bao che khuyết điểm, "người một nhà" chịu ủy khuất, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Cảnh Niên quay đầu trừng mắt nhìn Si Kiệt một cái, Si Kiệt lập tức ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.

Bọn nha hoàn đã trải hai cái đệm gấm trên mặt đất, Dữu Thiệu Uyên là hoàng tử lão thái quân không thể nhận lễ quỳ lạy của hắn, Dữu Cảnh Niên cùng Si Kiệt bà nhận được. Dù sao lão thái quân thân phận tôn kính, Thẩm, Tạ, Vương, Hoàn bốn nhà cùng hoàng tộc chia sẻ chính quyền, địa vị lão thái quân so với Thái hậu mà nói cho dù có chênh lệch, cũng không kém quá nhiều.

Tam hoàng tử khom người làm lễ, Dữu Cảnh Niên mang theo Si Kiệt cùng hạ bái: "Cung chúc lão thái quân linh xuân quy hạc, phúc thọ vạn năm.”

Lão thái quân nói: "Tam hoàng tử và hai vị ca nhi mau đứng lên, các ngươi có thể đến chính là cho lão thái bà ta mặt mũi, cần gì phải khách khí như vậy, hành đại lễ như vậy." Không cần bà ra hiệu, sớm đã có mấy người đại gia Thẩm Huyền, Nhị gia Thẩm Tiết, Tam gia Thẩm Mộc đi lên trước, đỡ ba người đứng lên.

Tiểu thái giám phía sau Tam hoàng tử liền tiến lên một bước, đưa lên một tờ danh mục quà tặng đỏ mạ vàng, Tam hoàng tử tự tay giao cho lão thái quân: "Một chút lễ mọn, không thành kính ý, xin lão thái quân vui lòng nhận cho." Đồ vật trên danh mục quà biếu đã sớm được quản sự ở tiền viện nhận lấy.

Thẩm Nguyên Ngọc từ xa liếc mắt một cái, thấy danh sách lễ vật thật dài, tuy rằng nhìn không rõ cái gì, khẳng định là giá trị không nhỏ là được.

Lão thái quân từ chối hai câu cũng nhận lấy. Tiếp theo Dữu Cảnh Niên cùng Si Kiệt cũng trình danh sách lễ vật lên. Bất đồng chính là, Si Kiệt là đại biểu cho Si thị Cao Bằng đến tặng thọ lễ cho lão thái quân, danh mục quà tặng của Dữu Cảnh Niên lại là Cảnh Niên chính tứ phẩm thân huân Dực Vệ Vũ Lâm Trung Lang kính dâng!

Ánh mắt cơ trí của lão thái quân nhàn nhạt đảo qua Dữu Cảnh Niên, nghe nói vị Vũ Lâm Vệ trung lang tướng được Hoàng đế sủng ái này bất hòa với phụ huynh, hiện tại xem ra lời nói không sai. Hắn còn chưa đón dâu khai phủ, đã dùng danh nghĩa của mình đưa tới hạ lễ, chẳng phải là biểu thị quan hệ giữa hắn và phụ huynh đã xấu đến mức không đội trời chung sao?

Lão thái quân trên mặt không lộ ra chút nào, khách khí hai câu liền thoải mái nhận lễ hạ của hai người.

Bởi vì ba thiếu niên huân quý này quấy rầy một trận, đám người Thẩm Nguyên Ngọc đợi đến khi ba người ngồi xuống, mới cáo từ đi ra. Trở lại Trường Nhạc Đường, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không vội vàng gọi nha hoàn đi lấy bách thọ đồ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng tới đây, mà là nhìn cây nhãn lồng ngoài cửa sổ vẫn xanh tươi như trước, lâm vào trầm tư.

Hôm nay cách làm của Hồ Dương quận chúa có chút quá khích. Lúc đầu bà ta đề nghị mọi người ở trước mặt một đám cô gia cô nãi nãi, các vị cháu ngoại, chắt ngoại dâng lễ vật cho lão thái quân còn có thể giải thích là Hồ Dương quận chúa muốn tiểu nhị phòng lộ diện trước chúng thân thích, nhưng hiện tại bà ta lại kéo Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên vào... Chuyện có gì khác thường là có vấn đề, Hồ Dương quận chúa rốt cuộc muốn làm gì?

Quản sự tức phụ kia đến thông báo thời gian đám người Tam hoàng tử đến quá trùng hợp, làm cho Thẩm Nguyên Ngọc không thể không đề cao cảnh giác.

Nàng suy nghĩ một chút, mới bảo Loan nương lấy bách thọ đồ tới, cẩn thận kiểm tra một phen, thấy không có sơ hở gì lúc này mới yên tâm một chút. Nàng giao bách thọ đồ cho Loan Nương là yên tâm nhất, phân phó nói: "Ngươi giữ nó cho ta, một khắc cũng không thể rời khỏi người!" Hồ Dương quận chúa muốn động tay động chân trong thọ lễ của nàng cũng không phải dễ dàng như vậy.

Loan nương bỏ bách thọ đồ vào tráp ôm vào trong ngực, thần thái nghiêm túc, Thẩm Nguyên Ngọc thấy liền yên tâm vài phần.

Suy nghĩ một chút, nàng vẫn gọi Bảo Châu cẩn thận dặn dò: "Chú ý thật kỹ, nhìn nha hoàn mấy phòng khác nhất là tiểu nhị phòng một chút, bất kỳ người nào có dị động đều phải nghĩ biện pháp nói cho ta biết! Còn có nha đầu trong phòng chúng ta, quản lý chặt một chút, ngàn vạn lần không được để xảy ra chuyện gì!”

Bảo Châu thấy thần sắc nàng ngưng trọng, trịnh trọng gật đầu đáp ứng.

Thấm Tuyết sốt ruột tiến lên nói: "Tam tiểu thư, còn em thì sao?" Người khác đều có công việc, nàng ấy theo lý thuyết nên là đệ nhất đại nha hoàn bên cạnh Thẩm Nguyên Ngọc, làm sao có thể cái gì cũng không làm chứ?

Thẩm Nguyên Ngọc ngầm thâm ý nhìn nàng ấy một cái, thản nhiên nói: "Ngươi đi theo tùy thân hầu hạ!”

Thẩm Nguyên Ngọc mang theo năm đại nha hoàn lại đến Thọ Hạc đường, để mấy người Bảo Châu lưu lại bên ngoài, chỉ mang Loan Nương cùng Thấm Tuyết vào chính đường, lại qua một lát người đến đông đủ.

Hồ Dương quận chúa cười giải thích với đám người Tam hoàng tử: "Thánh thọ của lão tổ tông, con cháu chuẩn bị hạ lễ, đồng loạt dâng lên lão tổ tông, chính là muốn náo nhiệt, để lão nhân gia cười vui, cũng mời Tam điện hạ cùng Dữu tướng quân, Si công tử làm chứng.”

Dữu Thiệu Uyên cười đồng ý: "Sự kiện trọng đại như thế, tại hạ may mắn tham dự chính là vinh hạnh." thái độ của Dữu Cảnh Niên đối với loại chuyện này là có cũng được không có cũng được, Si Kiệt cũng không thể nói gì.

Mọi thứ cứ thế mà giải quyết.

Thẩm Hoằng cùng Thẩm Trọng đức cao vọng trọng, tự nhiên sẽ không tham dự chuyện này. Bắt đầu từ đại lão gia, các lão gia phu nhân nhất nhất đưa thọ lễ mình chuẩn bị xong cho lão thái quân, mọi người kính dâng hoặc là đồ cổ tranh chữ hoặc là bách niên sơn sâm, không có chỗ nào mà không phải là kỳ trân dị bảo, hiển nhiên đều là hao hết một phen tâm tư.

Tam hoàng tử tao nhã, lúc nào cũng bình luận vài câu, thường là trong lời nói tán thành một câu, bầu không khí thập phần hòa hợp hài hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK