Đầu anh có chút đau, giống như là vừa trải qua một đợt say rượu. Tay chân cũng nặng nề vô cùng, như là bị cái gì đó trói lại.
Tầm mắt của Sở Phong mờ mịt chuyển sang cổ tay của mình, đột nhiên mắng to một tiếng chết tiệt.
Hai tay hai chân của anh bị còng ở đầu giường, cả người tạo ra thành hình chữ đại (大), toàn thân trần truồng, y hệt như tư thế của người chơi SM.
Vào lúc Sở Phong vô cùng khiếp sợ, thì trong đầu chợt vang lên một tiếng.
【Chúc mừng player xuyên đến thế giới trò chơi đam mỹ VR (thực tế ảo*), trước mắt ngài có giá trị nhân phẩm là 10, giá trị trinh tiết là 1, mời ngài mau chóng làm quen với nội dung vở kịch, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới thực.】
*Thực tế ảo (VR – virtual reality): là thuật ngữ miêu tả một môi trường mô phỏng bằng máy tính. Đa phần các môi trường thực tại ảo chủ yếu là hình ảnh hiển thị trên màn hình máy tính hay thông qua kính nhìn ba chiều, tuy nhiên một vài mô phỏng cũng có thêm các loại giác quan khác như âm thanh hay xúc giác. (Nguồn: wikipedia)
Sau khi giọng nữ máy móc biến mất, còn không kịp cho Sở Phong khép miệng lại vì kinh ngạc, thì một đống hình ảnh lớn lập tức trào vào đầu anh, cứ như là đang coi một bộ phim, suýt nữa khiến đầu anh nổ tung.
20 phút sau, sắc mặt Sở Phong nhăn nhó mà tiêu hóa hết thông tin đã tiến vào đầu.
Thì ra là anh xuyên vào trong một quyển đam mỹ Mary Sue(*) H văn, còn là một phú nhị đại (con ông cháu cha) pháo hôi (bia đỡ đạn) công, vai diễn của anh trên cơ bản là bám dai như đĩa si hán quỳ liếm đối với nhân vật chính thụ, cuối cùng so với anh là một tên có tiền có quyền cũng chính là nhân vật chính công, và sau đó anh thành công bị đánh bại đến bi thương.
(*) Mary Sue: là kiểu truyện có nhân vật chính là người hoàn hảo về mọi mặt, vạn người mê.
Nói tóm lại là, anh bị gắn vào hình ảnh tra công, nội dung vở kịch này trong mắt Sở Phong chính là phản nhân loại! Đùa chứ, cho dù nhân vật chính thụ lớn lên có nghiêng nước nghiêng thành xinh đẹp tuyệt trần đi chăng nữa, anh cùng lắm là nhìn cậu ta nhiều thêm hai lần thôi. Làm gì đến nổi khiến anh quỳ liếm? Ha ha, chờ hoa cúc nhân vật chính thụ làm bằng kim cương rồi nói tiếp nhé!
Lúc Sở Phong tìm kiếm sơ hở trong nội dung vở kịch thì, giọng nữ máy móc duyên dáng liền vang lên trong đầu anh.
【Chú ý: Người chơi nhất định phải dựa theo nội dung vở kịch mà hệ thống đưa cho để diễn vai nhân vật của mình, nếu cố ý lệch khỏi nội dung vở kịch, giá trị nhân phẩm cùng giá trị trinh tiết đồng thời giảm xuống phân nửa. Và khi giá trị trinh tiết hoặc giá trị nhân phẩm của người chơi đạt –200, người chơi sẽ được chết một cách không bình thường, cùng lúc đó là trò chơi sẽ bắt đầu lại một lần nữa, mãi cho đến khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi. 】
Móa nó! Ý này không phải là nếu như anh không dựa theo nội dung vở kịch mà diễn thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong cái game này sao? Đừng mà, còn rất nhiều bé 0 dâm dãng khao khát đang chờ ông đây đến “làm” á, Sở Phong phẫn nộ, thực muốn đem cái người đã tạo ra cái trò chơi VR này đẩy ra ngoài đánh một trận!
*0 là thụ, 1 là công.
Trước mắt không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, tạm thời cứ theo nội dung vở kịch đi.
Vừa nãy là bởi vì tâm trạng quá mức nhấp nhô, cho nên anh chưa ý thức được tình cảnh nguy hiểm hiện giờ của mình. Tỉnh táo lại, Sở Phong quyết định nhớ lại một chút, mình đang ở cái màn nội dung nào của vở kịch.
Hình như là trong một buổi tiệc, anh hạ thuốc nhân vật chính thụ, nghĩ sẽ mạnh mẽ chiếm đoạt nhân vật chính thụ, kết quả là không thực hiện được, trái lại còn bị nhân vật chính công chỉnh một trận. Xui xẻo là, vừa bắt đầu thì trong đầu chỉ toàn hình ảnh những nội dung quan trọng của vở kịch, còn lại phần lớn không quá quan trọng thì chỉ sơ lược qua, chẳng hạn như tình huống bây giờ…
Sở Phong chau mày lại, luôn cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm. Nơi này thoạt nhìn giống như là một căn phòng trong khách sạn, trừ anh ra cũng không có người nào khác, Sở Phong hơi giật giật cơ thể mình, đột nhiên cảm thấy trong mông có cái gì đó là lạ… có loại cảm giác như là… muốn đi “ra”…
Chờ chút, cái cảm giác này — — Sở Phong liền nhúc nhích một chút, mãi đến tận lúc cái cảm giác quỷ dị này truyền đến lần thứ hai, sắc mặt “thân kinh bách chiến” của anh nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt.
*thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. (theo nghĩa ở đây thì là “chiến” trên giường nhá.)
Bên trong là love egg! Mọe, hoa cúc của ông!
*love egg: một loại đồ chơi tình thú.
Tôn nghiêm của Sở Phong đang bị khiêu chiến một cách nghiêm trọng, love egg cái gì đó, trói chặt cái gì đó, những thứ này đều anh đều không có hứng thú, bởi vì thằng nhỏ của anh lớn, thời gian tiết ra lâu, xưa nay anh cũng không cần dùng mấy loại vật phẩm này để giúp vui và tăng thêm phần thú tính. Mà không cần cũng không có nghĩa là anh không biết, huống chi là lúc trước có mấy bé 0 chủ động mê luyến anh mà đưa ra yêu cầu muốn SM, đều bị anh uyển chuyển từ chối.
Không nghĩ rằng, cũng có ngày mình mở rộng hai chân, hoa cúc bị xâm phạm!
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Sở Phong liều mạng tự an ủi mình, đây chỉ là một trò chơi ảo thôi, trong thực tế hoa cúc của mình vẫn chưa bị gì, vẫn còn nguyên. Hơn nữa đây cũng chỉ là một viên love egg mà thôi, nhất định là do nhân vật chính công đùa dai, đến giờ là anh sẽ được thả đi. Trong nội dung vở kịch cũng không có hình ảnh anh bị người khác OOXX, đương nhiên, cũng có thể là do nội dung này trong vở kịch không quan trọng lắm, nên không hiện ra…
Ngay khi Sở Phong đang sứt đầu mẻ trán, nỗ lực kẹp chặt chân mình lại để giảm bớt loại cảm giác ngứa ngáy quỷ dị này thì, cửa chính hoa lệ dày nặng của căn phòng vang lên một âm thanh, cửa mở.
Vào giờ phút này, lòng của Sở Phong đã tan vỡ.
Người đến có thân hình cao gầy, một thân âu phục được cắt xén khéo léo, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng mịn tinh tế, một đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách đang như có như không mà cười, đây chính là đối thủ một mất một còn trong vở kịch này của Sở Phong — — nhân vật chính công Tạ Minh Thần!
Nếu như Sở Phong xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, trong một khắc anh nhìn thấy Tạ Minh Thần, nhất định cổ họng sẽ trào ra vị ngọt, hai mắt đỏ lừ, lấy ra bội kiếm bên người mà vồ tới, hô to “Tạ tặc! Nạp mạng đi!”
Nhưng là đang ở trong thế giới này, Sở Phong ngoại trừ trợn to đôi mắt, hai tay bị trói gắt gao nắm chặt thành quả đấm ra, cái gì cũng không thể làm được. Anh muốn phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn rồi lấy đó mà khinh bỉ, bởi vì khoảng cách quá xa, nên không có cách nào thực hiện được.
“Sở đại thiếu, cảm giác cầm cục đá rồi đập vào chân mình thế nào?” Tạ Minh Thần miệng hơi cười, khoan thai đi tới.
Sở Phong cắn răng, “Con mẹ nó, mày là tên đê tiện vô liêm sỉ! Chờ tao ra được cánh cửa này, tao sẽ giết mày!”
Tạ Minh Thần gật gật đầu, giả bộ sợ hãi, “Vậy tôi chỉ có thể chờ ngài Sở đại thiếu quang lâm thôi. Đúng rồi — —“ Tạ Minh Thần đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hướng Sở Phong như có như không rồi cười nói, “Sở đại thiếu có còn nhớ mùi vị của ly rượu kia không? Nếu như tôi tính không sai, thì giờ là lúc tác dụng của ly rượu kia phát tán rồi chứ nhỉ?”
Rượu gì? Trong lòng Sở Phong mãnh liệt cảnh giác, trong đầu chợt léo lên vài hình ảnh, nhất thời hiểu được. Chết tiệt, nguyên lai là do anh hạ thuốc thúc tình trong rượu nhưng nhân vật chính thụ lại không uống ly rượu kia, mà chính anh uống nó luôn rồi! Thực sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Lúc trước khi sai người đi mua thuốc, Sở Phong đã cố ý dặn là phải mua loại thuốc kéo dài thời gian, không có tác dụng phụ, có thể khiến cho bé thỏ trắng trong sáng sau khi uống hết liền biến thành bé dâm dãng. Trời ạ, vì không nghĩ tới việc bản thân sẽ uống trúng loại thuốc này nên anh không có kêu người đi mua thuốc giải!
“Mày… Mày muốn thế nào?”
Sở Phong cảnh giác, đề phòng nhìn chằm chằm Tạ Minh Thần đang đến gần, Tạ Minh Thần nói chưa dứt lời, vừa nói xong anh liền cảm thấy cả người nóng đến lợi hại, bụng dưới càng rục rịch góc đầu dậy. Anh chỉ có thể liều mạng khép hai chân mình lại, dây khóa bị lôi kéo phát ra những tiếng vang chói tai.
“Yên tâm, tôi đối với mặt sau của Sở đại thiếu không có hứng thú. Chỉ là muốn lưu lại một chút vật kỷ niệm.” Tạ Minh Thần nói xong, từ đâu đó lấy ra chiếc điện thoại di động, mở camera ra, điều chỉnh thành chế độ video, đặt ở tủ đầu giường, ấn vào nút màu đỏ.
Đã đến giờ phút này rồi, Sở Phong còn không hiểu hắn ta đang nghĩ gì sao. Đây rõ ràng là mô phỏng theo tư thế nghệ thuật của thầy Trần sao! Không thể ngờ rằng cái tên Tạ Minh Thần nhìn có vẻ áo mũ chỉnh tề, nho nhã tuấn thú, thế này bên trong lại đê hèn như vậy đó. Ở trong lòng Sở Phong đã hỏi thăm đầy đủ mười tám đời tổ tông nhà hắn rồi, nhưng ngoài miệng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng giảng đạo lý một phen với Tạ Minh Thần.
“Ha ha… Tạ công tử, anh làm như vậy cũng quá khác người đi, tuy rằng chuyện này là do tôi không đúng trước, mà Vân Tu cũng không chịu tổn thương gì cả, không phải sao?”
Vân Tu trong miệng anh chính là nhân vật chính thụ, là một minh tinh nhỏ mới vào giới không lâu, lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu, có một đôi mắt đen to như hươu con đơn thuần lại động lòng người. Pháo hôi công lần đầu tiên gặp cậu ta, chính là bị đôi mắt đó hấp dẫn, ngay lúc đó kinh thi thiên nhân (ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế), thứ bên trong quần thiếu chút nữa là đứng lên chào cờ luôn rồi.
Những ngày sau đó, pháo hôi công bắt đầu cuộc đời theo đuổi thụ dài dằng dặc đầy đau khổ.
“A, anh thế mà dám nhắc đến Vân Tu.” Nét mặt của Tạ Minh Thần vốn có thể coi như là ôn hòa nhất thời lạnh xuống, “Nếu như tôi không phá quỷ kế của anh trước, e rằng người nằm chỗ này sẽ là Vân Tu.” Vừa nghĩ tới việc nếu như âm mưu của Sở Phong thực hiện được, Vân Tu nhỏ bé yếu đuối bị làm nhục, hắn hận đến mức muốn đem Sở Phong băm thành tám mảnh, lột da tróc thịt.
Nhịn xuống cơn tức giận, mở ngăn kéo ở đầu giường ra, Tạ Minh Thần lấy ra một dụng cụ điều khiển từ xa tinh xảo. Đuôi mắt nhìn qua cái điều khiển từ xa, mặt của Sở Phong tức khắc không còn chút máu. Tráng sĩ! Chớ kích động a!
Lời cầu xin của Sở Phong cũng chẳng đưa lại kết quả gì, Tạ Minh Thần mang trên mặt nụ cười tàn nhẫn, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên nút khởi động màu xanh mà nhấn xuống. Tức thì Sở Phong như là cá ở trên thớt chờ làm thịt, vùng vẩy quyết liệt.
Đệt… Từ trước tới giờ, Sở Phong luôn được người khác theo đuổi, đây là lần đầu tiên trải qua cái khoái cảm quỷ dị thế này, viên love egg bên trong cơ thể anh theo một quy luật nào đó mà rung lên, không nhẹ cũng không mạnh, như có như không mà đánh vào vách tường ruột của anh. Sở Phong vô lực trừng Tạ Minh Thần, cố gắng nén lại cái khoái cảm tê dại kia. Nhưng không biết rằng Tạ Minh Thần ở bên cạnh luôn lẳng lặng nhìn lại bỗng dưng ác ý nở nụ cười, ngón tay lần thứ hai ấn vào cái dụng cụ điều khiển từ xa.
“A…” Không biết cái viên love egg chết tiệt kia đụng vào nơi nào trong cơ thể, Sở Phong không nhịn được tình triều mãnh liệt trong cơ thể, bật ra tiếng rên rỉ khó nén. Tính cụ ở giữa hai chân vốn mềm nhũn bây giờ lại đã ngẩng cao đầu, quy đầu trọn trịa thậm chí chảy ra hai giọt nước dâm. Mà một màn hình ảnh dâm mỹ phóng đãng này đều đã bị camera của điện thoại ở đầu giường lưu lại một cách im hơi lặng tiếng.
“Tạ Minh Thần… Tao trời ạ…” Cơ thể Sở Phong vốn đang trần trụi, cứ thế mà bị đâm một cái, da thịt màu mật ong lập tức bị che bởi một màu tình triều đỏ bừng. Lồng ngực anh gấp rút phập phồng, hai chân cường tráng không ngừng run rẩy, dây khóa ở mắt cá chân do anh vùng mạnh mà phát ra vài tiếng vang.
“Có gan thì đừng rơi vào ông… tay ông… ưm… Ông sẽ thao chết mày… A…”
Lời uy hiếp mang theo tiếng khàn khàn nơi giọng mũi rơi vào tai của Tạ Minh Thần thực sự chẳng có lực uy hiếp gì. Hắn ôm hai tay, đầy hứng thú mà thưởng thức dáng vẻ động tình của đại thiếu gia nhà họ Sở.
“XXX tôi?” Tạ Minh Thần xì cười một tiếng, “E rằng bây giờ Sở đại thiếu đang tưởng mình đang bị người khác làm đi?” Hắn chậm rãi cúi người xuống, cầm điều khiển từ xa chạm vào tính cụ của Sở Phong một cái, “Cái cây bẩn thỉu này đã chảy nước rồi đây này.”
Quy đầu nhạy cảm tiếp xúc với điều khiển từ xa làm bằng nhựa lạnh lẽo, lập tức tiền run rẩy, lại chảy ra thêm vài đợt nước dâm. Bởi vì tác dụng của thuốc kích dục, cộng thêm viên love egg bên trong cơ thể, Sở Phong phảng phất cảm giác mình đang ở trong một trời biển lửa cực nóng, không chỉ có tính cụ sưng đến đau đớn, mặt sau cũng bị love egg làm cho kích thích từng đợt ngứa ngáy.
“Ừm… A…”
Không nghe anh chửi mát nữa, Tạ Minh Thần liền biết anh đã đạt đến khoái cảm cực hạn. Hắn nheo mắt lại, dường như đây là lần đầu tiên hắn đánh giá Sở Phong bằng ánh mắt khác. Nói thật, nếu như không phải vì Dương Vân Tu, hắn cùng Sở Phong căn bản là không gặp nhau. Huống hồ Sở thị cũng là gia tộc xí nghiệp nổi tiếng ở thủ đô, hắn tội gì đi chọc anh. Chỉ có thể là do Sở Phong chọc ai không chọc, cố tình lại chọc vào người hắn đặt ở đầu tim. Coi như hắn dù tính tình có tốt đi chăng nữa, cũng nuốt không trôi cơn giận này.
Nhìn hai chân Sở Phong mở lớn, mặt mày ửng hồng, Tạ Minh Thần chỉ cảm thấy như gió mát thổi qua, toàn thân thoải mái. Hắn cầm điều khiển từ xa về, ngón tay ấn xuống nút điều khiển màu đỏ…
“Ha a a…” Cơ thể Sở Phong vốn là tới cực hạn, kết quả là love egg trong cơ thể đột nhiên tăng thêm tần suất, điên cuồng đâm vào vách tường bên trong anh, khoái cảm cực lớn không ngừng tích lũy, như dòng điện mà chạy qua sống lưng anh, làm cho anh không tự chủ được mà cong sống lưng lên, tính cụ phía dưới đỏ sẫm run run một hồi, sau đó bắn ra một cổ tinh dịch nồng đậm.
Ba ba ba.
Tạ Minh Thần mỉm cười vỗ tay mấy cái, nét mặt tiếc nuối, “Sở đại thiếu không đi làm diễn viên GV thực sự quá uổng mà. Một màn vừa rồi, khiến tôi suýt chút nữa là không khống chế được luôn.”
Love egg trong cơ thể vẫn còn tận tụy mà chà đạp vách ruột non mềm của anh, vừa mới đạt cao trào cơ thể đặc biệt mẫn cảm, Sở Phong một bên thở dốc một bên mạnh mẽ trừng Tạ Minh Thần, trán tràn đầy những giọt mồ hổi nhỏ, “Hô… Con mẹ nó mày có bản lĩnh thì tự mình thao đi!… Cũng chỉ có thể dùng cái đồ vật thấp hèn này… dằn vặt ông đây…”
Sở Phong trước mặt hắn đã mất hết tôn nghiêm, chỉ có thể dùng miệng cứu lại một vài phần sỉ diện. Hơn nữa trong lòng anh rất rõ ràng, dù anh dùng miệng lưỡi khiêu khích như thế nào đi chăng nữa, tên khốn Tạ Minh Thần cũng sẽ không tự mình thao!
“Ha ha… Sợ rồi sao… Nhìn coi, dung mạo da mỏng thịt mềm của mày, phía dưới nhất định cũng — —“ Miệng mới chửi được một nửa, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng nhiên áp sát, Sở Phong giật mình, love egg trong cơ thể anh không biết chọc trúng chỗ nào, anh không khống chế được cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ.
“Ha a…”
Tạ Minh Thần cách anh quá gần, hơi thở nóng bỏng của Sở Phong toàn bộ đều phun lên mặt hắn. Một giây đó, Tạ Minh Thần cảm giác được trong lòng mình hình như bị cái gì đó cào một cái.
“Nhìn ông đây chằm chằm làm cái gì vậy hả?!” Trên trán Sở Phong đầy những giọt mồ hôi nhỏ, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lòng đầy đề phòng mà nhìn hắn.
Tạ Minh Thần chợt nhẹ nhàng nở nụ cười, phảng phất như băng trên mặt bị hòa tan, hắn tắt điều khiển từ xa, cầm chiếc điện thoại di động bỏ vào túi, rồi rút giấy từ trong hộp giấy ở đầu giường, lau tay.
“Chìa khóa ở dưới gối đầu, Sở đại thiếu tự mình giải quyết nha.”
Hắn nói xong câu đó, sửa sang lại vạt áo, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng thân thiện của quý công tử, bước chân dài rời khởi cửa phòng khách sạn.