Hắn tiện thể nói sang chuyện khác, trên đũa gắp món gà trà hương bỏ vào trong chén Sở Phong.
“Nếm thử món gà này đi, đây là món ăn bảng hiệu của họ đó.”
“Cám ơn.” Sở Phong không quen lắm với việc lúc ăn cơm được người khác gắp thức ăn cho, lúc thấy động tác của Ninh Viễn Chi, liền vội vàng che chén lại, chê cười nói, “Ninh tổng, hay là tự để tôi tự làm là được rồi.”
“Không phải là nói rồi sao, đừng gọi anh là Ninh tổng.” Ninh Viễn Chi đặt đũa xuống, hình như có chút tức giận, “Chúng ta là bạn học thời trung học cơ mà, em gọi tôi là Viễn Chi là được rồi.”
Sở Phong sợ hắn sẽ tức giận thật, vội vàng gật đầu, nói: “Được, Viễn Chi.”
Ninh Viễn Chi nghe được anh gọi thì như là mở cờ trong bụng, giúp Sở Phong múc một chén canh, đưa tới tay anh, “Anh thấy dạ dày em không được tốt lắm thì phải, uống chút nấm khuẩn thang đi, đối với dạ dày rất bổ.”
Sở Phong nhìn mặt mày dịu dàng của hắn, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm chén sứ màu xanh, đầu tim phảng phất như bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào một cái.
“Cám ơn.”
“Không cần đâu.” Đũa Ninh Viễn Chi gắp một miếng thịt cá rồi bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm rồi mới nuốt xuống, mới chuyển hướng sang Sở Phong, hơi khẩn trương một chút, nói, “Chuyện tối hôm qua, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Sở Phong sửng sốt vài giây. Ninh Viễn Chi lý giải mấy giây trầm mặc này của anh thành lời từ chối, vẻ mặt hắn trong nháy mắt trở nên âm u, khóe miệng hơi kéo xuống, “Xem ra là anh quá nóng lòng, xin lỗi, nếu như em không muốn — —“
“Viễn Chi, tôi không phải có ý này — —“ Sở Phong đang muốn giải thích, thì điện thoại di động trong túi reo lên. Anh nhìn tên hiện trên màn hình, liền dứt khoát cúp máy.
“Sao lại không nhận?” Miệng Ninh Viễn Chi vừa nói xong câu này, tiếng chuông du dương lại reo lên.
Sở Phong lúng túng cười cười, nhận điện thoại, trong mắt mơ hồ có một tia không kiên nhẫn.
“— — Không phải đã nói đừng có gọi điện cho tôi rồi sao.”
“— — Hai người chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
“— — Cứ vậy đi, tạm biệt.”
Đặt điện thoại xuống, người đối diện nhìn anh cười.
“Bạn trai cũ?”
Sở Phong cũng không phủ nhận, thẳng thắn gật gật đầu.
“Lúc em học trung học cũng như vậy, rất được hoan nghênh.” Không biết nhớ tới cái gì, nụ cười trên khóe miệng Ninh Viễn Chi có thêm một chút mùi vị đắng chát.
“Cũng tạm thôi.” Sở Phong không muốn nói nhiều về cái đề tài này, không biết vì sao, anh theo bản năng không muốn để cho Ninh Viễn Chi biết quá khứ đầy tình sự lung ta tung tung của mình.
**
Lúc này, trong phòng làm việc của tổng tài NX.
Hình Thiên hài lòng đóng CV lại, nhìn người ngồi trên ghế sa lông rồi khẽ mỉm cười, “Lâm tiên sinh, cậu vô cùng xuất sắc, chúng tôi chính là cần những người mới như cậu, hoan nghênh cậu gia nhập NX! Tiếp theo là thủ tục nhận chức thì giám đốc phòng nhân sự sẽ dẫn cậu đi làm.”
*CV: là viết tắt của cụm từ Curriculum Vitae trong tiếng Anh, có nghĩa là Sơ yếu lý lịch. Tuy vậy, CV không phải là bản khai lý lịch cá nhân trên phương diện nhân thân, gia đình. Mà đó là một tờ quảng cáo bạn tự nói về các kỹ năng, khả năng cũng như kinh nghiệm làm việc. (Nguồn: đây.)
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của nam nhân khẽ mỉm cười, nắm chặt cái tay duỗi ra của Hình Thiên, “Tôi cũng rất vinh hạnh khi trở thành một thành viên trong NX. Bất quá trước khi chính thức đi vào làm việc, tôi muốn một yêu cầu nho nhỏ.”
Hình Thiên thu lại nụ cười, nghi ngờ nói, “Cậu nói đi.”
“Nghe nói gần đây nhất thì NX có ý muốn hợp tác với một đề án gọi là CT, không biết tôi có thể tham gia hạng mục CT này không?”
Sao Lâm Đông này lại có hứng thú với CT thế? Chẳng lẽ cũng giống người nào đó, coi trọng giám đốc hạng mục họ Sở kia?
“Đương nhiên có thể, mặc dù bây giờ Ninh tổng đang phụ trách hạng mục này, nhưng mà nếu cậu đã có lời muốn tham gia, thì tôi nói với cậu ấy một tiếng là được.”
“Vậy thì cám ơn Hình tổng.” Lâm Đông nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra cơn xoáy quả lê nhỏ bên má, làm cho Hình Thiên nhất thời có chút hoa mắt.
“Việc này có gì mà phải cám ơn chứ.”
“Đúng rồi, tiện thể nói một câu, ngành trò chơi mà NX phát triển rất thú vị đó nha.” Trước khi đi, Lâm Đông quay đầu lại, nhìn Hình Thiên đang nhíu mày nở nụ cười, “Đặc biệt là gần đây các anh còn làm ra một trò chơi đam mỹ VR.”
Thú vị? Hình Thiên sững sờ, việc bọn họ phát triển trò chơi VR này cũng không có công khai với bên ngoài, chỉ là vì muốn làm kiểm tra, nên mã lời mời chỉ gửi cho vài người mà thôi. Lâm Đông ở nước Mỹ xa xôi như vậy, sao có vẻ như rất hiểu về trò chơi này?
Vỗ vỗ gáy của mình, Hình Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng rồi, y làm sao quên mất, Lâm Đông là người đã tham gia cuộc tranh tài của các hacker, muốn hack vào internet của công ty bọn họ căn bản không thành vấn đề.
Móa nó, xem ra phải nói với bộ thông tin thăng cấp chức năng phòng chống virut mới được!
**
Sở Phong cùng Ninh Viễn Chi sau khi ăn tối xong, thì tới quảng trường hoa viên ở gần đó đi dạo một chút. Sở Phong nói chuyện cũng không nhiều lắm, toàn là Ninh Viễn Chi nói mấy chuyện lý thú xảy ra ở khoa chính quy nơi hắn sống lúc trước, anh cũng say sưa ngon lành mà nghe, thỉnh thoảng bình luận mấy câu, bầu không khí ngược lại rất ấm áp vui vẻ. Ninh Viễn Chi không nhắc lại chuyện tối qua nữa, Sở Phong thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút hổ thẹn.
Bất tri bất giác trời đã tối rồi. Buổi chiều Ninh Viễn Chi đưa xe tới cửa hàng 4S tu sửa lại, là thuê xe ô tô mà tới đây. Sở Phong đương nhiên không thể để hắn thuê xe về được, chủ động đề nghị anh lái xe đưa hắn về. Ninh Viễn Chi vui như mở cờ, cười khanh khách ngồi lên chỗ phó lái.
Một chiếc xe màu đen đậu ở trước một căn nhà nhìn như là biệt thự, Sở Phong tắt động cơ xe, nhưng không rút chìa khóa ra.
“Ngày hôm nay cám ơn anh về bữa tối.”
“Không cần, anh còn phải cám ơn em vì đã đưa anh vì nhà mới đúng.” Ninh Viễn Chi nhìn anh cười cười, cúi đầu cỡi dây an toàn ra, Sở Phong nhìn thấy một mảnh lá cây ở trên vai phải của hắn, đoán rằng chắc là lúc đi dạo ở quảng trường công viên bị dính vòa, liền nghiêng người lại, muốn phất rớt cái lá cây kia.
Chỉ là khi anh vừa cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với Ninh Viễn Chi vừa ngẩng đầu lên. Xúc cảm mềm mại ấm áp xẹt qua hai má Sở Phong, hai người đều sững sờ, đối phương đều nhìn chăm chú vào nhau.
“Thật ngại quá, trên vai anh dính lá cây, tôi vốn muốn…” Mặt Sở Phong có chút nóng.
Đèn trong xe mờ nhạt, ngũ quan anh tuấn của nam nhân càng lộ vẻ thâm thúy, Ninh Viễn Chi nhìn anh, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Hắn nghe được âm thanh khàn khàn của bản thân, “Không sao đâu… Cái kia, anh xuống xe trước.”
Sở Phong gật gật đầu, tay trái vô ý thức mà xiết chặt tay lái, một khắc khi Ninh Viễn Chi muốn đẩy cửa xe ra, anh hơi mở ra đôi môi luôn mím chặt.
“Viễn Chi.”
Cái tay nắm khóa cửa hơi dừng lại, Ninh Viễn Chi quay đầu lại, đúng lúc tiến vào đôi mắt màu đen thâm trầm của Sở Phong. Hắn ngẩn người, muốn nói chuyện, bỗng nhiên sau ót truyền tới một nguồn sức mạnh đè xuống, lấp tức dính vào bờ môi ấm áp.