• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Minh Uyên từ phân khu quân đội về nhà, thì ngoài ý muốn không thấy thân ảnh Sở Phong đâu cả. Hắn nhíu nhíu mày, đang muốn lên lầu, Dung Tình không biết từ đâu xuất hiện, kinh ngạc gọi hắn lại.

“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Phong, con không có tham gia tiệc tổ chức sinh nhật của nó sao?”

Nghe lời này, sống lưng Minh Uyên cứng đờ, giật mình tại chỗ. Sinh nhật à… Hắn hình như chưa từng nhớ tới sinh nhật của Sở Phong, càng chưa từng tham gia tiệc sinh nhật của anh. Ngược lại là Sở Phong, cứ mỗi năm vào ngày sinh nhật của hắn đều gửi quà tới. Đương nhiên, những món quà kia đều đã bị hắn tiện tay nhét vào trong tủ chứa đồ rồi, chưa từng mở ra coi.

“Chắc là con không nhớ hôm nay là sinh nhật của Tiểu Phong rồi đi?” Dung Tình cứ tưởng là hai đứa đã có được một bước tiến triển rồi chứ, đáng lẽ ra nên có chút tình cảm. Hơn nữa tối ngày hôm đó cô thấy Minh Uyên ôm Sở Phong từ trên xe huyền phù đi xuống, vẻ mặt tuy rằng lạnh lùng như cũ, nhưng nơi đáy mắt vẫn có chút quan tâm. Không nghĩ tới là ngay cả ngày sinh nhật Sở Phong mà Minh Uyên cũng không biết, ái chà…

“Sinh nhật anh ta thì mắc mớ gì tới tôi.” Minh Uyên hừ lạnh một tiếng, hờ hững mà lên lầu. Chỉ là vừa về phòng, tâm hắn thế mà có chút bất định. Lật vài tờ trong sách điện tử, cũng nhìn không nổi, trong óc cứ lui lui tới tới mặt của Sở Phong.

Buồn bực mà khép lại sách điện tử cứng cáp, Minh Uyên ở trong phòng đi xung quanh, bất tri bất giác mà đi tới cửa tủ chứa đồ. Hắn thấy cửa tủ, trong con ngươi xẹt qua một tia suy tư, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ấn xuống nút lệnh màu xanh lục bên cạnh.

Cửa tủ tự động mở ra hai bên, mặc dù là nơi chứa đồ lặt vặt, nhưng bởi vì có người máy quản gia quản lý, nên mỗi món đồ bên trong đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng. Minh Uyên đi tới những món quà vẫn còn nguyên tem, nhìn một đống món quà có tên của Sở Phong, con mắt hắn giật giật.

Tùy ý lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo sau đó mở ra, xuất hiện trước mắt hắn là một chiếc đồng hồ trí năng P7 hình quả dứa với giá không rẻ chút nào, mặt đồng hồ phát ra một loại ánh sáng hoa lệ mà điệu thấp. Minh Uyên để chiếc đồng hồ qua một bên, mở ra thêm 3 hộp nữa, đều là các loại món quà như dây nịt, áo sơ mi, kẹp cà vạt được làm bằng đá quý, mỗi một món đều được thiết kế tinh xảo khéo léo, giá cả đắt đỏ,  viên đá quý làm kẹp cà vạt kia là được làm từ loại đá quý hiếm hắc diệu của A Nhĩ Pháp Tinh, nghe nói là chỉ một cara thôi đã có giá trị liên thành rồi, hơn nữa chỉ quen biết bình thường thì căn bản không mua được.

Minh Uyên vuốt ve viên đá hắc diệu trên kẹp cà vạt, cảm giác trong một khắc kia không biết nên diễn tả như thế nào. Một lúc lâu, hắn mở ra toàn bộ món quà sau đó để chung vào trong một cái hộp quà, quay người sãi bước đi ra khỏi phòng.

“Thiếu gia, rất nhanh sẽ tới giờ cơm tối.” Trương quản gia nhìn thấy hắn lên xe huyền phù, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đã sắp tới giờ ăn cơm rồi mà, thiếu gia còn đi ra ngoài làm gì thế?

“Buổi tối tôi có chút chuyện, không ăn ở nhà, ông nói với ba tôi một tiếng thế nhé.” Minh Uyên khởi động xe, xe huyền phù hình giọt nước rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Trương quản gia.

**

“Này, đến cùng là trong “hồ lô” mấy cậu là đang “bán thuốc” gì đó hả?” Sau khi cơm nước no nê, Sở Phong liền bị mấy người Lê Tuấn cùng với lão Trương lôi ra ngoài. Anh có sự cảm là mấy đứa bạn xấu xa này sẽ hố anh cho mà xem, nên vẻ mặt vô cùng chống cự. Nhưng một mình anh thì sao có thể là đối thủ của ba ông lớn này, chỉ có thể bất đắc dĩ mà bị bọn họ lôi vào một phòng khách vip.

“Yên tâm đi, cũng không phải là bán cậu đâu. Khẩn trương như thế làm gì!” Lê Tuấn ôm lấy vai anh đẩy anh ngồi xuống ghế sa lon, miệng suýt nữa đã chạm vào lỗ tai Sở Phong, ám muội mà thấp giọng nói, “Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đạo lý có hiểu không hả? Thừa dịp cậu còn chưa vào nhà tù hôn nhân, anh em đã cố ý tặng cho cậu một món quà lớn, bảo đảm cuộc sống sau này của cậu không còn gì để tiếc nuối nữa!”

Sở Phong muốn nói chuyện, dư quang thoáng liếc qua thì chẳng thấy thân ảnh của lão Trương và A Tiêu đâu cả, mà Lê Tuấn mới vừa vỗ vỗ anh mấy cái đây, âm thanh bị vỗ còn chưa tan, thì thân ảnh cao gầy kia đã lén lút chậm rãi đi lui.

Móa nó! Tầm mắt Sở Phong chạm vào thân ảnh kia, đôi mắt lập tức trợn tròn. Đôi chân dài to này, da dẻ trắng nõn bóng loáng này, còn có gương mặt tuấn mỹ hỗnhuyết mà thâm thúy này, mỗi một nơi trên ngũ quan đều tựa như được tỉ mỉ thiết kế ra vậy, không có một tì vết nào.

*hỗn huyết: lai tạp, không thuần chủng.

“Đây là người máy mô phỏng đời mới nhất, nghe nói đặc biệt làm ra vì đặc thù ham mê của hoàng thất và quý tốc. Khà khà.” Lê Tuấn bỗng nở nụ cười tà khí, “Nghe nói công phu trên giường cực kỳ tốt, hơn nữa xúc cảm cũng không kém người thật bao nhiêu đâu!”

Người máy mô phỏng? Má ơi, thế mà đã có thể làm thật đến mức này rồi sao. Sở Phong nhìn người máy mỹ nam với đôi con ngươi to màu xanh đang chớp chớp mắt, nhất thời cánh tay nổi lên một lớp da gà. Nếu như thứ này trước đây được đưa tới trước mặt anh, anh phỏng chừng sẽ không quan tâm cái gì là trinh tiết mà đã sớm nhào tới, đùa giỡn, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, không ngủ thật uổng phí! Nhưng không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt của anh có chút do dự, đang muốn quay đầu giải thích với Lê Tuấn, đã thấy tên kia chẳng biết từ lúc nào đã đi tới cửa, cười híp mắt với anh rồi phất tay.

“Chúc cậu đêm nay chơi vui vẻ nha!”

Lời còn chưa dứt, cánh cửa gỗ dày nặng đã ‘rầm’ một tiếng đóng lại. Sở Phong bước hai ba bước xông tới, muốn mở ra cánh cửa này, lại phát hiện kéo cả nửa ngày cũng không ra. Máy truyền tin trên tay đã mất tín hiệu, anh hiện tại hoàn toàn đang ở trạng thái bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Chán nản mà đi tới trước ghế sa lon, liền thấy mỹ nam hỗn huyết chậm rãi tới đây, trực tiếp mở chân ra ngồi trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Chủ nhân…”

Móa nó… Sở Phong bị cậu ta kêu như vậy, nửa người mềm nhũn ra. Anh lúng túng cười cười, hơi hơi đẩy mỹ nam hỗn huyết trên người ra ngoài, “Chuyện này, thật không tiện lắm, đêm nay tôi không có hứng thú. Nếu không… Cậu tự đi về đi?”

“Chủ nhân không thích em hầu hạ ngài sao? Có phải là em đã làm điều gì sai?” Người máy mỹ nam không hiểu ý tứ của anh, con người này rõ ràng lúc nhìn thấy mình thì trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, sao giờ lại không muốn cậu hầu hạ?

Nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của mỹ nam hỗn huyết, Sở Phong suýt chút nữa đã mềm lòng. Anh âm thầm véo một cái vào đùi mình, kéo hai tay đang ôm cổ anh của mỹ nam hỗn huyết ra, kiên trì nói, “Đây không phải là vấn đề của cậu. Đêm nay tôi không có tâm trạng, cậu trở về đi, thuận tiện giúp tôi nghĩ cách mở cánh cửa này ra luôn.”

Trong mắt của mỹ nam hỗn huyết chợt léo lên một dòng điện nho nhỏ, phải hầu hạ Sở Phong cho tốt, đây là nhiệm vụ đêm nay của cậu nhất định phải hoàn thành. Cậu chớp chớp đôi mắt xanh kỳ quái kia, đột nhiên đè Sở Phong xuống ghế sa lon, trực tiếp cởi nút áo sơ mi của anh.

“Này, người máy này làm sao vậy — —“

Còn chưa dứt lời, cửa phòng khách vip liền ‘tích’ một tiếng mở ra. Sở Phong cứ nghĩ là mấy đứa bạn xấu xa kia có lương tâm, quay lại cứu vớt anh trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Nhưng không ngờ tới là khi quay đầu lại, đối diện chính là đôi con ngươi đen tràn đầy tức giận.

“Minh Uyên? Sao… lại là anh?” Sở Phong kinh ngạc trợn to mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK