“Đang suy nghĩ cái gì?”
Lăng Phỉ thấy anh thất thần, không vui mà ưỡn eo một cái, dục vọng thô to đi vào trong miệng Sở Phong càng sâu thêm.
Sở Phong khó chịu mà nghẹn ngào một tiếng, nổ lực há to miệng, phun ra nuốt vào cái vật nóng rực trong cổ họng.
Lăng Phỉ cảm thụ được một lớp niêm mạc trắng mịn ướt át chặt chẽ bao quanh dục vọng của hắn, khoái cảm sắc bén xông thẳng lên lưng xương sống, hắn hơi nhăn mi lại, cổ họng tràn ra một tia rên rỉ sung sướng.
côn th*t trong miệng anh tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt lại thình thịch nảy lên, nhiều lần đâm vào trong cổ họng của anh. Sở Phong ở trong lòng chửi “Địu móa”, suýt chút nữa là không nhịn được kích động muốn cắn đứt vật này.
“Ngươi dám dùng răng thử xem?!” Lăng Phỉ đặt tay lên đầu anh, ngữ điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng hàm xúc mang theo ý tứ uy hiếp thì ai cũng hiểu.
Sở Phong không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là ra sức hầu hạ côn th*t trong miệng, hi vọng Lăng Phỉ có thể nhanh chóng bắn ra, kết thúc sớm một chút cái việc dằn vặt anh này. Chỉ là Lăng Phỉ hình như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, hình như càng muốn đối nghịch với anh. Dục vọng nóng rực trong miệng anh trướng thêm một vòng lớn, căn bản không có một chút gì là muốn giải phóng cả.
Bắp thịt hai bên gò má của Sở Phong tê dại cực kỳ, đôi môi cũng bị lớp lông dày đặc của Lăng Phỉ làm cho đau đớn, nước mắt bất tri bất giác tích tụ nơi viền mắt. Từ góc độ của Lăng Phỉ mà nhìn, chỉ có thể thấy lông mày anh nhíu chặt, mi mắt màu đen không ngừng run rẩy, dục vọng thô to của minh đang ma sát ra ra vào vào bên trong đôi môi đỏ sẫm kia. Lăng Phỉ đột nhiên rất muốn nhìn sắc mặt bây giờ của Sở Phong, tay đưa tới, có chút cứng rắn mà nâng cằm anh lên.
Chỉ là động một chút, đồ vật kia của Lăng Phỉ trượt ra khỏi miệng Sở Phong, đỉnh đầu chạm qua đôi môi mềm mại, khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bao trùm bởi sự khuất nhục, cùng với cặp mắt sương mù có con ngươi màu đen kia, càng khiến bụng dưới của Lăng Phỉ dục hỏa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.
Miệng của Sở Phong vẫn còn đang mở, thần sắc có chút hoảng hốt, Lăng Phỉ khẽ chửi thề một tiếng, đè gáy anh lại, dục vọng nóng rức cứng rắn lần thứ hai đi vào nơi ướt át kia, hắn tàn nhẫn mà đâm rút mấy chục lần, mới thở gấp một hơi rồi bắn vào trong miệng Sở Phong.
“Phi…” Chờ lúc Sở Phong phản ứng lại thì trong miệng đã tràn đầy tinh dịch mùi vị tanh mặn, anh kinh hãi đến biến sắc mà phun thứ trong miệng lên mặt đất, sau đó nặng nề mà dùng tay áo chùi miệng.
Lăng Phỉ từ tư vị cao trào dần bình tĩnh lại, đem vật kia nhét vào lại tiết khố, buộc chặt thắt lưng lại, trong nháy mắt đã biến thành thái tử điện hạ cao quý lẫm liệt không thể xâm phạm.
Hắn nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Sở Phong, lại mắt nhìn phòng giam âm u ẩm ướt, giữa chân mày không hỏi nhăn thêm vài phần hối hận. Thế mà lại ở cái nơi ô uế này nổi lên hứng thú với người kia…
“Người đâu.” Lăng Phỉ nhíu mày đi ra ngoài.
“Điện hạ có gì phân phó?” Hai tên linh cai ngục liền vội vàng tới.
“Bổn cung muốn đích thân thẩm vấn Tuyên vương, đưa hắn tới Thái Hòa điện.”
“Xin nghe điện hạ dặn dò.”
**
Sở Phong bị hai tên cai ngục mở còng, lúc thô lỗ lôi ra khỏi thiên lao, cả người anh đều không tốt lắm.
“Gan chó của các ngươi thật lớn! Dám không đem bổn vương để trong mắt!” Anh còn tưởng là Lăng Phỉ chuẩn bị dùng hình phạt riêng gì đó, chuyển tới nơi khác để hành hạ anh, vừa kinh vừa sợ, liền vùng vẫy quyết liệt.
“Tuyên vương gia, đắc tội.” Một tên cai ngục bị anh đá vài cái lên mặt, trong lòng không cam lòng, nghĩ tới Tuyên vương đã thất thế, không cần kiêng kỵ nữa, thẳng thắn mà dùng tay đánh vào gáy anh một cái.
“CM ngươi — —“ Sở Phong một câu này còn chưa mắng xong, trước mắt bỗng tối sầm lại, đầu liền nghiêng qua một bên, vô lực mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc Lăng Phỉ nhìn thấy Sở Phong bị người mang vào, thì rất không vui.
“Bổn cung không phải đã phân phó là không được làm hắn bị thương rồi sao? Chuyện gì xảy ra thế hả?” Mặt phượng bén nhọn quét về phía hai cai ngục.
Một cai ngục trong đó vội vàng quỳ xuống nói, “Bẩm điện hạ, Tuyên vương gia giãy dụa không ngớt, nô tài sợ không thể đưa người tới đúng lúc, nên mới — —“
“Ai cho ngươi lá gan đó ?! Ngươi đâu, kéo ra ngoài, đánh hai mươi đại bản !” Sắc mặt Lăng Phỉ vô cùng lạnh nhạt.
“Điện hạ, nô tài biết sai… Điện hạ tha mạng a…”
“Vâng!” Vũ Lâm quân rất nhanh đã tiến vào, đem hai người đang xin tha không ngớt kia kéo ra ngoài.
Cửa điện nặng nề khép lại, hai tỳ nữ cúi thấp đầu đứng phía sau Lăng Phỉ, lặng lặng chờ sai bảo. Lăng Phỉ sờ sờ gáy của Sở Phong, sau khi xác nhận vết thương không nghiêm trọng lắm, mới vẫy tay gọi hai tỳ nữ tới.
“Tới mang hắn đi, tắm rửa cho sạch sẽ.”
Lúc Sở Phong tỉnh lại, đầu còn có chút mơ mơ hồ hồ. Anh cảm thayas toàn thân đều rất nóng, giống như là bản thân đang ngâm trong suối nước nóng… Còn có đồ vật gì đó lau chà lưng của anh…
Đợi đến lúc Sở Phong hoàn toàn tỉnh táo, ý thức được bản thân thỏa thân ngồi trong thùng gỗ, lúc bị hai cung nữ trầm mặc không nói lời nào cầm bàn chải lông lau người như thể lau heo, quả thực là tức đến mức muốn ngất đi thêm lần nữa.
Anh tốt xấu gì cũng đã xem qua mấy quyển tình yêu chốn cung đình, đối với loại tịnh thân cầu đoạn này lại không rõ lắm. Đây rõ ràng là chuyện phải trải qua của mấy phi tần trong hậu cung muốn thị tẩm cơ mà, nhưng anh đây là một tên nam nhân ngũ đại tam thô (cao lớn thô lệch), ai mà lại đối với anh…
Nghĩ tới gương mặt tuấn tú lạnh như băng của người nào đó, đơn mắt Sở Phong trợn to lên một chút. Tại lúc anh còn đang ngây người, hai cung cữ có khí lực vô cùng lớn hai bên kéo hai tay anh lôi ra khỏi thùng gỗ, đặt Sở Phong lên một miếng đệm lót đặt dưới mặt đất.
Trong điện tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của huân hương, Sở Phong phát hiện toàn cơ thể mình mềm nhũn ra, không làm được gì cả. Mãi tới tận anh cảm giác được một luồng sức mạnh tách mông của anh ra, có cái gì đó hướng vào nơi giữa mông của anh mà tìm kiếm…
“Không muốn…” Tuy rằng cực lực giãy dụa, nhưng mà vật kia vẫn cương quyết phá tan miệng huyệt đang đóng chặt của anh, tiếp theo đó là một đống chất lỏng ấm áp tràn vào…
“Lăng Phỉ! CM ngươi… Muốn giết lão tử sao…” Lần thứ ba bị rửa ruột, Sở Phong cuối cùng cũng không kiềm chế nổi sự giận dữ cùng xấu hổ trong nội tâm, yếu ớt mắng chửi.
Lăng Phỉ đứng ở sau rèm chống muỗi, mắt phượng sâu thẳm nhìn chăm chú vào cảnh tượng đang diễn ra trong điện, miệng khẽ nhếch lên nhẹ nhàng, cũng không nói lời nào.
“Ta… sẽ không để yên đâu…”
Sở Phong mắng xong câu này thì đã không còn khí lực nữa rồi, cả người xụi lơ nằm ở chỗ này, tùy ý chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra từ nới đó. Hai tỳ nữ sau khi dọn dẹp xong, lại dùng khăn mềm lau khô toàn thân anh, Sở Phong ngáp một cái, mơ hồ cảm giác được trên người mặc lên một bộ quần áo thoải mái, có người nhẹ nhàng đón lấy thân thể anh, tựa hồ bị người mang đi.
**
Lúc Sở Phong phát hiện bản thân đang nằm trên long sàng minh hoàng, toàn thân đều nổi lên từng mảng da gà.
Anh chà xát cánh tay của mình, đầu ngón tay có cảm giác phi thường kỳ dị, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện trên người mình mặc một cái lụa trắng mỏng như cánh ve, nửa trong suốt, cũng chả khác gì là không có mặc quần áo.
“Có bệnh a…” Sở Phong bị hình dáng lúc này của mình dọa cho sợ luôn rồi.
“Bổn cung trái lại thấy rất được mà… Thân thể Tam đệ lúc này, rất có phong tình.” Thanh niên mặt mày sáng rực mặc áo màu tím từ trong bức bình phong đi ra, mắt phượng mỉm cười, hứng thú đánh giá anh.
“Lăng Phỉ, ngươi điên rồi à ?” Ngữ điệu Sở Phong khàn khàn, nhìn người kia từng bước từng bước đến gần, không nhịn được mà lùi về sau giường.
“Ngươi không phải đã có Trầm Mộ Nhiên sao ? Đối với lão tử làm cái chuyện này là có ý gì ?”
Nhắc tới ba chữ Trầm Mộ Nhiên, trong con ngươi Lăng Phỉ chợt lóe lên vẻ không vui, chân trái hắn đè lên giường, nắm cằm Sở Phong, buộc ánh mắt của nam nhân nhìn thẳng vào hắn, “Mộ Nhiên là người trong tim của bổn cung, thân thể lại suy yếu, tất nhiên là không thể khinh thường. Ngươi đã cầu ta, bổn cung từ trên người ngươi nếm một chút vị ngon ngọt, chắc cũng không quá đáng đi ?”
Đây là ngụy biện sao?! Quán trà, tửu lâu anh có rất nhiều, kho bạc cất giấu cùng nhiều lắm bằng thuế một năm của một châu phủ, Sở Phong không hiểu, Lăng Phỉ sao cái gì cũng không muốn, lại mơ ước hoa cúc của anh ?
“Chuyện này… Đây chính là long sàng…” Sở Phong gấp đến độ mồ hôi đều chảy ra ngoài, bị mắt phượng của Lăng Phỉ nhìn vào, hai má đỏ chót, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.
“Mấy ngày nữa bổn cung cử hành lễ mừng đăng cơ.” Ngón tay trắng noãn nhỏ dài của Lăng Phỉ chạm vào môi của anh, âm thanh khàn khàn, “Thế nào, ngươi cảm thấy long sàng này, bổn cung không được ngủ sao ?”