Anh ở thế giới này diễn theo nội dung vở kịch thì thoải mái hơn ở hai thế giới trước rất nhiều, hơn nữa tuyến thời gian ở đây cũng dài hơn, dài đến nổi làm cho anh suýt chút nữa thì đã quên bản thân mình chỉ là một người chơi trò chơi.
Xúc cảm cực kỳ chân thực được lưu lại trên môi, trong lồng ngực là nhịp tim mất trật tự, giống như là tiếng trống gõ ầm ầm mà kịch liệt vang lên bên tai anh.
Sở Phong từ từ mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ không thôi của Minh Uyên, trong cặp mắt phượng xinh đẹp thâm thúy kia chợt lóe lên tia ngượng ngùng.
“Anh tỉnh rồi.” Minh Uyên cúi người, chăm chú nhìn anh, “Có chỗ nào không thoái mái không?”
Sở Phong gật gật đầu, cười khổ nói, “Chỗ nào cũng đều không thoải mái.”
Nhìn bộ dáng anh đã khôi phục lại lắm lời như ngày thường, Minh Uyên trái lại yên tâm hơn rồi. Anh gọi bác sĩ vào làm kiểm tra cho Sở Phong, sau khi xác định tình huống thân thể anh tất cả đều bình thường, lông mày nhíu nhặt mới thoáng thả lỏng ra, một lần nữa ngồi xuống trước giường của Sở Phong.
“Mấy ngày nay, anh đều ở trong bệnh viện sao?” Sở Phong ngủ hai ngày, cơ thể lúc này tuy rằng chưa thể hoạt động bình thường, nhưng mà đại não lại hoạt động mạnh mẽ vô cùng. Anh dựa vào gối, vừa ăn một quả nhỏ mà Minh Uyên lột vỏ cho anh, vừa chậm rãi nói chuyện với hắn.
“Ừm, tôi xin nghỉ phép ở căn cứ rồi.” Minh Uyên không biết nhớ tới cái gì, động tác lột vỏ nho ngừng lại, “Mấy ngày nay ở căn cứ cũng xảy ra chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?” Trực giác Sở Phong bảo Lâm Đông có liên quan đến chuyện này.
“Bác sĩ Cao bị giết, Lâm Đông cũng mất tích. Phía trên nghi ngờ trong những thành viên của kế hoạch Hồng Mang có gián điệp của liên bang, rất có thể đó là Lâm Đông.”
Vẻ mặt Minh Uyên không có phẫn nộ và thất vọng trong tưởng tượng của Sở Phong, mà là bình tĩnh đến cho chút khác thường.
“Kỳ thực tôi đã sớm nghi ngờ trong căn cứ có kẻ phản bội, chỉ là không ngờ tới rằng, là em ấy…”
Thì ra thân phận thực sự của Lâm Đông thế mà là gián điệp của liên bang, khó trách cậu ta luôn tạo có mình cái cảm giác nhìn không thấu, xuất quỷ nhập thần. Sở Phong thấy Minh Uyên rũ mi mắt xuống, suy nghĩ một chút, vẫn an ủi, “Chưa có kết quả điều tra mà, cũng không thể xác định đó là Lâm Đông.”
Minh Uyên cười khổ lắc đầu, “Anh không cần nói giúp em ấy, là tôi nhận thức sai người, nhiều năm như thế lại không nhìn ra được dị tâm của Lâm Đông.” Dừng một lát, sắc mặt liền ảm đạm lại nói, “Kế hoạch Hồng Mang có thể nói là hoàn toàn bị phá hủy, chuyện này tôi không trốn nổi trách nhiệm, chờ sau khi kết quả điều tra được công bố ra ngoài, tôi sẽ tới chỗ cấp trên tự nhận hình phạt.”
Sở Phong thở dài, chần chừ vài giây, mới nhẹ giọng nói, “Hiện tại quân bộ chắc phải đang hỗn loạn rối ren đi, xảy ra chuyện lớn như vậy, nói không chừng liên bang còn muốn tới biên giới tinh khiêu khích nữa cho coi.”
“Nguyên thủ cùng với Sở bá phụ đều đã trở về thủ đô, thế cuộc tạm thời ổn định. Sau khi Sở bá phụ nghe chuyện của anh, thì vô cùng tức giận, có thể là mấy ngày nữa cũng sẽ tới An Nhĩ Pháp Tinh.”
Sở Phong gật gật đầu, không ngờ tới bản thân đã hôn mê hai ngày, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Anh liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện giờ đã tối rồi, mà Minh Uyên hình như không có ý định làm gì khác, thậm chí còn ngồi bên giường đọc sách điện tử.
Sở Phong nhìn thấy một vòng màu đen nhàn nhạt dưới mắt hắn, thầm nghĩ mấy ngày nay hắn chắc là không nghỉ ngơi gì cả mà dành thời gian chăm sóc mình, trong lòng không khỏi chua xót cực kỳ, không nhịn được mà nói, “Tôi không có việc gì đâu, anh về nghỉ ngơi đi, y tá lát nữa sẽ đến chăm sóc tôi.”
Minh Uyên sửng sốt một chút, hắn khép sách điện tử lại, đôi môi giật giật, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cười khẽ một cái, “Được, vậy mai tôi lại tới.”
Sở Phong nhìn thân ảnh thon dài của hắn biến mất sau cửa phòng bệnh, không nhịn được thở dài một hơi sâu kín, sau đó khó khăn mà trở người mình lại, tầm mắt nhìn vào sắc trời màu xanh đen ngoài cửa sổ.
Lại muốn lặp lại bi kịch trên cái thế giới này sao, muốn Minh Uyên trơ mắt nhìn anh chết hoặc là biến mất trước mặt hắn…
**
Đêm khuya.
Bệnh viện căn cứ không quân.
Ánh đèn tối tăm trên hành lang yên tĩnh, chỉ có người máy chữa bệnh và chăm sóc thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ‘cùm cụp’ nho nhỏ. Một người ở trong phòng bệnh, Sở Phong nằm ở trên người, không có chút buồn ngủ nào, chỉ nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong những ngày vừa qua mà lăn qua lăn lại.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, âm thanh của kim loại trên tay cầm cửa vang vọng khắp phòng bệnh, Sở Phong tưởng là bác sĩ trực đêm tới đây kiểm tra phòng, cũng không để ý lắm.
Mặc đồ trắng, thanh niên đeo khẩu trang đẩy xe chữa bệnh đi tới, âm thanh tận lực bị hạ thấp xuống, “Sở Phong, nên truyền dịch.”
Truyền dịch? Anh không phải đã tỉnh rồi sao, đã sớm không cần truyền đường gluco nữa rồi. Không biết nghĩ tới cái gì, phía sau lưng Sở Phong lạnh cả người, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn người mặc đồ trắng trước giường, trong mắt hiện lên sự đề phòng cùng nghi ngờ, “Truyền dịch gì?”
Người mặc đồ trắng hình như đã dự đoán trước được là sẽ bị anh nhìn ra, cậu lấy khẩu trang xuống, khóe miệng cong lên, “Xem ra tính cảnh giác của anh còn rất cao.”
“Lâm Đông?!” Sở Phong trợn to đôi mắt, “Sao cậu lại ở đây? Cậu không phải đã trốn về liên bang rồi sao?”
Lâm Đông liếc mắt nhìn phía sau cửa phòng bệnh đã đóng chặt, liền quay mắt lại, nhìn ánh mắt đang trừng cậu, “Còn không phải là do nghe nói anh bị thương khi ở biên giới tinh sao, mới mạo hiểm liều lĩnh việc bị bại lộ thân phận đặc biệt tới bệnh viện thăm anh đó.”
Đối với giọng nói trêu chọc của cậu, Sở Phong sớm đã không còn kinh ngạc nữa rồi. Anh lườm một cái, nghiêm mặt nói, “Cậu tới cũng thực đúng lúc, tôi có một số chuyện muốn hỏi cậu đây.”
“Có phải là việc hệ thống cảnh báo anh trong trò chơi không?”
Sở Phong trong lòng giật mình, “Sao cậu biết?”
“Bởi vì tôi cũng nhận được cảnh báo.” Thần sắc Lâm Đông nhàn nhạt, phảng phất như chuyện này chẳng liên quan gì cả, thoải mái nói, “Hai người chúng ta dù ai lệch khỏi nội dung vở kịch, thì hai người đều sẽ bị hệ thống cưỡng chế tham gia trò chơi lại một lần nữa.”
“Từ lúc chúng ta không phối hợp với nhau, thì nội dung vở kịch của thế giới này đã lệch khỏi bản gốc của nó càng ngày càng xa rồi. Đương nhiên, cũng không phải ai cũng biết bản gốc của nội dung vở kịch là cái quỷ gì, mà là tuyến tình cảm đã được sắp xếp xong xuôi, Minh Uyên chỉ có thể thích tôi, ở cùng với tôi. Mà anh là một nhân vật pháo hôi. Tôi đoán, trong bản gốc của nội dung vở kịch thì đã an bài là anh sẽ chết trong vụ nổ chiến hạm kia rồi, mà lúc tôi về liên bang, tương lai sẽ ở trên chiến trường gặp lại Minh Uyên, e rằng sẽ trở thành tu bình của hắn, bị hắn cầm bù, tương ái tương sát và vân vân.”
“Nhưng mà xem ra, nội dung vở kịch lại xuất hiện chuyển biến xấu rồi. Anh không có chết, tôi lớn mật suy đoán một chút rằng — —“ Lâm Đông sờ cằm, làm như có thật mà nhìn chằm chằm đánh giá mặt mày của Sở Phong.
Sở Phong bị cậu nhìn phát tởm một trận, đang muốn lấy trái táo tây ở đầu gường ăn, lời nào của Lâm Đông không hề báo trước mà ấp xuống.
“Bởi vì Minh Uyên thích anh, phải không?”
“Nói chuyện ma quỷ gì vậy…” Sở Phong theo bản năng phủ nhận.
“Chỉ khi tình cảm của đầu mối chính lệch khỏi hệ thống mới phát ra tiếng cảnh báo.” Lâm Đông nhìn Sở Phong, thần sắc tối tăm khó phân biệt, “Anh cũng thích hắn, có phải không?”
Sở Phong nắm trái táo tây, rất lâu cũng không nói lời nào, ở lúc không khí hít thở yên tĩnh khiến người ta ngột ngạt, anh mới khẽ ‘ừ’ một tiếng.
“Anh có biết không, đây là trò chơi!” Lâm Đông lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn), “Tất cả đều là giả!”
“Tôi biết.” Sở Phong rũ mắt xuống, nhìn trái táo tây đỏ au trong tay, “Nhưng mà cậu không hiểu đâu, tôi đã trải qua ba thế giới, mà thế giới nào vai chính cũng đều là hắn.”
“Vậy thì sao? Hắn chỉ là nhân vật trong game, không phải thật, anh chẳng lẽ muốn hệ thống cưỡng chế khởi động trò chơi thêm một lần nữa sao? Sau đó là tuần hoàn ác tính, vĩnh viễn không thể trở về thế giới thực?”
Sở Phong chậm rãi lắc lắc đầu. Anh thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, thân là một pháo hôi như anh, một lần lại một lần động tình với vai chính, cứ như là một nút thắt mở ra cái chết. Thế giới trước kia khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng với bi thương của Lăng Phỉ hiện ra rõ ràng trước mắt mình, anh không muốn Minh Uyên cũng lặp lại cảnh bi kịch như vậy.
“Tôi muốn trở về, trở về hiện thực.” Sở Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn chăm chú vào Lâm Đông.
“Cậu có cách, đúng không?”