Sở Phong lục lọi trong đầu để nhớ ra trước đây anh có từng có nhân duyên gì với cái tên này không, nhưng phát hiện không có bất cứ người nào có tên như thế này cả. Chắc là người nào đó đùa dai đi, Sở Phong cười cười, rất nhanh quên đi sự tồn tại của bó hoa, chuyên tâm tập trung vào công việc.
Thời gian rảnh nghỉ ngơi vào buổi trưa, anh cũng rất lâu rồi không gọi điện liên lạc với đứa bạn thân* lúc học trung học. Hai người là bạn học tiểu học, trung học thì ở lớp sát bên, tình cảm vô cùng tốt, anh hay tới lớp sát bên để tìm cậu ta chơi là chuyện bình thường. Sau một phen hàn huyên, Sở Phong đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi tình huống của Ninh Viễn Chi.
*từ gốc QT là bạn xấu, lúc trước tui dùng là mấy thằng bạn xấu xa (hiểu theo kiểu nói vui, nói đùa). Sau này tui sẽ để là bạn thân vì về nghĩa và cốt truyện thì từ “bạn thân” sẽ chính xác hơn.
“Ninh Viễn Chi? Cái tên này tao cũng không biết còn nhớ không nữa…”
“Mày tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút đi, hắn ta ở trong lớp của mày mà, hơn nữa thành tích lại vô cùng giỏi. Chắc chắn sẽ không quên đâu.”
“Mày hỏi hắn làm gì thế?” Người bạn thân này đối với tính hướng của Sở Phong cũng có biết chút một hai, giọng nói có vài phần trêu chọc, “Người ngưỡng mộ cũ hả?”
“Ngưỡng mộ CM mày. Thời gian nghỉ của tao sắp hết rồi, buổi chiều nếu có thể, thì mày nhanh chóng nhớ lại cho tao đi.”
“Này… Nói tới thành tích tốt, thì tao thật ra có nhớ tới một người. Mang một bộ kính mắt thật là dày, cả ngày một tiếng ‘hừ’ cũng không nói, toán với vật lý thường thường đạt điểm tối đa… Tên, tao không nhớ nữa. Chuyện đã lâu như vậy rồi, ai mà nhớ được chứ.”
Trực giác Sở Phong nhắc rằng người mà bạn tốt của anh nói tới chính là Ninh Viễn Chi, giọng anh chậm lại một chút, từng bước dụ dỗi nói, “Mày cố nghĩ lại một chút đi, hoặc có chụp ảnh chung lúc học trung học hay gì đó không?”
“A, mày nói tao mới nhớ ra, lúc tốt nghiệp thì có chụp một bức hình tập thể, buổi tối tan việc trở về nhà rồi tao gửi cho mày xem.”
“Được, cứ vậy đi. Buổi tối nhớ gửi bức ảnh cho tao đó.”
Sở Phong cúp điện thoại, ấn ấn trán, trong con ngươi hiện lên mấy phần suy tư. Đeo kinh mắt đặc biệt dày… Điểm này hình như không hợp lắm, dù sao thì anh cũng chưa từng thấy Ninh Viễn Chi đeo mắt kính, hơn nữa mũi của hắn cũng không có vết tích của việc bị kính áp vào, nhưng mà điểm vật lý và điểm toán bình thường sẽ được điểm tối đa, vừa nghe thì biết đây chính là phong cách của Ninh Viễn Chi à.
Lúc đang nghĩ muốn đau đầu, thì điện thoại di động lại reo lên, anh vừa nhìn tên hiển thị trên điện thoại, liền muốn trực tiếp cắt đứt không nghe. Nhưng mà chần chừ vài giây, thì vẫn nhịn không được mà nhận điện thoại.
“Alo.”
“Tiểu Phong a, cuối tuần này con có rảnh không? Đến chỗ ba ăn cơm đi.”
Hiếm có một lần Sở Quốc Huy gọi tới không nói với anh về vấn đề tiền nong, mà là bình tĩnh hòa nhã muốn anh về nhà gã ăn bữa cơm. Sở Phong mím mím môi, giọng nói không còn lạnh lùng như ngày xưa nữa.
“Để tôi xem đã, có thời gian tôi sẽ đi.”
“Được được, vậy ba mua cho con con cá, con trước kia không phải thích ăn canh cá dưa chua nhất sao. Lúc gặp nhau ở nhà thì chúng ta còn có thể uống chút rượu nữa nha.” Bên kia dừng một chút, lại nói, “Lại nói tiếp, ngày giỗ của mẹ con cũng sắp tới rồi.”
*cá dưa chua:
Cổ họng Sở Phong giật giật, thấp giọng nói, “Tôi biết.”
Người ở đầu kia thở dài, sâu xa nói, “Tiểu Phong, con cũng đã hai mười chín rồi. Nếu tìm được cô gái nào thích hợp… thì con mang về cho ba nhìn một chút đi.”
Sở Phong nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn ở cổ họng. Cuối cùng, anh hít một hơi, lạnh lùng nói, “Tôi còn có chuyện, hôm nay nói tới đây thôi. Bye bye.”
**
“Ninh tổng, sớm a.”
“Sớm.”
“Khí sắc hôm nay của Ninh tổng không tệ nha.”
Ninh Viễn Chi khẽ mỉm cười, mặt mày tuấn tú mang theo tia ấm áp, nhanh chân đi vào cửa thang máy. Trên đường đi qua từng đồng nghiệp chào hỏi hắn, lúc tới cửa tháng máy số 2, vừa vặn nhìn thấy Hình Thiên từ phía cửa đi tới.
Ở sau lưng y còn có một người, nhưng cách khá xa, Ninh Viễn Chi nhìn không rõ mặt mày lắm. Mãi tới tận khi hai người càng tới gần, Ninh Viễn Chi nhìn thấy rõ mặt người đứng sau Hình Thiên, cả người đều ngẩn ra một chút.
“Viễn Chi, đúng lúc gặp cậu ở đây. Đến, tớ giới thiệu cho cậu mộ chút, đây chính là kỹ sư tân tiến của công ty chúng ta, tốt nghiệp ở MIT, họ Lâm. Là tớ đặc biệt mời từ Mỹ về đấy.”
“Xin chào, Ninh tổng.” Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đi tới, đưa tay ra cười yếu ớt với Ninh Viễn Chi.
“Xin chào, Lâm công.” Ninh Viễn Chi ngoài cười nhưng trong không cười nắm lấy tay cậu, đồng thời nhìn Hình Thiên nháy mắt, ra hiệu cho hai người ra ngoài nói riêng một chút.
Bất quá người nào đó ánh mắt hôm nay hình như không tốt lắm, rất tự nhiên mà vỗ vỗ vai Ninh Viễn Chi, Hình Thiên lại cười nói, “Còn có à, cậu hợp tác với hạng mục CT kia phải không, Lâm Đông cũng rất có hứng thú muốn tham gia. Buổi chiều các cậu không phải muốn đi họp vụ CT sao, lúc đó Lâm Đông sẽ đi chung với cậu.”
“Lâm Đông vừa mới tới đây nhận chức lại đi tham gia hạng mục thì không hay lắm đâu, quy trình của công ty đều không quen gì hết mà.”
“Vấn đề này không sao đâu, chiều hôm qua tôi đã nghe Hình tổng giới thiệu qua tính huống cơ bản của hạng mục này rồi. Trước ở Boston tôi cũng đã làm một hạng mục tương tự, tin rằng rất nhanh liền có thể nắm vững.”
“Vậy à.”
‘Keng’ một tiếng, cửa thang máy mở ra. Hình Thiên đi ra khỏi thang máy trước, liền sững sờ nhìn Ninh Viễn Chi đứng ở đó, liền nói, “Còn sững sờ làm gì, không tới phòng làm việc à?”
“Tớ đột nhiên nhớ tới có chút việc muốn nói chuyện với Lâm công.” Ninh Viễn Chi rất cố gắng nở ra một nụ cười, “Lâm công, sẽ không phiền chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.” Lâm Đông nhàn nhạt nở nụ cười.