- Tới đây, tới đây - Tiểu nhị vội chạy đến, là một cậu bé chỉ chừng 7, 8 tuổi. Khuôn mặt nó thanh tú, trán cao, con mắt sang ngời ánh lên vẻ trí tuệ mà một đứa bé tầm tuổi này không nên có. Một tay nó cầm vò rượu, một tay nó cầm cái khăn, lau bàn sạch sẽ cho đại hán. “Quan đại ca, hôm nay rảnh rỗi lại qua đây, không sợ Lan tẩu đánh sao.”
“Quan đại ca” đỏ mặt, thả bịch cái túi trên lưng xuống đất, trên cái túi có dính máu.
- Con mẹ nó, ta mà lại sợ con sư tử ấy a.
Vừa nói hắn vừa lấm lét nhìn xung quanh một chút, không thấy ai gần đó liền dõng dạc nói với tiểu nhị:
- Nhìn đây, một con heo rừng thật to, một chứ mười vò ta uống cũng được.
Lạc Phi, chính là tiểu nhị, híp híp mắt cười với hắn:
- Đệ biết rồi, nay Quan đại ca không sợ hổ, không ngại sư tử, chỉ sợ đệ đi mách lẻo với Lan tẩu.
Quan Vị suýt phun ngụm rượu vừa uống ra, khẩn khoản nói:
- Tiểu Phi Phi, tiểu tổ tông, ta mời đệ chân heo nướng a?
Lạc Phi trợn trắng mắt:
- Đừng gọi đệ là Tiểu Phi Phi, nghe yểu điệu quá, chân heo nướng đệ không muốn, đệ muốn Hồn Tinh của nó. - Vừa nói nó vừa đá đá cái túi.
- Chuyện nhỏ - Quan Vị cười hà hà, lôi ra một viên tinh thể màu vàng nhỏ bằng đầu ngón tay, đưa cho Lạc Phi.
- Đây, cho đệ. Thời buổi khó khăn, con nít cũng ranh như quỷ.
Hắn vừa uống rượu vừa lắc đầu chép miệng, vừa lén lút liếc ra cửa. Đột nhiên hắn thấy quần bị kéo căng ra.
Lạc Phi cười hì hì, một tay nắm quần đại hán một tay xòe ra:
- Tiền rượu a Quan đại ca, một vò rượu nửa văn tiền.
- Hỗn đản, Lạc Vũ, người về từ lúc nào? - Quan Vị nhìn về phía sau Lạc Phi, khuôn mặt sửng sốt. Tay Lạc Phi liền buông quần hắn ra, nắm lấy quần mình, hoảng hốt nhìn ra phía sau thì không thấy ai, quay lại đã thấy Quan Vị biến mất như một cơn gió.
- Hoa tỷ, đại phôi đản lại quỵt tiền rượu của ta.
Nó liền chạy vào trù phòng, tố khổ với một cô gái đang nấu ăn. Dáng người nàng cáo ráo, chỗ nào cần lồi thì lồi, chõ nào cần lõm thì lõm. Tuy nhiên khuôn mặt nàng không được xinh đẹp lắm, thậm chí có thể nói là hơi xấu. Tóc nàng buộc gọn gàng phía sau, quần áo vương chút mùi dầu mỡ. Nàng nhẹ nhàng cười:
- Quan Vị quỵt tiền rượu hả, kệ hắn đi, cũng lâu rồi hắn mới thoải mái uống như vậy. Lan Tẩu cũng thật là.
Lạc Phi bấm đốt ngón tay tính toán, lẩm bẩm:
- Tháng này lại bị ăn quỵt, còn có 3 văn tiền, mai phải lên đường vào thành rồi. Hoa tỷ, đại tỷ tỷ, tỷ cầm dao đi đâu a…
Nơi này là Huy Hoàng Thôn, một thôn nhỏ nằm phía Đông thành Thiên Loa. Quán rượu nhỏ, nơi Lạc Phi và Như Hoa sinh sống có tên là Tiểu Tửu Hiên. Thôn này tuy chỉ là một thôn rất nhỏ nhưng tên lại rất kêu, là Huy Hoàng. Nhưng tên là do trưởng thôn đặt, mà trưởng thôn lại là một tên dốt văn. Nghe nói trong truyền thuyết có một lần hắn đi qua một tòa thành rất lớn, rất đông người, tên là Huy Hoàng Chi Thành. Hắn nhớ mãi không quên, sau đó đặt luôn tên thôn của mình lập ra là thôn Huy Hoàng, ý là thôn của hắn cũng sẽ lớn, sẽ “huy hoàng” giống tòa thành kia.
Trưởng thôn tên Lạc Vũ, tính tình thích đi đây đi đó, thần thần bí bí. Trong thôn hắn mở một quán rượu nhỏ, đặt tên là Tiểu Tửu Hiên, nghĩa là quán rượu nhỏ trong một thôn lớn (Lạc Vũ thường xuyên đắc ý về khả năng đặt tên của mình, hắn cảm thấy cái tên Tiểu Tửu Hiên rất có hàm ý, thế nhưng hàm ý gì thì hắn cũng chẳng biết).
Lạc đại thôn trưởng của chúng ta hay đi du sơn ngoạn thủy, lại ưa thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Lạc Phi là hắn nhặt được ở Vô Biên Hải Vực từ khi còn đỏ hỏn (đấy là Lạc Vũ kể cho Lạc Phi như vậy, tuy nhiên với cái nhân phẩm vứt cho chó gặm của Lạc Vũ thì Lạc Phi không tin cho lắm, nó tin nó bị bắt cóc nhiều hơn). Lúc đó do không biết tên nên hắn đặt tên là Lạc Phi.
- Tiểu Phi Phi à, thật ra lúc đó ta định đặt tên cho đệ là Lạc Cẩu. Vì lúc đó trông đệ giống giống một con chó nhỏ. Tiểu Cẩu Cẩu, không phải rất hay sao. - Lạc Vũ từng có lần đắc ý nói như vậy, kết quả bữa tối hôm đó Lạc Phi cho hắn ăn toàn bột ớt, làm Lạc Vũ ngồi nhà xí mất cả đêm.
Như Hoa là Lạc Vũ cứu được khi hắn đi qua Đoạn Phong Nhai. Thương đội của nàng bị một đám sơn tặc tấn công, bị giết hết. Như Hoa sau đó đi cùng Lạc Vũ và Lạc Phi. Lạc đại thôn trưởng ngại hai người phiền phức nên về đây xây dựng một cái thôn nhỏ. Đồng thời còn mang từ đâu về một con trâu cao lớn, đen xì, gọi là Đại Hắc (nghe đâu nó từng húc đổ Tiểu Tửu Hiên một lần, sau đó bị Như Hoa treo lên lửa nướng ba ngày mà không chết, nhưng cũng thành thật hơn).
Ở thôn Huy Hoàng có lẽ Đại Hắc là bạn duy nhất của Lạc Phi, vì thôn cũng không có nhiều người, và cũng không có đứa trẻ nào khác ngoài nó. Những người tìm đến đây hầu hết là dân tị nạn các nơi, không vào được Thiên Loa Thành nên ở lại. Cũng có những người giống như Lạc Phi và Như Hoa, được Lạc Vũ mang về (Như Hoa từng sâu sắc phản đối khi Lạc đại thôn trưởng mang về mấy thiếu nữ). Sau vài lần tổ chức hỉ sự cho các thôn dân thì cũng được hai mươi, ba mươi hộ dân. Quan Vị và Lan Tẩu là một trong số đó.
- Đại Hắc, cho ngươi.
Lạc Phi vừa gặm một cái chân heo nướng, ném một cái khác cho Đại Hắc. Nó vừa ăn vừa than thở:
- Trâu nhà người ta ăn cỏ, trâu nhà ta chỉ ăn thịt. - Rồi nó quay sang Như Hoa đang chải tóc - Tỷ tỷ, tỷ thật không ăn a?
Như Hoa đáp:
- Tiểu hỗn đản, ăn đi, no chết ngươi, ăn gần hết rồi mới nhớ đến ta.
Lạc Phi híp mắt cười:
- Đâu có, tỷ cũng biết đệ quan tâm tỷ nhất mà.
- Hừ hừ, chỉ nịnh nọt là giỏi - Như Hoa cười mắng. Đại Hắc hừ hừ khinh bỉ nhìn Lạc Phi, nó trợn mắt nhìn lại. Một người một trâu liền lao vào đánh nhau.
Như Hoa bỏ gương đồng xuống, giọng nàng nhẹ nhàng âm u như tiếng gọi hồn từ địa phủ:
- Cút ra xa một chút cho ta, tên nào phá nhà ta chặt.
Lạc Phi và Đại Hắc liền ngoan ngoãn đi xa một chút, lại đánh nhau, tiếng chửi mắng, tiếng trâu rống vang lên ầm ĩ. “Đúng là hai cái đầu trâu” - Như Hoa bực bội - “Tên hỗn đản Quan Vị, một phân tiền cũng chẳng có, đành lấy tạm cái chân heo.”
Nghĩ đến chân heo nướng nàng cũng thèm rỏ dãi, nhưng sờ xuống cái bụng phẳng lì của mình, nàng ngẫm nghĩ: “Không thể ăn, chân heo thật nhiều mỡ, người ta ăn vào sẽ bị béo…”
Bốp. Một viên đá bay đến đập vào trán nàng, nổi lên một cục u nho nhỏ. Lạc Phi nhìn Đại Hắc, Đại Hắc nhìn Lạc Phi, cả hai quay lại nhìn Như Hoa. Lạc Phi nói:
- Con trâu ngốc, ta chạy bên phải, ngươi chạy bên trái, thế nào?
Đại Hắc gật gù vẫy đuôi đồng ý, cả hai liền lập tức phân ra chạy, phía sau là tiếng gầm của Như Hoa:
- Con trâu chết bầm, con quỷ nhỏ kia, đứng lại cho lão nương.