- Bạch tỷ tỷ, có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đệ chỉ cảm thấy như đã trải qua rất lâu rồi a.
Lan Chi mờ mịt nói:
- Ta cũng không biết a, chiêu thức thật lợi hại.
- Là Ám thuộc tính, rơi vào trong đó đều bị áp chế tuyệt đối, lão bằng hữu ngày càng mạnh. - Bất Động Chân Vương tán thưởng, hắn tán đi vòng Ma Khí bảo vệ nhóm Lạc Phi, ngồi xuống hồi phục.
Long Hạo Thiên xuất hiện bên cạnh Lạc Phi, mỉm cười, lấy tay xoa đầu nó:
- Chào con, con trai.
Lạc Phi đứng bất động, dường như rất hưởng thụ. Tuy rằng nó cảm giác rất rõ ràng nam tử đứng trước mặt chính là cha mình, nhưng vẫn bướng bỉnh nói:
- Đại thúc, nhận bậy là không tốt. Đại thúc có gì chứng minh không?
- Đại thúc? Ta đã già như vậy rồi sao? - Long Hạo Thiên bật cười - Con cứ nghe theo con tim mình, chúng ta đều là Long Tộc, hẳn con có thể cảm nhận được a.
- Long Tộc? - Lạc Phi nhảy dựng - Đâu phải, ta là Nhân Tộc a.
- Long Tộc? - Lan Chi cũng sửng sốt - Không thể nào, kết quả kiểm tra của Cực Kim Thạch Lạc Phi là Nhân Tộc bình thường.
Long Hạo Thiên nhíu mày cầm lấy tay Lạc Phi, Long Khí truyền vào kiểm tra một lần. Hắn mỉm cười nói:
- Có một vị cao nhân Nhân Tộc đã dùng tinh huyết của mình để ngụy trang. Quân Nhi, con chính xác là Long Tộc, vì con mang trong mình hai dòng máu của cả Long Tộc và Tiên Tộc nên mới không có hình thái của Long Tộc chúng ta mà thôi.
Hắn cởi bỏ quan tài băng sau lưng, hạ xuống đất. Lan chi bật thốt:
- Vị tỷ tỷ này, thật là đẹp quá.
Long Hạo Thiên vuốt ve bên ngoài quan tài, mắt đỏ lên:
- Liên Nhi, ta đã tìm thấy con trai chúng ta rồi. Nó đã lớn, đã cứng cáp rồi, Liên Nhi, Liên Nhi, nàng có nghe thấy không?
***
- Tỷ tỷ, cha mẹ là ai vậy. - Lạc Phi mở to cặp mắt to tròn, tò mò hỏi. Lúc này nó mới chỉ là một tiểu tử mới bập bẹ vài câu, rất ngây thơ, dễ thương.
Như Hoa xoa đầu nó, nói:
- Tiểu Phi, cha và mẹ là người sinh ra chúng ta, là người gần gũi nhất, sẵn sàng làm mọi thứ vì ta.
- Vậy cha mẹ của đệ đâu? Tỷ có phải mẹ đệ không? Lạc Vũ ca ca là cha?
Như Hoa bế Lạc Phi lên, đi dạo trong thôn, ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống:
- Tiểu Phi, ta không phải mẹ của đệ, Vũ ca cũng không phải cha của đệ, chúng ta chỉ là ca ca và tỷ tỷ thôi. Cha mẹ đệ đang ở một nơi rất xa, rất có thể họ đang tìm kiếm đệ a. Nếu như có một ngày, đệ gặp lại cha mẹ mình, hãy đối xử tốt với họ nhé.
Lạc Phi ngẩn người:
- Cha mẹ đệ cũng không cho đệ ăn a, còn không chơi với đệ. Tỷ tỷ mới là nhất.
Như Hoa hôn chụt vào cái má phung phính của Lạc Phi, làm tiểu tử này oa oa kêu loạn, cười nói:
- Đệ đệ ngốc, có một thứ tình cảm người ta gọi là tình mẫu tử, tình phụ tử. Cha sẽ nghiêm khắc, sẽ răn dạy, sẽ cố gắng để lo cho đệ một cuộc sống tốt nhất. Tình cảm mà cha dành cho đệ chính là tình phụ tử, tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng luôn lớn lao. Còn đối với mẹ, đệ là tất cả, là bầu trời, là ánh sáng, là niềm hi vọng. Mẹ sẽ luôn lo cho đệ từng bữa ăn, giấc ngủ, mỗi khi đệ ham chơi về muộn, mỗi khi đệ ngã, đều sẽ có mẹ ở bên. Đó là tình mẫu tử, là tình cảm thiêng liêng nhất, cho dù có như thế nào cũng không thể chia cắt. Khi nào gặp được cha mẹ, đệ sẽ biết.
Nàng nhìn lên cao, ở phía xa xa như xuất hiện một tòa thành rực rỡ, tráng lệ. Ở nơi đó có cha mẹ nàng, có huynh trưởng, có vị tiểu thị nữ đáng yêu, có Tiểu Kim bơi lội trong hồ. Nơi đó, gọi là nhà.
- Tỷ tỷ, đừng khóc. - Lạc Phi giơ giơ bàn tay mập mạp lau khóe mắt Như Hoa - Ai bắt nạt tỷ tỷ, ta đánh kẻ đó.
Nàng bật cười, cùng Lạc Phi quay về Tiểu Tửu Hiên, mặc dù Lạc Phi là do Lạc Vũ nhặt về, không có chút quan hệ huyết thống, nhưng đối với nàng, Tiểu Phi chính là nhi tử của mình. Phần nào đó nàng cũng đã hiểu được cha mẹ mình hơn. Đúng là có con mới hiểu lòng cha mẹ.
“Cha, mẹ, thứ lỗi con gái bất hiếu…”
***
Lạc Phi từ từ bước đến bên quan tài băng, nhìn thật kỹ khuôn mặt xinh đẹp an tĩnh. Nữ tử như đang ngủ, một giấc ngủ yên bình. Chỉ là tự nhiên nó cảm thấy, có cái gì đó đang dâng lên trong người nó. Chẳng lẽ đây là tình mẫu tử mà Như Hoa hay nhắc tới sao? Nó chậm rãi quỳ xuống, nó khóc. Lần đầu tiên trong đời, nó khóc như vậy. Ngay từ khi nhìn thấy nàng, nó đã chắc chắn nàng chính là mẫu thân của mình. Tình cảm trong nó dâng trào cực kỳ mãnh liệt.
Tay Lạc Phi chạm đến quan tài băng, kỳ lạ là có thể xuyên qua Vạn Niên Huyền Băng, chạm đến bàn tay của nữ tử, điều mà Long Hạo Thiên cũng không làm được. Nó nắm chặt lấy tay mẫu thân, thật lạnh.
- Dường như nàng có phản ứng. - Bất Động Chân Vương nói. Hắn nhìn thấy ngón tay của nữ tử có chút động tác.
Long Hạo Thiên lập tức nhìn thật kỹ, đúng là ngón tay của nàng có chút di động. Ngoài ra còn có nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt của nàng. Hắn ngửa mặt lên trời, cười to:
- Ha ha ha, ha ha ha...
Lạc Phi lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình. Nó đã lớn, đã hiểu chuyện, đã từng nghĩ rằng cha mẹ nó đã chết, vì vậy Lạc Vũ mới có thể nhặt được nó ngoài Vô Tận Hải Vực. Thế nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi. Cha mẹ nó đã xuất hiện, giờ là lúc nó phải làm rõ chuyện này.
- Cha, con muốn biết mọi chuyện, về chúng ta.