- Thiên Tinh đại ca, chúng ta phải làm gì? Ngọc đệ đệ chết rồi! - Một tiểu cô nương mặt mày lấm lem bùn đất, đầu tóc bù xù nói. Mắt cô bé đỏ lên, từng giọt nước mắt chậm rãi chảy ra. Quần áo đã bị rách rất nhiều, kèm theo đó là từng vết thương rất ghê rợn. Máu vẫn đang chảy ra từ vết thương, bốc lên mùi hôi thối.
Thiên Tinh là một tiểu hài tử có vẻ lớn tuổi hơn một chút, đang cẩn thận băng bó, bôi thuốc cho tiểu cô nương. Nó cũng dính bùn đất đầy người, lẫn cả máu, cả nước mắt. Mắt nó một bên đã không nhìn thấy gì, phải lấy một mảnh vải buộc lại. Trên người không khác một tên ăn mày là bao nhiêu. Nó hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc, âm trầm nói:
- Ngọc đệ chết rồi, nhưng còn chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ sống sót. Với lại, hai huynh đệ kia vẫn còn sống, chắc chắn họ còn sống. Phụng Nhi, muội phải mạnh mẽ lên.
Phụng Nhi dùng một bàn tay cáu bẩn lau nước mắt, gật đầu thật mạnh. Cô bé bình tĩnh lại, chậm rãi phân tích:
- Yêu Tộc lần này mạnh nhất là yêu của Hầu Tộc, Hầu Hùng. Số còn lại có lẽ đã chết dưới một chiêu đồng quy vu tận của Ngọc đệ. Huynh cho rằng bên ta còn bao nhiêu người?
Thiên Tinh buộc chặt vết thương của tiểu cô nương, nói:
- Đến chúng ta còn thảm như vậy, ta đoán đội hình Nhân Tộc đã chết gần hết rồi. Nhưng chắc chắn đôi huynh đệ kia sẽ không chết.
- Lam Hàn, Lam Hi?
- Đúng. Đó chính là hai người ta khâm phục nhất trong Trinh Sát Tổ. Nếu không phải chúng ta bị phục kích làm tan rã đội hình ngay từ đầu, chỉ cần có hai huynh đệ đó, ta chắc chắn chúng ta có thể làm thịt Yêu Ma hai tộc.
- Nhưng Ma Tộc lần này cũng rất mạnh. Muội nghe nói tên mạnh nhất Song Thiên Lãnh còn chưa ra tay.
Thiên Tinh trầm trọng gật đầu:
- Phục kích chúng ta tuy là Yêu Ma hai tộc hợp tác, nhưng cả hai tên mạnh nhất Hầu Hùng và Song Thiên Lãnh đều chưa xuất thủ. Chúng là kẻ mạnh, và chúng khinh thường làm như vậy.
Ầm ầm ầm…
Từng tiếng động cực lớn vang vọng khắp Hắc Phong Lâm. Từng cây đại thụ bị sức mạnh quật ngã, hất tung lên trời, bay khắp nơi. Con mắt còn lại của Thiên Tinh lóe lên. Nó nắm lấy tay Phụng Nhi vọt về hướng giao tranh:
- Là khí tức Âm Dương Song Ngư của Lam Hàn và Lam Hi. Nhanh, phải nhanh lên.
***
- Ha hả, Âm Dương Song Ngư. Nghe danh đã lâu, sao lại yếu như vậy - Một Ma Tộc cực kỳ cao lớn, đã hóa thành ba đầu sáu tay. Trên mặt hắn có bốn con mắt, mỗi con mắt có một màu riêng: lam, lục, đỏ, vàng. Sáu cánh tay không cầm vũ khí, nhưng trên mỗi bàn tay đều có đeo găng tay đầy gai nhọn. Hắn đứng giữa hai thiếu niên Nhân Tộc, chống đỡ đòn tấn công từ hai phía.
Vây quanh Ma Tộc ba đầu sáu tay là hai thiếu niên, một mặc đồ trắng một mặc đồ đen. Cả hai đều rất thanh tú, trán cao, mắt hẹp dài. Hai thiếu niên liên tục đổi vị trí xung quanh Ma Tộc. Nhìn từ trên cao hai thiếu niên như hai con cá nhỏ một đen một trắng đang bơi lội.
Thiếu niên áo trắng, Lam Hàn, quát:
- Song Ngư Chi Kính, Kính Phản Thế Giới. Ngươi tới số rồi, Song Thiên Lãnh.
Trên đầu Song Thiên Lãnh hình thành một tấm kính thật lớn, chiếu thẳng xuống phía dưới, cố định vị trí khiến hắn không thể động đậy. Vừa lúc đó thiếu niên áo đen phóng lên trên, cầm một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa tấm kính từ trên xuống. Chiêu thức này Song Thiên Lãnh có nghe nói, chỉ cần bị cố định dưới Kính Phản Thế Giới, vậy bọn chúng chỉ cần đánh vỡ kính, hắn cũng sẽ bị vỡ thành từng mảnh. Con mắt màu đỏ của Song Thiên Lãnh lóe lên. Hắn chỉ bị cố định di chuyển, sáu tay vẫn có thể sử dụng ấn quyết.
- Hỏa Bộc Tinh, Bạo.
Ngay lúc mũi kiếm của Lam Hi chạm vào tấm gương, một vụ nổ cực lớn phát sinh ngay vị trí của Song Thiên Lãnh. Sức ép tứ phía đẩy bật cả Lam Hàn và Lam Hi bay ra xa. Lam Hàn vì phải duy trì Kính Phản Thế Giới, cố định vị trí của Song Thiên Lãnh nên dính trọn một đòn. Nửa người nó bị phỏng nặng, phun máu ngã đất. Lam Hi bình tĩnh đạp vào một thân cây, bật ngược lại, lao thẳng vào giữa vụ nổ:
- Vân Ngạn Thiên Không, Khởi.
Cả người Lam Hi hóa thành một tia chớp màu đen, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên thẳng vào vị trí của Song Thiên Lãnh. Vù một tiếng nó xuyên qua bên kia, đáp xuống cạnh vị trí của Lam Hàn, vội vàng móc ra một viên đan dược nhét vào miệng ca ca mình.
- Aaaaa… Tên hạ đẳng đáng chết, ngươi dám đả thương ta.
Khói bụi tan hết, hình dáng Song Thiên Lãnh dần dần xuất hiện. Hai cánh tay của hắn đã bị chặt đứt, trên ngực còn có một lỗ máu khủng bố. Trên thân thể nổi tiếng mạnh mẽ của hắn cũng có rất nhiều vết kiếm ngang dọc khắp nơi. Một chiêu Vân Ngạn Thiên Không đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Hắn nghĩ rằng hai anh em mạnh mẽ nhất khi kết hợp với nhau, không ngờ chỉ một người cũng có thể có chiêu thức bá đạo như vậy.
Lam Hi cõng Lam Hàn trên lưng, bật người ra phía sau đào tẩu. Song Thiên Lãnh trông thấy vậy cũng vội vàng xông đến, bất chấp thương thế của bản thân ngày một nghiêm trọng.
Lam Hi đột nhiên lộn một vòng dưới đất, ném Lam Hàn đang trọng thương thẳng về phía Song Thiên Lãnh. Con mắt màu vàng của hắn lóe lên, một bức tường đất mọc lên chắn hướng bay tới của Lam Hàn. Hắn bỏ qua Lam Hàn xông thẳng đến Lam Hi đang mất đà rơi xuống. Hai tay Song Thiên Lĩnh giơ lên thật cao chuẩn bị kết liễu con mồi.
- Ha hả, chết đi.
Lam Hi nhoẻn miệng cười, đột nhiên Song Thiên Lãnh cảm thấy lạnh sống lưng. Là một cường giả với vô số lần nhảy múa trên bờ vực sinh tử, hắn cảm nhận được nguy cơ vô cùng lớn đang áp sát mình. Nhưng Lam Hàn đã trọng thương, Lam Hi thì mất thế. Chẳng lẽ Nhân Tộc còn tên nào còn sống? Không thể nào, còn mấy tên Ma Tộc đang cảnh giới xung quanh, không thể có người xâm nhập khu vực này mà hắn không biết. Khóe mắt hắn theo bản năng liếc về phía sau nhìn Lam Hàn, không đúng, là Lam Hi! Lam Hàn đã đổi vị trí cho Lam Hi!
- Âm Dương Giảo Sát, Đại Thiên Mạc Vũ.
Cả người Lam Hi cầm kiếm xoay tròn, lao thẳng về hậu tâm Song Thiên Lãnh. Khoảng cách quá gần, thời gian quá nhanh, Song Thiên Lãnh không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn sát chiêu đang tiến đến.
Lam Hàn ho ra một búng máu, cười điên cuồng:
- Đồ khốn kiếp, Song Thiên Lãnh, ngươi mới là người phải chết!