Lạc Phi đang được Tiểu Cơ Nhi chăm sóc, cô bé dùng một nắm lá màu đỏ, tay kia cầm một bông hoa lớn màu trắng, bóp nát rắc lên vết thương trên tay Lạc Phi. Nó gật đầu với Nguyễn Bặc:
- Bặc huynh, đệ chọn chúng, chúng sẽ là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Nhưng Đồ Phu quá mạnh mẽ, đệ cần một ngày để thiết lập cạm bẫy.
Mới chỉ gần một tháng mà Lạc Phi đã thay đổi khá nhiều, đặc biệt là khí tức nguy hiểm nó phát tán ra xung quanh. Khuôn mặt nó vẫn là khuôn mặt của một cậu bé đang trưởng thành, nhưng đã không còn chút ngây thơ trong sáng nào nữa, hoàn toàn là sự lão luyện và sát khí. Trên cơ thể nó cũng có nhiều vết sẹo hơn, Như Hoa có thể chữa trị triệt để nhưng nó từ chối. Nó muốn nhưng vết sẹo này tồn tại để nhắc nhở cho những sai lầm của bản thân. Chiến đấu và chém giết với tần suất dày đặc đã tạo cho Lạc Phi một cơ sở rất tốt để đương đầu với những hiểm nguy sắp tới.
Như Hoa im lặng, nàng hiểu không phải tự nhiên Lạc Phi lại muốn đối đầu với một tên Tứ Trọng Thiên Trung Giai, như vậy rất nguy hiểm. Thế nhưng những hành vi của Đồ Phu quả thật quá tàn nhẫn, cần phải bị tiêu diệt. Nàng nói:
- Tiểu Phi, đệ có muốn ta gọi thêm người không? Bộ Lĩnh hoặc Ngô Vân?
Lạc Phi lắc đầu, sắc mặt nó thả lỏng đi nhiều vì Tiểu Cơ Nhi đã kết thúc công việc của cô bé, vết thương đã đỡ hơn rất nhiều:
- Không cần thiết. Hôm qua đệ nhận được tin Tiểu Vân đang chuẩn bị đột phá Nhị Trọng Thiên, không giúp chúng ta được, còn Bộ Lĩnh ca ca… Không hiểu sao đệ luôn có cảm giác, nếu để Bộ Lĩnh ca ca ra tay thì đệ sẽ chẳng còn việc gì để làm. Huynh ấy quá mạnh, cả về thực lực lẫn mưu kế. Cứ để cho đệ thôi. - Nó xoay xoay cánh tay vừa đưuọc chữa trị - Tiểu Cơ Nhi, muội thật giỏi, sắp bằng Như Hoa tỷ tỷ rồi.
Tiểu Cơ Nhi tươi cười rạng rỡ, trong thời gian ngắn ngủi này tiểu cô nương đã quyết định sẽ học tập khả năng y thuật khủng bố của Như Hoa. Điều này, ban đầu, đã khiến Như Hoa rất ngạc nhiên, vì khả năng của nàng phụ thuộc rất lớn vào thuộc tính bẩm sinh của bản thân. Thuộc tính của Như Hoa rất đặc biệt, nàng gọi nó là Tái Sinh Chi Lực. Lực tái sinh của nó rất mạnh, có thể gấp rút tăng sự sống, tăng tốc độ hồi phục của cơ thể, bá đạo hơn Mộc thuộc tính rất nhiều.
Tiểu Cơ Nhi thì không giống vậy, cô bé sở hữu Thái Dương Chi Lực. Tuy rằng không có khả năng hồi phục giống Như Hoa, nhưng Thái Dương Chi Lực lại có một đặc điểm khủng bố không hề kém cạnh Tái Sinh Chi Lực, đó là khắc tinh của mọi loại độc tố. Về cơ bản, cô bé gần như một thánh dược sống, vạn độc bất xâm.
Tiểu Cơ Nhi còn từ Như Hoa học được cách sử dụng các loại dược thảo khác nhau. Thông tin cơ bản, công dụng, độc tố, cách nấu, pha chế thuốc, v.v… Tuy rằng không thể thực hành được quá nhiều kiến thức đã được học, nhưng cô bé có trí nhớ rất tốt, đã nghe là không quên. Sự tích lũy kiến thức này rất quan trọng cho sự phát triển của cô bé.
Lạc Phi hỏi:
- Tiểu Cơ Nhi, muội có thể điều chế thuốc ảnh hưởng đến cường giả như Đồ Phu không?
Cô bé nhíu mày suy nghĩ, tuy rằng có nhiều loại độc có thể sử dụng, nhưng nguyên liệu thiếu thốn quá nhiều. Cộng với việc thực lực không đủ mạnh, cô bé cũng không dám tiếp xúc với các nguyên liệu đó. Như Hoa im lặng không nói, cũng coi như đây là bài kiểm tra cuối cùng cho Tiểu Cơ Nhi trước khi tham gia Kỳ Tuyển Chọn.
- Độc chết một cường giả Tứ Trọng Thiên Trung Giai thì hiện tại muội không có cách nào, nhưng muội có thể đánh giảm thực lực của hắn xuống một đại cảnh giới, Tam Trọng Thiên Thượng Giai. - Cô bé trả lời.
Mắt Lạc Phi sáng lên, nó cười nói:
- Vậy là tốt rồi, đêm mai chúng ta sẽ hành động. Muội chuẩn bị kịp không.
- Chỉ trong đêm nay là xong. - Tiểu Cơ Nhi khẳng định.
Như Hoa xen vào, hỏi:
- Tiểu Phi, đệ định sử dụng chiêu đó sao?
Lạc Phi gật đầu:
- Đúng, đệ sẽ sử dụng chiêu đó. Đồ Phu quá mạnh, cho dù bị hạ xuống thành Tam Trọng Thiên Thượng Giai cũng là quá sức đối với đệ. Chỉ còn cách dùng chiêu đó thôi.
Như Hoa trầm mặc, nàng nói:
- Đệ phải cẩn thận, đừng sử dụng nó quá nhiều. Chiêu đó có thể gây tổn hại vĩnh viễn cho cơ thể, cho dù là ta cũng không thể nào chữa khỏi hoàn toàn cho đệ được. Nên nhớ phía sau đệ còn có ta, cho dù không thể giết chết Đồ Phu cũng không sao, ta sẽ ra tay.
Lạc Phi nhìn nàng mỉm cười, hít một hơi thật sâu, trầm giọng phân phó:
- Tốt lắm, Tiểu Cơ Nhi, muội điều chế thuốc, cố gắng làm nhiều ra mấy phần, sau này chúng ta sẽ cần dùng. Như Hoa tỷ tỷ, phiền tỷ bảo hộ Tiểu Cơ Nhi. Bặc huynh, Đại Hắc, chúng ta vào rừng, ta sẽ đãi Đồ Phu một bữa tiệc lớn!