***
Đêm,
Lách tách...
Ngọn lửa bùng lên trên đống củi, soi sáng gương mặt của thiếu niên Bộ Lĩnh. Nó đang cau mày suy nghĩ, chậm rãi ngồi lại trên một cái ghế đá nho nhỏ, bên cạnh là một bàn đá hình tròn. Trên bàn đá có khắc hình một bàn cờ, trên bàn cờ có rất nhiều quân cờ đang được xếp một cách ngay ngắn. Thế cờ rất kỳ lạ, giống hệt với ván cờ cuối cùng nó đánh cùng với gia chủ Trần Gia trước khi rời khỏi nơi đó.
- Tại sao, ta luôn cảm giác ta đã bỏ qua chuyện gì.
Leng keng...Leng keng...
- Ta vào được không? - Từ phía ngoài của động phủ vang lên tiếng nói hơi cao, trong vắt.
Đinh Bộ Lĩnh không nhìn ra ngoài, vẫn một bộ dáng đau đầu vì chuyện gì đó, chậm rãi nói:
- Khả Vi tiểu muội, nếu không có chuyện gì quan trọng, mong rằng ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt. Ta cần nghỉ ngơi.
Vù... Tiếng động nhẹ vang lên, Mộc Khả Vi đã ngồi trên chiếc ghế còn lại, đối diện với thiếu niên. Nàng mỉm cười nói:
- Đinh Gia thiếu chủ Đinh Bộ Lĩnh, từ khi nào lại gặp khó khăn vậy. Không phải trong mọi trường hợp vị đây đều giữ bình tĩnh được sao? Ta nghe được nhịp tim đang tăng cao của huynh, huynh đang lo ngại chuyện gì?
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Mộc Khả Vi, âm trầm nói:
- Ta còn không biết từ khi nào Thủy Tinh Lâu lại liên kết với Mộc Miên Sơn Trang. Khả Vi muội muội, muội thật to gan đó.
Mộc Khả Vi nhếch môi:
- Thủy Tinh Lâu, thật là lạ tai. Huynh có thể khai sáng chút cho tiểu muội không?
- Chỉ là một tổ chức buôn bán tin tức mà thôi, Khả Vi muội muội, không cần phải giả dối như vậy. - Bộ Lĩnh bật cười - Thông tin về ta nếu không phải Trần Gia, thì chỉ có Tin Tặc, hay còn gọi là Thủy Tinh Lâu, biết được mà thôi.
- Huynh chắc chứ?
- Ta tin vào khả năng của ta. - Thiếu niên ngắt lời tiểu cô nương - Bằng sự kết hợp của ta và lão hồ ly mà vẫn có thông tin lọt ra ngoài. Nếu vậy, chỉ có Tin Tặc mà thôi. Nói đi, Khả Vi muội muội muốn gì.
- Không hổ danh Gia Chủ thứ hai của Trần Gia. Trí óc của huynh thật sự làm ta ngạc nhiên đó. - Khả Vi ngừng cười, chăm chú nhìn lại - Chúng ta hoài nghi, Trần Gia có dính dáng đến Ma Tộc.
***
Phòng ngủ của gia chủ Trần Gia hôm nay vẫn sáng đèn, mặc dù đã là nửa đêm. Tên lính Ất thì thầm:
- Lão huynh, ngươi có thấy gia chủ dạo này có gì khác thường không?
Tên lính Giáp vội vàng bịt miệng vị huynh đệ của mình, nhìn ngang dọc xung quanh không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, quát nhỏ:
- Lão đệ, chúng ta không được phép bàn bạc về gia chủ, đây là tối kỵ. Hôm trước vừa có tên bị lôi đi chém đầu rồi đó. Nhưng mà, ngươi nghĩ xem, tổn thất cả Thập Tam Quỷ và Ngũ Lão Tinh, không trách gia chủ được. Áp lực từ các Thái Thượng Trưởng Lão quá lớn đi mà. Ta có nhìn thấy gia chủ, trông ngài thảm lắm...
Trong phòng, Gia Chủ Trần Lãm đang nhâm nhi một tách trà nóng. Trong ông ta không hề có chút lo lắng cũng như thảm hại như trong suy nghĩ của tất cả mọi người bên ngoài. Thậm chí còn có vẻ thong dong hơn ngày thường. Chiếc bàn bên cạnh ông ta cũng có một bàn cờ, là bàn cờ cuối cùng Đinh Bộ Lĩnh và ông ta đánh với nhau, vẫn chưa phân thắng bại.
Trần Lãm bỏ chén trà xuống, chậm rãi nói:
- Vào đi.
Một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Gia gia chủ. Bóng đen bịt kín cả người, trừ đôi mắt. Giọng nói khàn khàn vang lên:
- Bẩm gia chủ, Thập Tam Quỷ toàn diệt, Ngũ Lão Tinh ba chết hai phản bội. Là Nhị Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão. Kế hoạch thành công.
Trầm Lãm gật đầu, hỏi:
- Hắn có nghi ngờ ngươi không?
- Hắn chưa nghi ngờ gì tiểu nhân, thậm chí có phần tin tưởng hơn. Nhưng tại sao chúng ta không giết hắn luôn?
Trầm Lãm nghiêm nghị bỏ tách trà xuống, một tay ông rút ra thanh đoản kiếm nhỏ, đâm thật sâu vào vai bóng đen:
- Ngươi, không có quyền hỏi. Cút!
Bóng đen bị đâm bất ngờ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiến rên nào. Hắn từ từ cúi đầu, biến mất.
- Chậc chậc, thật oai phong nha. - Giọng nói khác vang lên, một người thần bí đi ra từ góc tối của căn phòng. Hắn ngồi xuống đối diện Trần Lãm, nhìn ngắm bàn cờ - Các ngươi, thật phí thời gian của ta.
Trần Lãm mỉm cười, lau máu trên thanh đoản kiếm:
- Đại nhân, đã lâu không gặp. Chẳng phải Đại Đế đã nói ta được toàn quyền quyết định sao? Thời gian còn chưa tới.
Người thần bí cả người được bao bọc bởi lớp khói đen mờ ảo chuyển ánh mắt lên khuôn mặt Trần Lãm. Một bàn tay trắng trẻo, thon dài thò ra, bóp lấy cổ của ông:
- Ngươi, dám phản kháng ta.
Trần Lãm mặt đỏ lên, Khí toàn thân ông ta chạy loạn trong cơ thể, phá hủy từng đường kinh mạch. Vị gia chủ Trần Gia không hề nao núng, khò khè nói:
- Ta sống vì Đại Đế, ý chí của Đại Đế là điều duy nhất tồn tại. Ngươi, không phải Ngài.
Bàn tay xinh đẹp dần thu lại, thần bí nhân gật đầu nói:
- Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng. Tình hình hiện tại ra sao?
Trần Lãm lúc lắc cổ, uống một viên đan dược màu vàng nhạt. Vết bầm trên cổ lập tức biến mất, Khí trong cơ thể cũng ổn định trở lại, từng đường kinh mạch dần được chữa lành:
- Đúng như kế hoạch ta đã vạch ra từ trước. Thập Tam Quỷ và Ngũ Lão Tinh đã xong. Trần Gia cùng tiểu tử Đinh Gia ngàn tính vạn tính cũng không ngờ ta cố ý để hắn tiêu diệt mấy tên đó. Tiểu hồ ly chẳng lẽ nghĩ rằng dưới bàn tay của ta mà có thể tìm ra cái gì trong đống sổ sách sao. Nực cười. - Trần Lãm cười lạnh - Thân thế của nó, lịch sử tiêu diệt, làm suy thoái hai gia tộc của Nhị Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão, nếu không phải ta ngầm cho nó tìm thấy, nó nghĩ nó có thể tìm được gì? Ha hả, chơi đùa tâm kế với nó cũng rất vui, có điều, còn quá non.
- Mục đích đã đạt được, sao ngươi không trừ khử hắn?
Nhắc đến thiếu niên Bộ Lĩnh, Trần Lãm hào hứng hơn hẳn. Ông ta đặt một quân cờ xuống bàn:
- Trần Gia rất mạnh. Đặc biệt là lực lượng Thái Thượng Trưởng Lão. Tiểu tử đó lại rất thông minh. Hắn có thể trở thành một công cụ để ta lợi dụng. Quan trọng là cách ta sử dụng nó như thế nào?
- Thập Tam Quỷ và Ngũ Lão Tinh đã chết, ngươi nghĩ rằng tiểu tử đó còn có tác dụng gì?
- Nó có thể tiêu diệt Thập Tam Quỷ và Ngũ Lão Tinh mà không có tổn thất gì, điều này là một kỳ tích. - Trần Lãm chậm rãi nói. - Mục tiêu ban đầu của ta là để nó và Trần Gia tiêu hao lẫn nhau, từ đó cài người của chúng ta vào. Nhưng khi nghe được tin tức nó không mất chút công sức nào đã hạ gục cả Thập Tam Quỷ và Ngũ Lão Tinh, ta đột nhiên có dự cảm. Tiểu tử này, rất có thể đánh nát cả Trần Gia, điều mà ta đã mất rất nhiều năm vẫn chưa làm được. Đây chẳng phải là thứ chúng ta muốn sao? Tiểu hồ ly Đinh Bộ Lĩnh, rất đáng sợ!