- Thiếu chủ của ta, sao ngươi chạy như một con chó vậy? Chẳng phải vừa rồi còn mạnh miệng lắm sao?
Lạc Phi quay lại mắng:
- Chó con mẹ ngươi, có giỏi ngươi đừng đuổi.
Trần Khải có thể miễn nhiễm sự khiêu khích từ Bộ Lĩnh, dù sao trước đây hắn cũng là thuộc hạ của thiếu niên. Sắp giết chết được nó làm hắn rất hưng phấn. Thế nhưng đối mặt với Lạc Phi, một tiểu tử nhà quê, thì hắn không giữ được bình tĩnh như vậy:
- Nhãi con, có giỏi ngươi đừng chạy.
Tiểu Xảo vừa chạy vừa rầu rĩ:
- Ngày gì mà đen đủi...
Hai nhóm người tiếp tục truy đuổi nhau, ngày càng cách xa địa điểm giao phong của các cao thủ. Một tên trong Thập Tam Quỷ nói:
- Số Một, ngươi có thấy lạ không, bọn chúng quá nhanh.
Trần Khải, cũng chính là "Số Một", kinh nghi bất định thầm nghĩ:
"Tên tặc tử Bộ Lĩnh thì cũng thôi, tại sao những tiểu tử kia cũng nhanh như vậy?"
Đinh Bộ Lĩnh quan sát địa hình xung quanh, nói:
- Tiểu Phi, Tiểu Vân, hai đệ và Tiểu Cơ Nhi chạy hướng khác. - Nó nháy mắt với Lạc Phi, ném cho nó một mảnh giấy - Tiểu Xảo, muội đi cùng ta.
Tiểu Xảo vội vàng giơ tay:
- Muội xung phong đi cùng bảo vệ Cơ Nhi tỷ tỷ.
Chưa kịp nói xong nó đã bị Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc mỗi người cầm một tay kéo vụt đi, Tiểu Xảo thất khí bốc khói: “Đầu heo, hai tên đầu heo, ngày đen đủi quá mà.”
Lạc Phi, Ngô Vân cùng Tiểu Cơ Nhi tách ra, chạy sang một bên. Trần Khải thở phào nhẹ nhõm. Đứng sau Tiểu Cơ Nhi cũng là cả Âu Gia, Ngô Vân là Ngô Gia, còn tiểu tử Lạc Phi kia là thần bí cao thủ Lạc Vũ, toàn tấm sắt cả. Không dính dáng gì đến bọn chúng là tốt nhất. Hắn quát:
- Tiếp tục truy, mục tiêu là tiểu tặc Bộ Lĩnh.
Đến một khu đất trống trong khu rừng, Bộ Lĩnh buông tay Tiểu Xảo ra, nhàn nhã chắp tay sau lưng chờ đợi Thập Tam Quỷ.
Trần Khải ra hiệu, mười ba thần bí nhân triển khai thế trận, bao vây Bộ Lĩnh, Nguyễn Bặc và Tiểu Xảo vào giữa. Tuy nhiên hắn không dám tấn công, với những gì hắn hiểu về vị thiếu chủ hờ này, chắc chắn sẽ có hậu chiêu. Hắn nói:
- Thiếu chủ, ngươi có âm mưu quỷ kế gì thì bày ra đi.
Đinh Bộ Lĩnh ung dung mỉm cười, nhận một cái khăn từ Nguyễn Bặc lau sạch sẽ mặt mũi. Lại lấy ra một hồ lô nước, tu ừng ực. Nước trong hồ lô có mùi rất thơm, lan ra xung quanh.
Trần Khải nuốt ực một ngụm nước bọt, trong mắt ánh lên tia sáng tham lam, rút kiếm, quát:
- Đó là hồ lô Tiên Thiên Dịch. Thập Tam Quỷ, lên.
Mười ba đòn tấn công mạnh mẽ, bao gồm nhiều loại Chân Kỹ như Đao Kỹ, Kiếm Kỹ, Ấn Kỹ, Chưởng Kỹ… lao thẳng về phía Bộ Lĩnh. Tiểu Xảo vội vàng nấp phía sau nó, lùi ra phía sau muốn chuồn khỏi đây. Nguyễn Bặc lập tức nắm lấy tay cô bé, ném ra ngay trước mặt Bộ Lĩnh, đồng thời huýt sáo ra hiệu.
Tiểu Xảo trợn mắt há hốc mồm, mắng to:
- Đầu heo, ngươi là tên đầu heo, tất cả các ngươi đều là đầu heo. - Cô bé nhanh chóng kết ấn, quát - Nguyên Linh Giới, Độn. - Vù một tiếng, Tiểu Xảo biến mất.
- Ồ - Bộ Lĩnh ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Tuy nhiên thời gian gấp gáp, chuyện của Tiểu Xảo để sau. Nó vứt hồ lô sang một bên, dựa lưng vào Nguyễn Bặc, niệm: “Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, Phong.”
Ầm… Va chạm mạnh mẽ làm bụi tung mù mịt, mặt đất khu vực giao tranh lõm hẳn xuống, từng luồng Khí bắn ra ngoài, san phẳng khu vực năm mươi trượng. Cây cối gãy đổ, đất đá văng khắp nơi. Một kích của mười ba cao thủ có thanh thế rất lớn, cả khu rừng cũng phải rung lên.
Mười ba bóng người bắn ngược ra ngoài. Tốc độ lao tới càng nhanh, tốc độ bay ra càng nhanh hơn. Năm thần bí nhân lăn vài vòng trên mặt đất, hơi thở mỏng manh. Bảy người loạng choạng lùi lại vài bước, phun máu. Chỉ riêng “Số Một” Trần Khải là không bị thương. Hắn phẫn nộ gầm lên:
- Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?
Bụi lắng xuống, hắn trợn to mắt nhìn thấy Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc vẫn không hề hấn gì. Xung quanh hai người họ là một tấm màng mỏng màu xanh nhạt. Thiếu niên Bộ Lĩnh mỉm cười:
- Thập Tam Quỷ, Nam Châu Thất Hùng chúng ta xin có lời chào.
Rầm rầm rầm rầm rầm… Năm tiếng động lớn vang lên, năm bóng người phá đất lao lên, nhanh chóng vọt tới năm tên bị thương nặng không thể di chuyển trong Thập Tam Quỷ.
Trần Khải vội vàng giơ kiếm, đâm về phía một bóng người gần nhất, quát lớn:
- Lưu Tinh Hỏa Kiếm.
Cả thanh kiếm của hắn bốc cháy, vẽ ra một vệt sáng như Lưu Tinh, tốc độ cực nhanh.
Xoẹt!
Trần Khải dừng lại, cặp mắt dưới mặt nạ của hắn như phun ra lửa, trên tay còn cầm một mảnh vải, rít lên:
- Là Mê Huyễn Bộ Kỹ của Trần Gia, ngươi là ai?
Năm bóng người lùi về, cùng với Nguyễn Bặc bảo vệ thiếu niên Bộ Lĩnh ở giữa. Thiếu niên tiêu sái chắp tay sau lưng, giới thiệu:
- Xin giới thiệu với các ngươi, các huynh đệ của ta. Lê Hoàn Đại ca, Nguyễn Bặc Nhị ca, Phạm Hạp Tam ca, Phạm Cự Lạng Tứ ca, Đinh Điền Ngũ ca, Đinh Liễn Lục ca. Trần Khải, hôm nay kết cục của ngươi đã định rồi.
Trần Khải kinh nghi bất định, thầm nghĩ:
“Gia chủ từng nói tiểu tặc này có một đội ngũ bí mật, chính ngài cũng không thể điều tra ra. Lẽ nào là bọn chúng.”
Hắn so sánh lực lượng hai bên, lấy lại tự tin, quát:
- Nhãi con, cho dù là ai đi nữa thì các ngươi cũng phải chết!!! - Vừa nói hắn vừa liếc nhìn năm thi thể Thập Tam Quỷ trên mặt đất, mỗi người nhận một vết thương mỏng ngay cổ, chết đến không thể chết thêm được nữa. Trong mắt hắn không hề có một chút tiếc thương nào, chỉ đơn giản là nhìn, xác nhận chúng thực sự đã chết. Bảy người còn lại đã tập trung phía sau hắn.
- Sai rồi, sai rồi. - Bộ Lĩnh cười gằn - Không phải là bảy người chúng ta đánh với tám người các ngươi, mà là bảy người chúng ta đánh với một mình ngươi.
Trần Khải cười ha hả:
- Tiểu tặc kia, ngươi lảm nhảm cái gì… A.
Đột ngột bảy thần bí nhân đứng sau hắn rên lên, ngã ra đất. Trần Khải cũng cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, suýt chút nữa cũng ngã xuống, hắn vội vàng ngồi xuống, vận Khí muốn bức độc ra ngoài cơ thể:
- Độc, là độc, tên hèn hạ khốn khiếp.
Thiếu niên Bộ Lĩnh cùng sáu vị huynh đệ tiến tới gần hắn. Lê Hoàn cười lạnh:
- Đồ ngu, tiểu Bộ Lĩnh chưa bao giờ làm mà không nắm chắc cả. Ngươi đã từng là thuộc hạ của đệ ấy mà không hiểu sao.
Phạm Hạp lạnh lùng rút kiếm, một cánh tay hắn đang chảy máu. Lúc nãy người va chạm với Trần Khải chính là hắn:
- Nói dông dài, giết!
Phạm Cự Lạng nhanh nhảu xen vào:
- Ta nói, Số Một Trần Khải phải không? Ngươi là đầu lĩnh của Thập Tam Quỷ a. Tại sao các ngươi gọi gọi nhau bằng số? Hay tại đông quá không có nhớ hết tên? Ngươi có biệt khuất không? Ngươi có khó chịu không? Ngươi có…
- Câm miệng! - Phạm Hạp nhăt mặt, quát.
- Ta không nói, làm gì căng! - Cự Lạng lẩm bẩm, nhanh chóng kết thúc tính mạng một tên Thập Tam Quỷ đang trúng độc.
Đinh Liễn và Đinh Điền hai khuôn mặt giống nhau như đúc, cùng đưa tay lên xoa trán, cùng rầu rĩ nói:
- Biết bao giờ Tứ ca mới có thể nói ít đi được a.
Rất nhanh chóng, bảy tên trúng độc đã bị giết chết. Thiếu niên Bộ Lĩnh rút kiếm, đâm thẳng vào tim Trần Khải đang bất động:
- Nếu có kiếp sau, chớ có làm địch nhân của ta, không tiễn.
Trần Khải ngã xuống, hắn không ngờ, gia chủ Trần Gia không ngờ, Ngũ Lão Tinh cũng không ngờ Thập Tam Quỷ ác danh lẫy lừng lại ngã xuống như vậy. Thậm chí còn chưa kịp thi triển thân thủ, mới chỉ giao phong đã lập tức thua, thua trắng, thua sạch sẽ.
“Gia chủ, có lẽ lần này chúng ta sai rồi. Trần Gia… sai rồi.” - Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn. Hắn chết không nhắm mắt, trừng trừng nhìn lên bầu trời đêm. Ánh sáng trong đôi mắt hắn tối dần, tắt hẳn, chỉ còn lưu lại phẫn nộ, hối hận, nhục nhã.
Thập Tam Quỷ, chết!