Bình ma ma nhíu chặt con ngươi, thẳng tắp nhìn chằm chằm chén nhỏ bạch ngọc kia, thúc giục nói, "Tam tiểu thư, nhân lúc còn nóng mau uống đi, nguội rồi mùi vị sẽ không tốt." Cái người thô lỗ này sẽ không phát hiện ra cái gì chứ?
Từ Minh Đang giương mắt nhìn nàng một cái, nở nụ cười có chút ngốc nghếch khen, "Mùi vị kia thật tốt." Đem canh trên thìa uống vào, sau đó lại uống cạn canh trong chén nhỏ bạch ngọc, không một chút nào dư thừa.
Bình ma ma thấy thế mới thầm thở ra một hơi , cầm váy cúi người thi lễ, "Lão nô trở về phục mệnh." Trong lòng nàng cười thầm, thật sự là quá đa tâm rồi, một tiểu thư thiên kim nơi khuê các ngốc nghếch thì có thể có năng lực gì? Còn có thể nhìn thấu mưu tính của các nàng ta như thế nào sao? Cho dù người khác có năng lực điều tra ra các nàng ta thì thế nào? Tất cả đã là kết cục đã định.
Đang lúc này, một bóng dáng lửa đỏ vọt tiến vào, "Tiểu thư, sao người có thể uống đồ của Nhị phu nhân đưa tới?" Ánh mắt nhìn đến chiếc bát trống không kia, không khỏi thầm kêu: không xong, không kịp ngăn cản. Có thể hay không có vấn đề gì?
Trong lòng Bình ma ma lo lắng không ngừng, trên mặt lại nghiêm nghị nói, "Hồng Thược cô nương, ngươi nói gì vậy? Nhị phu nhân là di nương của Tam tiểu thư, đưa chút đồ ăn đến cũng là rất bình thường." Nếu uống vào, như vậy tất cả sẽ đều có thể tiến hành theo kế hoạch. Chỉ cần qua ngày mai. . . . . .
"Hừ." Hồng Thược hừ lạnh một tiếng, tức giận vô cùng, "Ai biết ở bên trong có thêm cái gì hay không?" Chồn đến chúc tết gà, không có lòng tốt. Nàng ghét nhất những kẻ có mưu mô bất lương cùng ỷ thế hiếp người, mà người trước mắt này chính là loại đó.
"Lớn mật." Bình ma ma sắc mặt trắng nhợt, hai chân vì khẩn trương mà phát run, ngang ngược tiến lên, ngẩng cổ nói, "Ngươi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, lại dám càn rỡ nói này nói kia,....không cần ỷ vào ngươi đã từng là nha hoàn của lão phu nhân mà có thể tùy ý tố cáo bữa bãi, Nhị phu nhân của chúng ta là một mảnh hảo tâm, lại bị các ngươi chà đạp. . . . . ." Sớm biết rằng đây là chuyện cực khổ, nhưng bà là thị tỳ trung thành nhất của Nhị phu nhân, chủ nhân có chuyện không tiện làm, đều phải do bà đi hoàn thành. Không có biện pháp, đều là người trên cùng một thuyền, chỉ có Nhị phu nhân có quyền có thế, bà là người đi theo mới có thể được thơm lây.
Hồng Thược cũng liếc mắt một cái, châm chọc khiêu khích nói, "Chà đạp? Khi nào thì nhị phu nhân từng có lòng tốt như vậy?" Thật là chuyện chê cười lớn, trong phủ này từ trên xuống dưới ai chẳng biết Nhị phu nhân thủ đoạn ngoan độc, hai mặt ba đao.
E rằng chỉ có ở trong lòng nữ nhi thân sinh của nàng ta là Từ Minh Tuệ mới xem nàng ta như người tốt đi. Hồng Thược có thân phận đặc biệt, ở trong phủ này cũng không sợ bất luận kẻ nào, đương nhiên trừ bỏ chủ nhân chân chính của Từ gia - Từ Đạt. Cho nên ở trong phủ này, đối xử với hạ nhân sẽ càng không e ngại gì, đối với mấy người đáng ghét này nói chuyện lại càng không kiêng nể gì.
"Ngươi quá càn rỡ." Bình ma ma do nôn nóng mà mồ hôi ra đầy trán, hổn hển nói, "Bất kể như thế nào, ngươi là hạ nhân, Nhị phu nhân là chủ nhân. . . . . ." Lời này nói ra chính bà ta cũng không tự tin, giọng nói đều run run.
Từ Minh Đang bị hai người bỏ quên ở một bên lại đột nhiên mở miệng, "Hồng Thược tỷ tỷ, canh uống rất ngon." Còn phụ họa thêm vẻ mặt ngây ngô cười.
"Tiểu thư, người. . . . . ." Hồng Thược vừa tức vừa vội, tiểu thư ngốc của nàng. Nàng là đang giúp nàng ấy trút giận a.
"Tam tiểu thư đã nói như vậy, ngươi còn có cái gì để nói ." Bình ma ma thở ra thật mạnh, chạy nhanh thoát thân, "Lão nô xin cáo lui." Nói xong, liên tục không ngừng chuồn mất.
"Tiểu thư, người sao có thể giúp bà ta như vậy?" Hồng Thược bất đắc dĩ giậm chân một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nhị phu nhân đối với người nhưng là hận thấu xương, lại ở đây làm bộ, nàng ta ước gì người lập tức chết đi, làm sao người có thể uống canh mà nàng ta cho người đưa đến ?" Nếu nàng ở đây, chắc chắn sẽ ngăn cản không cho tiểu thư uống. Thật là, cố tình đưa đến lúc nàng không có ở trước mặt.
Nhìn Bình ma ma ra khỏi cửa phòng, trên khuôn mặt ngốc nghếch của Từ Minh Đang hiện lên một tia dị quang, lại nhanh chóng che giấu đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô ngẩng lên, "Hồng Thược tỷ tỷ, ngươi quá đa nghi, đều là người một nhà, ở đâu ra nhiều oán hận như vậy?"
"Ai, tiểu thư, ở trong mắt người, mọi người khắp thiên hạ này đều là người tốt." Hồng Thược sốt ruột lôi kéo túm tóc, "Nhưng sự thật không phải đều là như thế, người mà Nhị phu nhân hận nhất chính là người đó." Gấp chết nàng a, tiểu thư nhà nàng ngay cả một chút ý đề phòng người khác cũng đều không có. Nàng sâu sắc cảm giác được trách nhiệm trọng đại trên người a.
"Đừng nói bậy, nàng là di nương của ta, làm sao có thể như vậy chứ?" Từ Minh Đang cười híp mắt nói, "Ta bảo tỷ mang bồn cảnh đến đây, đã lấy ra chưa?" nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của tiểu thư, bực bội trong lòng nàng lập tức tiêu tan, "Lấy đến đây." Chỉ huy tiểu nha hoàn đem một chậu trồng cây quất nhỏ, sức sống bừng bừng, bê đến trước mặt nàng.
Quên đi, quên đi, tiểu thư nhà nàng sẽ không biết bảo vệ mình, nhưng còn có nàng cơ mà. Nàng sẽ không cô phụ tâm nguyện của lão phu nhân, sẽ bảo hộ Tam tiểu thư thật tốt, cho đến khi nào nàng ấy bình an xuất giá thì thôi.
Một hồi phong ba nhẹ nhàng qua đi. Nửa đêm, Từ Minh Đang đột nhiên đau bụng như xoắn lại, bị đi tả không ngừng, cả người do mất nước mà nhũn ra. Náo loạn bọn nha hoàn đều người ngã ngựa đổ, việc bề bộn xoay quanh.
Lúc đại phu nhân nghe thấy tin chạy tới, "Đây là có chuyện gì? Có phải hay không ăn cái gì không tốt rồi? Bữa tối ăn cái gì?"
Sắc mặt của Từ Minh Đang tái nhợt, nghĩ nửa ngày mới thành thành thật thật trả lời, "Mẫu thân, ta ăn canh hạt sen do Nhị phu nhân đưa tới, cũng không còn khẩu vị ăn bữa tối nữa, nên cho nha hoàn phía dưới chia đồ ăn."
Đại phu nhân nghe vậy mặt nhăn lại, không tiện nói thêm cái gì."Ngươi nhịn một chút, ta đã cho người đi mời đại phu rồi." Nhưng trong lòng lại thầm giận: làm thiếp mà càng ngày càng kiêu ngạo, cư nhiên ở dưới mắt của nàng lại ra tay hại người. Lúc này nếu thật xảy ra chuyện, nàng cũng thoát không khỏi liên quan. Tam nha đầu này dù ngốc thế nào đi nữa, cũng là đích nữ duy nhất của Từ gia, từ nhỏ nuôi ở trong phòng của lão phu nhân. Cuộc đời của lão phu nhân yêu thương nhất là đứa cháu gái này, trước khi lâm chung còn nhiều lần dặn dò, muốn mọi người đối xử tử tế với nàng. Nếu là có cái ba dài hai ngắn, người ngoài sẽ nói kế mẫu (mẹ kế) là nàng như thế nào? Lão gia lại sẽ nhìn nàng như thế nào? Nàng thật vất vả mới tạo dựng được một mặt đoan trang rộng lượng với người ngoài, cũng không thể để những người này làm hỏng.
"Cám ơn mẫu thân." Bộ dáng của Từ Minh Đang thật sự là đáng thương, sắc mặt đau đớn lại trắng bệch.
Đại phu xem mạch rồi trầm ngâm hồi lâu, "Đây là do lệnh ái (tiểu thư) ăn lầm phải ba đậu, mới dẫn đến đi tả không ngừng." Hàng năm, qua lại nhiều gia đình cũng có loại tình huống này, đối với loại chuyện loạn thất bát tao (lộn xộn) này cũng có biết một chút. Nhưng có một số việc hắn không thể quan tâm nhiều ."Uống chén thuốc sẽ không có chuyện gì."
Những gia đình giàu có thì luôn không yên ổn, tâm tư tranh đấu sẽ vĩnh viễn không ngừng lại. Chỉ là đáng thương những đứa nhỏ không có mẹ này.
"Ba đậu?" Sắc mặt của Đại phu nhân ngày càng khó coi, nhưng ở trước mặt của mọi người vẫn là duy trì phong độ, để cho người làm đưa đại phu đi ra ngoài.
Từ gia đường đường là gia đình Thượng Thư, các vị tiểu thư đều là cẩm y ngọc thực, người hầu nhiều như mây. Tất cả thức ăn đều có người chuyên trách xử lý, loại ba đậu này các tiểu thư làm sao có thể ăn vào trong bụng?
"Minh Đang, buổi tối ngươi thật sự chỉ ăn canh hạt sen do Nhị phu nhân đưa tới sao?" Kỳ thật ở trong lòng nàng đã có đáp án, chỉ là muốn xác nhận một chút, đến lúc đó còn báo lên cho lão gia biết.
"Đúng vậy a." Từ Minh Đang hữu khí vô lực (uể oải, yếu ớt) gật đầu, "Mẫu thân, chắc là Nhị phu nhân không có hại ta, ngày mai ta còn muốn tiến cung đấy."
Cái này ngược lại lại chứng thực tội danh của Nhị phu nhân, trong đầu đại phu nhân xoay quanh vô số ý niệm, nhưng vẫn hòa nhã nói, "Về sau phải nhớ kỹ, những thứ này nọ do người khác đưa tới đều không cần ăn."
Đối với kế nữ (con của chồng với người khác) không có nguy hại gì này, từ trước đến nay nàng đều chọn dùng thủ đoạn lôi kéo. Hoàn hảo là đứa nhỏ này không có tâm tư gì, dễ dàng nắm trong lòng bàn tay vô cùng.
"Chắc là không sao chứ?" Từ Minh Đang có chút chần chờ, nhưng nhìn đến sắc mặt khó chịu của đại phu nhân liền vội vàng gật đầu nói, "Dạ, mẫu thân."
Nha hoàn hầu hạ cho Từ Minh Đang uống thuốc, thấy tình huống có chuyển biến tốt đẹp, đại phu nhân liền an ủi vài câu, rồi mang theo một đám người rời đi. Hồng Thược nắm chặt cơ hội dạy dỗ, "Tiểu thư, hiện tại người đã biết rõ Nhị phu nhân lòng dạ ác độc rồi chứ?"
"Có khả năng là người phía dưới nhất thời làm sai đồ." Vẻ mặt Từ Minh Đang nở nụ cười ôn hòa. "Tiểu thư, người thật sự là. . . . . ." Hồng Thược tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, vì sao Tam tiểu thư nhà nàng lại đơn thuần như vậy? Không được, nàng phải bảo hộ thật tốt tiểu thư nhà nàng, không thể để cho người khác tính kế được.
Đang canh bốn nên ngoài trời có chút tĩnh mịch , tất cả người làm đã mệt mỏi đều đi nghỉ nghơi. Nàng đã dặn dò nhiều lần Hồng Thược mới chịu đi về phòng ngủ. Trong phòng chỉ còn lại đại nha hoàn là Bích Liên trông nom bên cạnh, "Tiểu thư, nếu không đỡ thì người uống thêm viên thuốc đi? Thân thể của người là quan trọng nhất. . . . . ." Vừa nói vừa từ trong ngăn kéo bí mật lấy ra một cái hộp gỗ nhìn cực kỳ bình thường, bên trong là các bình sứ với các loại kiểu dáng.
"Không cần, ba đậu cũng không lấy được mạng của ta, nếu không ta đã không có ý kiến mà uống thuốc rồi." Từ Minh Đang khoát khoát tay cự tuyệt, "Cất kỹ vào, đừng để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy."
"Tiểu thư, người biết rõ canh này có vấn đề, vì sao còn muốn uống vào?" Khi nàng nhìn thấy Từ Minh Đang uống xong canh này, trừ bỏ đau lòng cùng khó chịu thì còn có tràn đầy mê hoặc. Tiểu thư nhà nàng ở trong mắt người khác có lẽ là một đứa ngốc, nhưng trên thực tế. . . . . . Nếu nàng không muốn uống, sẽ có rất nhiều biện pháp giải quyết.
Từ Minh Đang đã tháo xuống vẻ ngụy trang đơn thuần, ngốc nghếch, giờ phút này vẻ mặt của nàng là trầm tĩnh, trong mắt tất cả đều là thần thái cơ trí, "Ngươi đã quên ngày mai là ngày gì sao?"
“Là ngày các thiên kim tiểu thư vào cung tham gia tuyển chọn ." Nói tới đây, Bích Liên mới bừng tỉnh đại ngộ, "A, tiểu thư, người là dùng khổ nhục kế sao?"
"Ta đang vắt hết óc để suy nghĩ kế thoát thân vẹn toàn." Từ Minh Đang thản nhiên cười nói, "Nhưng đã có người đưa lên biện pháp, ta đương nhiên cũng xin vui lòng nhận lấy."
"Kế này quả nhiên hay, biết thời biết thế." Bích Liên hiểu được, trong mắt không khỏi toát ra vẻ khâm phục, " Vừa phòng ngừa chính mình lộ ra dấu vết, lại có thể bày ra tâm tư thâm độc của Nhị phu nhân cho mọi người đều thấy."
Từ Minh Đang lộ ra ý cười trào phúng, "Tâm tư của nàng ta đã hiện rõ rành rành từ lâu rồi, chẳng qua tất cả mọi người đều mở một mắt, nhắm một mắt mà thôi."
Nghe lời nói này, thần sắc Bích Liên liền ảm đạm, "Tiểu thư, người quá cực khổ rồi, trong phủ này không có người nào có thể giúp người."
"Dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người đổ, chỉ có dựa vào chính mình mới là sách lược vẹn toàn." Đây đạo lý mà từ nhỏ nàng đã biết, nàng cũng nhiều lần làm cho chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng hiện giờ với trước đây, phải dùng ngụy trang thì mới có thể bảo vệ tốt chính mình,” Hơn nữa, ta còn có ngươi cùng Hồng Thược."
Toàn bộ Từ phủ, phụ thân không cần, mẹ kế đạo đức giả, hận không thể làm cho nàng giết Nhị phu nhân, Tam phu nhân giả dối, tỷ muội huynh đệ khinh thường nàng, còn có mọi người đều cười nhạo nàng. Những thứ đó nàng cũng không để ở trong lòng, dù sao nàng cũng không coi những người này là người thân của mình, như vậy sẽ không đau lòng, cũng sẽ không thương tâm.
Bích Liên quỳ xuống, trong mắt mơ hồ có nước mắt, "Mạng của nô tỳ là do phu nhân cứu, phu nhân lại chỉ có một cốt nhục là người, vì người nô tỳ có vượt lửa quá sông (vào nơi nước sôi lửa bỏng) cũng không chối từ." Nàng bị trăm phương nghìn kế đưa đến Từ phủ, mục đích duy nhất chính là để bảo hộ cho nữ hài tử đáng thương này. Nhưng mấy năm nay ở chung, nàng đã sớm biết nữ hài tử này thông minh tuyệt đỉnh, so với người bình thường, nàng vượt xa về cả tâm trí cùng nghị lực.
Từ Minh Đang đương nhiên biết phu nhân ở trong miệng nàng ấy là mẹ đẻ của nàng, là chính thất phu nhân trước kia của Từ gia. Trong lòng không khỏi có chút khó chịu, "Ta chỉ muốn ngươi sống cho thật tốt." Ở trong lòng nàng, Bích Liên là người duy nhất có thể nói lời thật lòng trong Từ gia này. Cũng là người duy nhất có thể làm cho nàng cởi bỏ lớp mặt nạ giả dối để hít thở một chút không khí.
Hốc mắt Bích Liên đỏ lên, "Tiểu thư." Vì sao toàn bộ trong nhà không người nào yêu thích một tiểu thư thiện lương cùng kiên cường như vậy? Đường đường là Tam tiểu thư của Từ gia, lại vì sinh tồn, mà phải giả ngây giả dại khắp nơi.
"Đừng sợ, những ngày này sẽ không còn quá lâu đâu." Từ Minh Đang vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đứng lên, nói , "Chờ ta an bài mọi việc ổn thỏa, là chúng ta có thể ngao du trời cao biển rộng rồi." Vì tương lai tốt đẹp kia, nàng còn muốn tiếp tục cố gắng.
"Nô tỳ chờ mong một ngày như vậy sớm một chút sẽ đến." Bích Liên đứng dậy, che dấu đi lệ trong suốt nơi khóe mắt.