Minh Đang cởi xiêm y ngâm mình trong nước nóng, thoải mái thở ra. Thật sự là quá hưởng thụ rồi. Bích Liên nhẹ nhàng giúp nàng tắm rửa, ánh mắt đỏ lên, "Tiểu thư, người. . . . . .có đau hay không?" -(diễn.đàn.lê.quý.đôn)- Trên da thịt tuyết trắng của nàng có những dấu xanh xanh tím tím, thật khiến cho người nhìn thấy đau lòng.
Minh Đang ù ù cạc cạc theo tầm mắt của nàng ấy nhìn lại, hóa ra là do va chạm ở trên xe ngựa. "Không đau, ngươi không sao chứ?" Lúc ấy nàng cũng hoảng sợ. So với loại chim sợ cành cong khắp nơi phải đề phòng như trước kia ở Từ phủ, ngay cả uống ngụm nước còn sợ bị người khác hạ độc, chút đau đớn này thì tính là cái gì?
Đụng phải như vậy sao có thể không đau chứ? Bích Liên cúi đầu, hai giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống bồn tắm nóng hôi hổi. Vô cùng đau lòng cho nữ hài tử dù khổ dù đau cũng cắn chặt răng ngửa đầu mỉm cười. Nuốt nước mắt xuống, hắng giọng một cái, "Không có việc gì, may mắn Bình An đại ca đã cứu nô tỳ."
Minh Đang làm sao không rõ tâm ý của nàng ấy, nhưng có khóc lớn cũng không có ai thương tiếc, sẽ chỉ làm cho người khác chê cười. Đảo tròn mắt, cười chuyển đề tài với vẻ mặt bỡn cợt, "Bình An đại ca? Ngươi trước kia cũng không gọi thân thiết như vậy." Khi nàng và Vân Lam quen nhau ở Hộ Quốc Tự thì bên cạnh hắn chỉ có một người là Bình An. Cho nên sau đó Bích Liên cũng quen biết với Bình An, có khi còn có thể cùng nhau trông chừng cho bọn họ. Nhưng chỉ kết giao hời hợt, không hề hữu hảo.
"Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đấy?" Quả nhiên Bích Liên dễ dàng bị xoay chuyển tâm tư, vừa tức vừa thẹn, "Hắn là ân nhân cứu mạng của nô tỳ." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một tư vị khác thường. Cảm giác có người bảo hộ thật sự rất tốt.
"Được được, ta không nói. Bất quá Bình An xác thực cứu ngươi." Minh Đang vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của nàng ấy, trong lòng thoái mái không thôi, mối tình đầu của thiếu nữ đây mà. "Chúng ta cũng không thể thất lễ với họ, phải cám ơn người ta thật tốt đó."
Tính ra Bích Liên lớn hơn nàng ba tuổi, hết năm nay là mười bảy rồi. Nữ hài tử bình thường đều đến tuổi lập gia đình, nhưng ở Từ gia, lấy đâu ra cơ hội chọn người? Bích Liên tận tâm chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, chung quy nên vì nàng ấy mà trù tính một lần. Tương lai gả nàng ấy cho một người tình đầu ý hợp có thể dựa vào, cũng coi như nàng đã buông được một nỗi băn khoăn. ~*DĐLQĐ*~ Thật ra Bình An là người tốt để lựa chọn, nhưng tuổi của hắn. . . . . . bất quá có một số việc dục tốc bất đạt (nóng vội mà hỏng việc), trước khi không rõ sự việc vẫn không nên nói giỡn, miễn cho chữa tốt thành xấu. Tối thiểu phải biết rõ Bình An có cưới vợ hay không, cũng đừng làm con thiêu thân làm gì.
"Tiểu thư nói rất đúng." Trong lòng Bích Liên cũng nghĩ như vậy, có điều suy nghĩ giây lát rồi khó xử nói, "Nhưng người ta cái gì cũng không thiếu, cảm tạ như thế nào đây?"
"Đứa ngốc." Minh Đang cười dài nói, "Người ta đều là nam tử, có vẻ sơ ý, ngươi bắt đầu từ việc chiếu cố cuộc sống hàng ngày là được, còn có xiêm y giày, các loại đồ dùng bên người, giúp đỡ chuẩn bị một chút."
"Thế này. . . . . .thế này không được tốt đi." Bích Liên dù sao cũng là nữ tử nuôi ở khuê phòng, chưa từng có nhiều kinh nghiệm ở chung với người ngoài, có rất nhiều băn khoăn.
"Có cái gì không tốt ?" Minh Đang nén cười khuyên nhủ, "Chúng ta đây là ăn khế trả vàng, nhận ân huệ của người ta, đương nhiên muốn hồi báo." Làm tiểu thư người ta dễ dàng sao? Phải hao hết tâm tư nối dây tơ hồng, còn phải chú ý để nét mặt không đổi. Àiii!
Bích Liên bị thuyết phục, gật đầu nói, "Tiểu thư nói có lý, nô tỳ sẽ lưu ý nhiều hơn."
Trong lòng Minh Đang cười trộm không ngừng, trên mặt lại nghiêm trang. "Ta nhớ rõ có thuốc bột tan máu bầm, ngươi lấy chút lại đây bôi đi."
"Dạ, tiểu thư." Bích Liên vừa bôi thuốc bột cho nàng vừa hỏi, "Sao chúng ta không ăn cơm trong phòng?" Mấy ngày hôm trước đều tự giải quyết ở trong phòng đấy thôi.
"Nhiều người náo nhiệt chứ sao." Minh Đang thản nhiên nói, bất quá âm thầm suy đoán, có thể là sự tình ban ngày khiến nhóm người Vân Lam có cảnh giác, tận lực không cho các nàng ở một mình. Tắm sạch sẽ xong bôi thuốc, thay quần áo mới, Minh Đang và Bích Liên sảng khoái tinh thần xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.
Mấy người Vân Lam đã xuống lầu từ lâu, đang rảnh rang ngồi uống trà xanh. Trên bàn đặt bộ chén sứ hoa xanh đĩa bạc quen thuộc, còn có ấm trà in hình cầu vồng sau cơn mưa. Minh Đang hít hà, đây là trà Vân Vụ thượng hạng, ngàn vàng khó mua, mấy ngày nay nàng uống chính là loại này. -- Quý công tử này đi chơi, quả nhiên là khí phái bất phàm. Không chỉ có lá trà điểm tâm chuẩn bị trước đó đều là loại tốt nhất, ngay cả dụng cụ uống trà là bình và chén đĩa đều tự mang.
Đợi các nàng ngồi xuống, Bình An ra hiệu bảo chưởng quầy mang thức ăn lên. Mặc dù là khách điếm của trấn nhỏ, mấy đĩa đồ ăn cũng không trang trí phức tạp, vô cùng đơn giản bốn mặn một canh, nhưng nguyên liệu nấu ăn coi như sạch sẽ tưới mới, hương vị rừng núi rất tươi ngon.
Minh Đang ăn rất có tư có vị, ý cười đầy mặt. Thật tốt, ở bên ngoài ăn cái gì đều ngon, không cần lại sợ người khác âm thầm giở trò quỷ.
Vân Lam chỉ gắp mấy đũa rau dại, vài miếng cơm trắng rồi không động đũa nữa. Bình An và An Khang liếc nhau, trên mặt đều là thần sắc lo lắng. Công tử cứ tiếp tục như vậy thì không thể được a, hắn đã lâu không ăn được bữa cơm nào rồi.
Minh Đang tinh mắt nhìn thấy, nhíu mày, chỉ vào đĩa thức ăn hợp khẩu vị với mình nhất, nói, "Vân công tử, thịt heo rừng này ăn rất ngon, ngươi nếm thử đi."
Vân Lam lắc lắc đầu, "Ngươi ăn đi, ta không đói bụng."
"Buổi trưa chỉ ăn vài miếng lương khô, làm sao có thể không đói bụng? Một đại nam nhân ăn còn ít hơn ta, nói vậy là sao chứ?" Minh Đang không nhịn được phân trần, gắp một miếng thịt heo rừng vào bát cơm, nhìn chằm chằm hắn, "Ăn." Tối thiểu nàng không thích ăn lương khô, nhưng có chút điểm tâm đồ ngọt để ăn sẽ không đói bụng. Nhưng người này một miếng điểm tâm cũng không thích ăn, bây giờ ngay cả cơm cũng chỉ ăn vài miếng, như thế sao chịu đựng được?
Thấy nàng khí thế bức người nhìn chăm chú, hắn khó xử nhíu mày, gắng gượng ăn một miếng.
"Vậy mới đúng chứ, cho dù không có khẩu vị cũng phải ăn." Minh Đang vừa lòng gật đầu, chỉ vào đồ ăn nói, "Ngươi xem thịt heo này mềm rất ngon miệng, rắc một chút hạt tiêu đỏ lên, có vị hơi cay cay, ăn đặc biệt ngon, màu sắc nhìn cũng đẹp."
"Vậy sao?" Thấy nàng miêu tả sinh động như vậy, hắn hình như cũng cảm thấy mùi vị kia khá được.
"Còn có cái này, rau xanh xào nấm dại, trơn bóng mà dai dai, cực kỳ ngon lại có củ để ăn." Nàng thỉnh thoảng gắp mấy đũa vào trong bát hắn, chính mình thì ăn vô cùng ngon miệng, còn không quên nói lên vài câu. Theo âm thanh giòn giã của nàng, giống miêu tả như đúc, Vân Lam khó có khi ăn được nhiều thêm mấy đũa.
Bình An và An Khang bất khả tư nghị (khó tin) nhìn công tử của bọn họ đã quen ăn sơn hào hải vị, lại đối với nữ hài tử kia gắp gì ăn đấy đều không cự tuyệt. Có trời mới biết, vị công tử này đối với đồ ăn soi mói đến cỡ nào, đồ ăn tinh xảo nhất thiên hạ đặt ở trước mặt hắn bất quá chỉ nếm qua một miếng. Nhưng hôm nay lại. . . . . . lại không để mắt tới kia là nấm dại mà ăn thêm vài đũa đi? ! Đây là cái tình huống gì? ! !
Bình An và Minh Đang đã quen biết từ lâu, cũng mơ hồ biết được Minh Đang có vị trí đặc thù trong lòng công tử nhà mình. Tuy rằng không dám tùy ý suy đoán tâm tư của công tử, nhưng mấy bộ sách thuốc kia cũng là ngài ấy tự mình chạy đến Tàng Thư Các ở trong cung tìm được. Hầu hạ công tử nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy công tử vì nữ hài tử mà bỏ ra tâm tư như vậy. Xuất thân cao quý, trời sinh có chút thích sạch sẽ, từ trước đến nay luôn bảo trì khoảng cách nhất định với người bình thường. Nhưng ngài ấy cư nhiên cho phép nàng ngồi cùng xe ngựa với mình, dùng ly trà chăn màn gối đệm các loại của mình, thậm chí không có một chút không vui nào.
An Khang lại khác, hắn chỉ phụ trách đánh xe bảo hộ công tử an toàn, chưa từng lưu ý tới những chi tiết này, thấy biểu hiện của công tử khác hẳn với ngày thường, tròng mắt đều rơi xuống rồi. Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng thấy công tử hiếm khi ăn được bát cơm trắng, hai miếng thịt heo rừng, bốn đũa nấm dại, một miếng thịt gà rừng, mấy đũa rau dại, một chén canh măng hầm gà. Đều âm thầm vui mừng, cũng hạ quyết tâm, về sau mỗi lần ăn cơm vô luận như thế nào cũng phải làm cho vị tiểu thư này đi cùng. Thật sự là quá thần kỳ rồi!
Đột nhiên có vài người từ bên ngoài tiến vào, người dẫn đầu ăn mặc kiểu thương gia, mấy người khác thân phận là hộ vệ. Thanh âm vang dội hô, "Chưởng quầy, có thức ăn gì ngon đều đưa lên đi, ta không thiếu tiền."
"Vâng có ngay." Chưởng quầy cười híp mắt, lão thích nhất là nghe lời này. Ở nơi thôn quên nhỏ bé này, khó có được mấy người chủ thượng có tiền tài vào cửa. Hôm nay hoặc là không đến, vừa đến đã là hai nhóm người. Vận khí thật tốt nha.
Người có bộ dáng tài chủ (người chủ giàu có) nói, "Mạnh Vân cô nương, ngươi ngồi xuống trước đi, sắc mặt huynh trưởng ngươi không tốt, đoán chừng là mất máu quá nhiều, không bằng ta bảo chưởng quầy làm chút canh bổ cho hắn." Thật sự là đáng thương, tại sao có thể có kẻ lưu manh gặp sắc liền nổi lòng tham nhẫn tâm như vậy chứ? Nếu không có huynh trưởng của nàng liều chết bảo hộ, vậy đóa hoa tươi này sẽ bị chà đạp rồi. Không bằng để gã gánh vác trách nhiệm bảo hộ mỹ nhân đi.
Vẻ mặt Mạnh Vân cảm kích, yểu điệu nói, "Cám ơn Thẩm lão gia, may mà có ngươi giúp đỡ huynh muội chúng ta mới thoát được hiểm cảnh." Quý công tử kia không muốn thu lưu huynh muội bọn họ thì sẽ có người khác thương hương tiếc ngọc.
Minh Đang nghe thanh âm mềm yếu kia thì cảm thấy có chút quen tai, không khỏi liếc mắt một cái, oa? Vậy mà lại là huynh muội bị đuổi giết kia. Động tác rất nhanh, theo ngay sau chân bọn họ mà thôi. Lại nhìn người xung quanh nàng ta, trong lòng đã hiểu được một chút, đoán chừng là thuận tiện đi nhờ xe. Mạnh Vân rửa sạch mặt sửa sang lại xiêm y, liền lộ ra gương mặt có tám phần tư sắc, trách không được có người động sắc tâm. Chậc chậc chậc.
Gương mặt mập mạp của Thẩm lão gia cười đến chen thành một đoàn, "Chút việc nhỏ thôi sao đáng nói đến. Cô nương, ngươi trăm ngàn lần đừng khách khí, đây cũng là duyên phận của chúng ta." Lời này giống như có ngụ ý đây.
"Thẩm lão gia. . . . . ." Mạnh Vân đỏ bừng mặt, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át hé mở, tầm mắt lại nhìn loạn khắp nơi, "Ôi? Công tử, ngài. . . . . . Ngài sao lại ở chỗ này?" Thanh âm vừa mừng vừa sợ.
Vân Lam coi như không nghe thấy, cúi đầu hỏi, "Đinh Đang, ăn no rồi?"
"Ừ, no rồi." Minh Đang vỗ vỗ bụng đã no căng, cười tít mắt. "Vậy lên lầu nghỉ ngơi đi."
Hắn lập tức đứng lên, xoay người đi lên lầu. Mấy người Minh Đang tự nhiên theo ở phía sau, cũng chưa từng nhìn lại bàn kia.
"Công tử xin dừng bước." Chợt vang lên giọng nói mềm mại như sắp vắt ra nước của Mạnh Vân.