"Là sao?" Sắc mặt Mai Nghi Nhã không thể nén một tia ghen tỵ xuống, giọng nói khinh bỉ: "Nhưng nàng ta có số mệnh thật tốt, một nữ nhân xuất thân từ gia đình đã bị sụp đổ, lại còn có thể gả cho Phúc vương điện hạ tôn quý nhất trong hoàng thất."
Thái độ này, vẻ mặt này, giọng nói này so với vừa nãy giống như hai người khác nhau. Nếu Minh Đang nhìn thấy, chắc chắn sẽ tưởng rằng mình nhận sai người.
"Tẩu tử, về sau những lời này đừng nói ra, nếu để cho người ta nghe thấy sẽ gặp được phiền toái lớn." Tấn vương phi vô thanh thở dài: "Nàng đã là Phúc vương phi, phụ hoàng mẫu hậu cũng tán thành nàng." Ai, đây cũng là một kẻ ngốc, đã thành sự thực rồi còn luẩn quẩn trong lòng làm cái gì.
Vẻ mặt Mai Nghi Nhã biến đổi, cười làm hòa, nói: "Ta cũng không ý gì khác, chỉ có chút hâm mộ với nàng thôi."
Tấn vương phi hiểu ý cười cười, cũng không vạch trần nàng: "Việc hôn nhân của trưởng tỷ (chị cả) nhà ngươi được quyết định rồi sao?"
Vẻ mặt Mai Nghi Nhã phức tạp khó hiểu: "Gia phụ gia mẫu (cha mẹ) ta còn đang từ từ chọn, nhưng mà do nàng cố chấp." Bởi vì nàng được gả vào hoàng gia, thứ tự xuất giá không cần phải xem trọng. Đối với Mai gia mà nói, trong nhà có người xuất giá vào vương phủ, đó là vinh quang rất lớn. Toàn bộ mọi thứ đều phải nhường đường.
Trong long Tấn vương phi càm thấy buồn cười, ngoài miệng lại khuyên nhủ: "Có một số việc vẫn nên nghĩ thoáng hơn một chút, nếu không sẽ không tốt cho nàng." Cố chấp? Nói thật dễ nghe.
"Làm sao ta không rõ đạo lý này, nhưng nàng lại không nghe khuyên bảo, còn biện pháp nào đâu." Mai Nghi Nhã thở dài một tiếng, bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động: "Nếu như ta cầu xin với hoàng thẩm, ngươi xem việc này có thể thành không?"
"Việc này khó mà nói." Trong mắt Tấn vương phi hiện lên một tia sáng, rất nhanh lại che đi.
Minh Đang đi cùng Khang Vận trên đường mòn trong hoa viên.
Khang Vận tươi cười rạng rỡ, mặt mày hớn hở: "Hoàng thẩm, nơi này thật sự xinh đẹp, về sau ta có thể thường đến không?"
"Đương nhiên." Minh Đang không biết nói cái gì cho phải, bộ dáng tiểu cô nương khờ dại là để cho nàng xem sao? Tuy tuổi của nàng còn nhỏ, nhưng đầu óc không ngu ngốc.
Khang Vận lôi kéo ống tay áo của nàng, gắt giọng nói: "Người cũng không được chê cười ta." Giống như một hài từ làm nũng với trưởng bối của mình.
Đầu Minh Đang đầy hắc tuyến, miễn cưỡng cười nói: "Không có." Trong lòng thầm kêu: Tỷ tỷ, ngươi còn lớn tuổi hơn so với ta, lại nói mấy lời này khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.
Nghe nàng chít chít méo mó không ngừng bố trí Mai Nghi Nhã, Minh Đang cảm thấy rất phiền toái mà không biết nói cái gì, chỉ có thể coi như vào tai này ra tai khác.
Bỗng nhiên Khang Vận chỉ vào một chỗ kêu lên: "Oa, đó là du thuyền, chúng ta đi lên chơi đi."
Minh Đang nhìn theo tay nàng ta chỉ, hóa ra trên bờ sông có mấy con du thuyền nho nhỏ, bộ dạng khá lịch sự tao nhã.
Nàng trợn trắng mắt ở trong lòng, nhưng ngoài miệng không phản bác. Dù sao cũng không cần nàng ra sức, chỉ cần ngồi là được. Thời tiết rất đẹp, chèo thuyền du hồ là tuyệt nhất.
Bọn nha hoàn thấy chủ mẫu cũng đồng ý, đỡ các nàng lên thuyền, bảo thuyền nương (người phụ nữ chèo thuyền) chèo thuyền cẩn thận, ổn định một chút.
Con thuyền nhỏ, chỉ chở được vài người. Cho nên trừ bỏ Khang Vận và nha hoàn Thúy Vân bên người, Minh Đang cũng chỉ dẫn Linh Lung đi theo hầu hạ. Còn những người khác lên con thuyền khác.
Thuyền nhỏ từ từ di chuyển, phong cảnh trên hai bờ sông tuyệt đẹp như tranh, nước chảy dưới cầu nhỏ màu xanh, hoa cỏ tạo thành một tấm đệm xanh um đầy hoa và cây cảnh. Minh Đang nhàn nhã thưởng thức, Khang Vận cũng khó được im lặng nhìn chung quanh.
Đột nhiên nàng ta mở miệng nói: "Hoàng thẩm, nghe nói người biết y thuật?"
Minh Đang ngẩn người, dời tầm mắt sang phía nàng: "Chỉ là biết có một ít."
Khang Vận đã bỏ đi lớp ngụy trang ngây thơ vừa nãy, biểu tình vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Có thể nhìn giúp ta được không?"
"Ngươi... ?" Trong lòng Minh Đang dao động không yên, không hiểu nàng ta có ý gì? Nhìn quanh bốn phía, oa, mấy cái thuyền nhỏ kia đâu? Mọi người đi nơi nào rồi?
Khang Vận vốn là Yến vương phi, tự nhiên có thể gọi thái y trong cung xem mạch cho, nếu không muốn thì danh y ở kinh thành còn nhiều mà, tại sao lại tìm tới nàng? Nàng cũng cần phải suy nghĩ một cách cẩn thận.
Không có biện pháp, những người này đều mang theo mấy tấm mặt nạ để sống, không biết tấm nào mới là thật. Những lời nói ra càng không thể coi là thật, tâm tư lại càng lắm quỷ kế, khó dò. Không có tâm muốn hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người khác.
Nàng ta vươn tay phải ra, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn:"Hoàng thẩm, ta cầu xin ngươi."
Suy nghĩ của Minh Đang chuyển đổi mấy vòng lớn, từ chối nói: "Ta biết không nhiều lắm, chỉ là đọc một vài quyển sách thuốc mà thôi." Nếu nàng ta hiểu được ý của nàng thì nên không nên nói nhiều nữa.
"Hoàng thẩm, không nói dối người, ta gả tiến vào Yến vương phủ đã mau được hai năm, nhưng đến nay vẫn không có con... Ta thật sự rất vội vàng, những vương phi của vương phủ khác đều có cốt nhục của chính mình..." Nói đến câu sau, giọng nói của nàng nghẹn ngào, đầu cúi thấp, không muốn để cho người ta nhìn thấy nước mắt trong mắt. Bộ dạng rất là đáng thương.
Thúy Vân cắn môi dưới, nhìn về bốn phía, quỳ xuống: "Phúc vương phi nương nương, cầu xin người hãy giúp vương phi nhà ta xem mạch, nàng lo lắng về những người khác."
Minh Đang bất đắc dĩ bĩu môi, lo lắng những người khác? Nàng cũng là người ngoài. Tìm nàng làm gì? Nàng cũng không phải đại phu chuyện trị trong phương diện này, tìm nàng thì có ích lợi gì? Nhưng mà tin tức của nàng ta thật là linh thông, đến cả việc nàng biết y thuật cũng biết. Không biết trong Phúc Vương Phủ này có cơ sở ngầm của bọn họ hay không? Chắc là có.
Khang Vận vụng trộm lau nước mắt, ngẩng đầu cầu xin nói: "Hoàng thẩm, người đừng trách, là do ta nghe nói người có nghiên cứu đối với độc dược..." Ánh mắt hồng hồng.
Nàng ta cũng đường cùng rồi, mới phải làm cái hạ sách này. Mời vô số danh y bắt mạch, đều nói bản thân nàng ta không vấn đề gì. Nhưng vẫn không thể mang thai được hài tử, nương nương trong cung cũng không còn kiên nhẫn, ánh mắt nhìn nàng ta đều quái lạ.
Minh Đang hơi nhíu mi, cũng có chút hiểu ra. Cái gì mà muốn dạo chơi công viên? Hóa ra đều là tính kế tốt. Tâm nhãn của nàng ta thật nhiều. Vừa nãy vì sao nàng ta lại có thể mở miệng tranh cãi không đâu với người ta? Hóa ra cũng chỉ nhằm mưu cầu có được thời gian như bây giờ, đuổi được mọi người đi nhằm có cơ hội được đơn độc ở chung với nàng.
Thôi, Minh Đang cũng có chút mềm lòng, trải qua chuyện của Hồng, nàng cũng hiểu ý nghĩa của hài tử đối với một nữ nhân như thế nào. Mặc kệ trong tương lai những người này làm ầm ĩ như thế nào, nhưng hài tử luôn là người vô tội.
Tay đặt lên mạch đập của nàng ta, cau mày, một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Sắc mặt Khang Vận tái nhợt như tờ giấy, sự khẩn trương, chờ đợi, sợ hãi đều hiện hết lên trên mặt: "Hoàng thẩm, ta... Người..."
Minh Đang thu tay về, nhìn chằm chằm thẳng vào nàng ta: "Thân thể của ngươi vô cùng khoẻ mạnh, nhưng..."
Đây chính là bi ai của người trong hoàng thất, không có lúc nào là ngừng việc tính kế và bị tính kế, không chết sẽ không dừng lại. Đây chính là cách sống của bọn họ, không có cách nào hiểu được. Nhưng đây cũng là chính là do bọn họ lựa chọn, sẽ không bao giờ hối hận.
"Hoàng thẩm, người cứ nói thẳng đi, ta có thể chịu đựng được." Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng than thể của nàng ta lại lung lay sắp đổ, trong lòng có dự cảm không tốt.
Minh Đang do dự một chút, nhưng vẫn nói thật: "Có vẻ ngươi... bị người khác động tay chân." Không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy thủ đoạn giết người không thấy máu thủ của nữ nhân trong hậu viện, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
Cho nên dù là vì hài tử của mình, nàng cũng không đồng ý để Vân Lam có nữ nhân khác, có nghĩ trong đầu cũng không được.
Thân thể Khang Vận mềm nhũn, toàn thân giống như bị rút hết sức sống, trong lòng trầm xuống, trước mắt giống như biến thành màu đen, qua một thời gian dài nghi ngờ có được chứng thật, liền lập tức tan vỡ. Cả người trở lên ngu si, ánh mắt không còn ánh sáng.
"Nương nương, nương nương." Thúy Vân bị dọa cho sợ hãi, kêu lớn.
Minh Đang thấy bộ dáng của nàng ta bị đả kích thậm tệ, định mở miệng an ủi, nhưng lại nghĩ không ra bất cứ điều gì để nói, vào thời điểm như vậy, nói cái gì cũng không ổn.
Dù sao Khang Vận cũng là con dâu do hoàng thất chọn lựa được, chỉ chốc lát sau liền khôi phục lại. Nhưng sắc mặt vẫn rất khó nhìn như cũ: "Hoàng thẩm, ta còn có g hi vọngkhôn?" Trong mắt tràn đẩy sự mong mỏi.
"Ngươi... Có lẽ có chút khó khăn, nhưng không phải là không có hy vọng." Minh Đang an ủi: "Từ từ điều trị thân thể, vẫn còn có thể mang thai."
Trước mắt Khang Vận sáng lên, giống như người sắp chết đuối bắt được một bè gỗ: "Thật sao? Hoàng thẩm không có lừa gạt ta?"
"Là thật, đây cũng không phải tuyệt dục dược (thuốc không con). Nhưng bị sử dụng quá dài nên làm cho thân thể khó có thể thụ thai." Trong lòng Minh Đang suy đoán dụng ý người đó. Vì sao không hạ tuyệt dục dược là xong hết mọi chuyện? Nghĩ đi nghĩ lại, liền hiểu ra. Tuyệt dục dược quá rõ ràng, bất cứ đại phu nào cũng có thể phát hiện ra, đến lúc đó người nọ muốn trốn cũng không thoát. Nhưng loại thuốc này rất khó phát hiện, có thể khiến cho thần không biết quỷ không hay.
Thân thể Khang Vận kích động đến phát run, hảo, vẫn có hi vọng là tốt:"Vậy... vậy kẻ đó ra tay ở chỗ nào?"
Minh Đang trầm ngâm lúc lâu: "Sau khi trở về, ngươi nên kiểm tra hết đồ đạc ở trong phòng một lần."
Khang Vận có chút không hiểu: "Ý của người là?"
Minh Đang nhắc nhở: "Nếu muốn giấu diếm, thì chỉ có thể ra tay trong đồ ăn vào đồ dung sinh hoạt thường ngày của ngươi là hiệu quả nhất." Nhưng mà loại chuyện này rất khó lòng phòng bị, ngàn năm đề phòng cướp cũng quá mệt mỏi. Nếu không tìm ra người này, chỉ sợ chuyện như vậy sẽ có thể xuất hiện không ngừng. Nhưng đây là việc của nhà của người khác, nàng không có hứng thú tham gia.
Khang Vận suy nghĩ một lúc lâu, nhịn không được mà cầu xin nói: "Hoàng thẩm, người có thể đến kiểm tra vương phủ của ta hay không, tự người đi điều tra."
"Loại chuyện này tìm bất cứ đại phu nào cũng được." Minh Đang một ngụm cự tuyệt: "Nếu ngươi lo lắng, có thể thay đổi toàn bộ mọi thứ."
Việc nàng có thể làm thì đã làm, những cái khác thì nàng cũng chịu. Nàng không muốn tham gia vào những chuyện hư hỏng này, hơn nữa nếu nàng gần giũ với nàng ta quá, sẽ càng thêm phiền toái.
Giữ khoảng cách nhất định là tốt nhất, những người này không hề dễ chọc, nàng cũng không muốn kéo tất cả Phúc Vương Phủ xuống nước.
"Nhưng mà..." Hai đầu long mày của Khang Vận nhíu chặt lại, đây là một công trình rất lớn, một số tập quán sinh hoạt đều phải thay đổi.
Minh Đang không muốn xen vào việc của người khác: "Tự ngươi suy nghĩ rồi làm, ta không tiện ra ngoài, hơn nữa y thuật của ta cũng không cao." Quan hệ giữa các nàng còn chưa đạt đến trình độ thân thiết, bắt mạch cho nàng đã là quá nể mặt rồi.
Khang Vận nghe hiểu được ý của nàng, cũng không dám miễn cưỡng: "Mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn hoàng thẩm đã giúp ta khám bệnh và nhắc nhở." Nàng ta đứng dậy muốn hành lễ cảm ơn, nhưng do trong lòng nàng ta quá lộn xộn nên động tác quá mạnh, thuyền bị dao động lớn, cả người nàng ta lung lay sắp đổ, đứng không vững.
Trong lòng Thúy Vân khẩn trương, bổ nhào qua muốn đỡ Khang Vận. Nhưng nàng ta đã quên bọn họ đang ở trên thuyền, địa phương có hạn, hành động quá mạnh, trái lại đẩy Khang Vận ra ngoài.
Thúy Vân ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhảy vào trong sông để cứu người.
Mọi việc phát sinh quá bất ngờ, khiến người khác không kịp phòng tránh. Minh Đang sững sờ nhìn hai người đang liều mạng vùng vẫy trên sông, hai mắt đen xì lại, rõ ràng hai người này đều không biết bơi.
Minh Đang thầm kêu: Xui xẻo, nàng cũng không biết bơi. Làm sao bây giờ? Há mồm kêu to: "Cứu mạng, cứu mạng." Bình thường chung quanh đều có người, nhưng thời điểm nguy hiểm này, lại không có ai xuất hiện. Gấp chết người!
Nàng không chỉ có liều mạng réo người, trong đầu nhanh chóng xem xét chung quanh, nhìn xem có cái gì có thể giúp đỡ hay không?
Linh Lung gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, nàng cũng không biết bơi. Nếu Yến vương phi xảy ra chuyện ở trong phủ của các nàng, vậy thì toi rồi. Đến lúc đó sẽ phải chịu tội.
Trong lòng vừa sốt ruột vừa hận mấy cái nha hoàn kia muốn chết? Trong thời khắc mấu chốt như vậy lại không thấy một bóng người. Yến vương phi này còn muốn tăng thêm loạn làm cái gì? Đang yên lành lại muốn đi du thuyền. Xem đi, xảy ra chuyện rồi đó.
Trong suy nghĩ của Minh Đang nhanh chóng, một chưởng vỗ lên vai của thuyền nương: "Nhanh, mau chèo đến chỗ đó để cứu các nàng."
Thuyền nương đãvsớm bị dọa ngốc, tay chân như nhũn ra, căn bản không biết phản ứng như thế nào. Thân thể run rẩy sắp ngất. Những người này đều là quý nhân, xảy ra chuyện ở trên thuyền của nàng, nàng có thể còn sống sao?
Minh Đang thầm mắng đồ bất tài, một nhát liền cướp đi mái chèo trong tay của nàng ta, liều mạng chèo, nhưng căn bản là nàng không nắm được lực, không thể chèo được thuyền. Nhìn nhìn khoảng cách dường như với tới được đến chỗ Khang Vận, nàng vội vàng vươn ra mái chèo qua đó: "Nhanh bắt lấy."
Khang Vận bối rối không biết làm sao, tay chân múa may loạn xạ, lặn ngụp ở trong nước, đã uống vào mấy ngụm nước sông. Nghe nàng nói vậy, giống như gặp được cứu tinh, duỗi tay dùng hết sức lực toàn thân, hai tay bắt được mái chèo.
"Đừng khẩn trương, cầm được thì đừng buông..." Minh Đang kêu to.
Lời nói chưa dứt: "Ùm." Một tiếng, lực đạo của đối phương quá lớn, lại kéo cả Minh Đang xuống nước.
"Vương phi." Linh Lung quá sợ hãi, trong đầu trống rỗng, bất chấp mọi thứ nhảy xuống theo. Chỉ còn lại thuyền nương kêu cứu mạng xé vỡ cổ họng.