Bên trong điện, ngoài hoàng thượng còn có các vị hoàng tử. Từ lơn đến nhỏ, đều đứng yên lặng nghe khuyên dạy.
Hoàng thượng thấy sắc mặt Vân Lam vô cùng tốt, giữa trán cất giấu ít không khí vui mừng nên cảm thấy an tâm. Rảnh rỗi nở nụ cười, không hề trách cứ lấy nửa câu.
Trong lòng Ngụy vương gia thầm nói, sáng sớm tinh mơ đã gọi tất cả bọn họ vào cung ngồi đợi như cây khô. Đợi cả nửa ngày, đến tận giờ ngọ, mới thấy đôi tân nhân này. Vậy mà phụ hoàng vẫn còn cười vui vẻ như vậy, thật sự quá bất công. Ở trong lòng phụ hoàng, địa vị của hoàng thúc còn quan trọng hơn cả mấy đứa con trai này.
Trong lòng Yến vương gia cũng không thoải mái, nhưng hắn có cách gì đây? Con trai của phụ hoàng còn nhiều, nhưng người đệ đệ ruột thịt này chỉ có một cái, bảo bối lắm.
Vân Lam và Minh Đang liếc nhau, hai người cùng nhau quỳ xuống. Vân Lam nhận tách trà từ tay cung nứ, hai tay đưa lên cao: “Hoàng huynh, mời dùng trà.”
Hoàng thượng đỡ lấy hắn: “Lam đệ, không cần phải làm như vậy.”
Theo quy định của Đại Chu là khi kính trà cho cha mẹ thì phải quỳ lạy, còn cho những người khác chỉ cần đứng là được.
Ánh mắt Vân Lam có chút hồng hồng, trên mặt để lộ rõ tình cảm yêu mến của đứa trẻ với người lớn: “Nên, huynh trưởng như cha, mấy năm nay nhờ phúc của hoàng huynh giúp ta sống trong những ngày tháng bình yên hạnh phúc. Ta không có gì để báo đáp, đành lấy trà thay rượu cúi đầu tạ ơn hoàng huynh.”
Lời này là những lời thật nhất từ trong đáy lòng. Hắn thực sự cảm ơn huynh trưởng. Nếu không có hoàng huynh che chở, có thể hắn không thể sống được đến ngày hôm nay. Lại càng không thể đứng cạnh Minh Đang như hôm nay.
“Tốt, tốt, tốt” Huyền Chính Đế cảm thấy rất vui mừng, giơ ly trà lên, một hơi uống cạn. Cuối cùng người huynh đệ này của ông cũng đã lập gia đình, cũng đã trở nên hiểu chuyện.
Thái giám bưng một đôi ngọc như ý, một đôi bát vàng khảm ngọc.
“Hoàng thượng mời dùng trà.” Minh Đang dâng ly trà lên cao.
“uh, hầu hạ Lam đệ thật tốt.” Đối với người em dâu này, hoàng thượng cũng không có sảng khoái như trước. Đang định dặn dò thêm vài câu, thấy Vân Lam tội nghiệp nhìn ông, trong lòng thầm mắng: Không tiền đồ. Nhưng lại mềm lòng, tay nhận lấy ly trà, uồng một ngụm: “Về sau cứ gọi trẫm là hoàng huynh như Lam đệ đi, đều là người một nhà cả. Nếu có việc gì cứ gặp trẫm, trẫm sẽ phân xử cho.”
Nghe hoàng thượng nói như vậy, ánh mắt của người xung quanh trở nên khác lạ. Tìm hoàng thượng phân xử? Đây là một sự ân sủng rất lớn. Cho dù đó chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cũng khiến bọn họ ghen tỵ.
Huyền Chính Đế rất nghiêm khắc với mấy người con trai của mình, đến nụ cười còn rất ít cho, bình thường khi nhìn thấy đám con trai đều giáo huấn cho một trận trước. Khiến cho đám con trai nhìn thấy ông như nhìn thấy lão hổ. Nhưng nghiêm phụ từ mẫu (cha nghiêm khắc, mẹ hiền từ) cũng coi như bình thường, những gia đình khác cũng như vậy.
Nhưng hoàng thượng đối xử vơi Vân Lam luôn là khuôn mặt tươi cười, đừng nói là giáo huấn, cho dù nửa câu nói móc cũng không có. Đối xử khác nhau rõ ràng như vậy bảo sao người khác không ghen tỵ? Bậy giờ phần ân trạch này còn ban lên người Minh Đang, đây là người ngoài không có quan hệ huyêt thống đó. Càng khiến bọn họ đỏ mắt hơn.
“Cám ơn hoàng huynh.” Minh Đang không biết được sự xoắn xuýt trong lòng của đám người này, chỉ vui vẻ nhận lấy hồng bao do thái giám đưa đến.
Hoàng thượng gọi đám con trai của mình đến: “Các ngươi cũng đến đây gặp mặt hoàng thúc hoàng thẩm của các ngươi đi.”
Mấy người cúi đầu, đồng thanh hô lên: “Xin thỉnh an hoàng thúc, xin thỉnh an hoàng thẩm.”
Minh Đang nhìn mấy cái đầu đen sì trước mặt mà há hốc mồm, trong lòng cảm thấy rất rung động. Nàng biết địa vị của Vân Lam ở hoàng thất rất đặc biệt, rất tôn quý, nhưng thấy tất cả đám hoàng tử đều cung kinh thỉnh an hai người họ, nàng bị khiếp sợ đến tìm không thấy nam bắc đông tây.
Nàng cũng không quen thân nhiều với mấy vị hoàng tử này, trừ Tấn vương gia. Nàng nở nụ cười tít mắt, tặng mấy lễ vật đã chuẩn bị trước đó cho mấy hoàng tử. Chỉ là ít hà bao, văn phòng tứ bảo*, những hoàng tử này cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng vẫn phải có coi như là bày tỏ sự cảm ơn.
(* Văn phòng tứ bảo gồm “bút, nghiên, giấy, mực” là bốn vật quý của chốn làm văn, trung gian chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật. Nó dùng chung cho tất cả những ai làm việc có liên quan đến chữ viết, hình vẽ, xưa từ vua chúa, quan lại, văn nhân, nhà giáo, thầy thuốc,…đều phải sử dụng và đặc biệt gắn bó mật thiết với các nhà thư hoạ.)
Minh Đang đảo mắt, dâng lên mấy món điểm tâm nhỏ, dùng để vuốt mông ngựa. Nếu hoàng thượng trách hai người họ đến chậm, nàng sẽ dùng cái lý do chuẩn bị điểm tâm để biện hộ. Hiện giờ cũng không cần nữa, thì nàng biếu hoàng thượng, coi như là lễ vật.
Hoàng thượng có chút ngạc nhiên bảo công công nhận lấy, nếm một cái, khẽ gật đầu. Nha đầu kia coi như có lòng, nàng là người đầu tiên tặng cái ăn cho ông.
Đám con trai con dâu chỉ nghĩ đến việc vơ vét kì trân dị bảo khắp nơi để lấy lòng ông, tăng thêm ưu thế cho mình. Kỳ thật có đôi khi chỉ cần cái ăn bình thường này là được rồi. Có lòng là được [t/g: Ngươi suy nghĩ nhiều quá]
“Hoàng thẩm, ta có thể ăn cái này sao?” Một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi bám lấy chân của nàng, nháy mắt hỏi, bộ dáng rất là đáng yêu. Đây là con trai út của hoàng thượng tên là Lý Hữu, mẹ đẻ là một cung nữ trong cung của hoàng hậu, khi sinh hắn thì khó sinh mà qua đời, hắn được nuôi dưỡng trong cung của hoàng hậu.
“Đương nhiên, đây là món thịt gà cuốn.” Nàng ôm hắn ngồi lên đầu gối của mình, cầm lấy một miếng,, cẩn thận đút cho hắn: “Ăn ngon không?”
Đứa bé kia gật đầu không ngừng, ánh mắt đen láy tràn đầy vui vẻ: “Ăn ngon, hoàng thẩm tự mình làm sao?”
Trên bàn có bốn món điểm tâm, đỏ đỏ, xanh xanh, trắng trắng. vàng vàng, chỉ cần nhìn màu sắc cũng khiến người ta thèm ăn, mà trẻ con lại càng thích loại điểm tâm này.
Minh Đang có chút xấu hổ: “Là do ta nghĩ ra rồi giao cho phòng bếp làm.” Nàng không có tài nấu nướng, nhưng nàng lại thích ăn nhiều thứ, ăn nhiều đầu óc sẽ tự nghĩ ra nhiều loại, lăn qua lăn lại đám người phía dưới để làm ra.
Lý Hữu vươn bàn tay béo ụt ịt ra, chỉ vào một món điểm tâm nhỏ trong suốt, phủ phấn trắng: “Thế còn món kia?”
“Bánh bao đậu hũ, bên trong nhân bánh là tàu hũ ki*, rất mềm rất thơm. Đến, ăn một cái.” Minh Đang cầm một cái bánh bao đút cho hắn, cái bánh được làm rất nhỏ, một ngụm là có thể ăn hết. Da bánh mỏng, nhân bánh nhiều là cái nàng thích nhất.
“Hoàng thẩm thật là lợi hại, cái này cũng có thể nghĩ ra được. Ta có thể đến nhà hoàng thẩm ở không?” Hai mắt Lý Hữu sáng lên, nịnh nọt nhìn nàng, thể hiện rõ sự thèm nhỏ dãi với đám đồ ăn này.
Hoàng thượng vẫn nhìn hai người bọn họ nói chuyện, lúc này mở miệng trách mắng: “Nghịch ngợm.” Khá tốt, đối xử rất cẩn thận với trẻ con, xem ra trong tương lai sẽ là một mẫu thân tốt. Ống có chút khẩn cấp muốn được nhìn con của Vân Lam.
Lý Hữu cúi đầu thật thấp, miệng nhỏ nhẵn khẽ bẹt ra, hơi khổ sở.
Vân Lam có chút không nỡ, tay xoa đầu của hắn: “Khi nào hoàng thúc rảnh sẽ đón ngươi đến phủ chơi, nhưng ở mấy ngày thì không được.” Ở trong hoàng cũng có vẻ an toàn hơn. Hắn cũng không muốn bất cứ kẻ nào phá hoại cơ hội để hai người họ được ở cùng nhau. Đang trong thời gian tân hôn, đây là thời điểm chàng chàng thiếp thiếp tốt nhất.
Lý Hữu rất dễ dụ dỗ, chỉ cần như thế đã lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cám ơn hoàng thúc.”
"Hoàng thúc, ta cũng muốn đi." Mấy tên nhóc khác cũng đề xuất ý kiến. Từ trước đến nay hoàng thúc luôn có thái độ nhàn nhạt, đối với bọn hắn cũng không thân thiết. Đột nhiên lần này lại dễ nói chuyện như vậy, nhất định phải đi chơi vui vẻ.
Đến cả mấy hoàng tử đã thành niên cũng không cam lòng theo sau, nhao nhao yêu cầu.
Một người là khách, mà mấy người cũng là khách, Vân Lam tỏ vẻ không sao cả: "Được, ta sẽ chọn lấy một ngày, mời các ngươi tới phủ chơi."
Hoàng thượng cũng cười nói: "Lam đệ, ta đây cũng muốn đến tham dự náo nhiệt một phen."
Dĩ nhiên Vân Lam rất hoan nghênh, tán dóc vài câu với hoàng thượng xong liền đề xuất đến việc đi kính trà cho hoàng hậu.
Hoàng thượng biết từ nhỏ hắn được hoàng hậu chăm sóc, tình cảm rất sâu đậm, gật đầu đồng ý, bảo Lý Tiêu đi cùng hai người họ.
Dọc theo đường đi Minh Đang nhìn đông rồi nhìn tây để thưởng thức phong cảnh xung quanh, cũng bớt đi một chút ngại ngùng.
Vân Lam buộc phải nắm lấy tay nàng, sợ nàng không theo kịp: "A Tiêu, sắc mặt ngươi không được tốt, có phải thân thể không tốt hay không?"
Lý Tiêu không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước: "Công việc triều chính có chút bận mất mấy ngày qua, cũng cảm thấy có chút mệt nhọc, chỉ cần rảnh rỗi nghỉ ngơi mấy ngày là được."
Vân Lam khuyên nhủ: "Ngươi không cần phải quá liều mạng, thân thể quan trọng nhất, sau này cuộc sống còn dài." Mấy đứa bé này chỉ vì được sự chú ý của hoàng huynh nên không ngừng cố gắng biểu hiện. Những điều này hắn đều biết hết, cũng có thể lý giải, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Khóe miệng Lý Tiêu lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn hoàng thúc đã quan tâm, ta vẫn còn trẻ nên còn có thể chịu đựng được."
Minh Đang vừa mới lấy lại được tinh thần đúng lúc nghe được câu nói của hắn: "Cố gắng cái đầu ngươi, mai sau khi về gia, phải chịu một đống bệnh tật, lúc đó có hối hận cũng không kịp." Nàng đấu võ mồm cùng Lý Tiêu đã quen, từ trước đến nay nói năng không biết kiêng dè, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
"Ngươi ít chú ý..." Lý Tiêu quay đầu lại lườm nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghiêm trang lắc đầu: "Không sao, hoàng thẩm." Sớm không còn sự tùy tâm sở dục* như trước kia, lễ phép giống như hai người không quen biết. (*tùy tâm sở dục: nghĩ gì thì làm cái đó, không bị bắt buộc bởi bất cứ luật lệ hay bất cứ ai.)
Minh Đang thầm mắng hắn là đồ khô khan : "Ngươi vươn tay ra."
"Làm sao?" Lý Ttiêu đề phòng nhìn nàng. Không thể trách hắn, thật sự là do vị này quá mức xảo quyệt, khi trêu cợt người khác lại càng không nương tay, hiện giờ đã lập gia đình rồi, cũng không thấy nàng thu liễm chút nào.
Minh Đang ngước lên, trợn mắt: "Bảo ngươi vươn tay thì vươn ra, làm sao cứ dong dài cái gì?"
Lý Tiêu có chút do dự, vẻ mặt cổ quái không nói nên lời. 3
Vân Lam cười nhìn hai người này làm trò, không nhịn được nên phải mở miệng: "Ngươi cứ nghe lời của nàng." Hắn hiểu biết con người của nàng nhất, nàng vừa nói, hắn liền biết nàng muốn làm gì.
Lúc này Lý Tiêu mới vươn tay ra, Minh Đang đặt hai ngon tay lên trên mạch của hắn.
"Đợi ta viết phương thuốc, ngươi lấy được thì muốn dùng thì dùng, không thích dùng thì bỏ." Lời nói này cho thấy nàng rất khó chịu. Người khác cầu còn không được, hắn dám ghét bỏ nàng.
"Hắn có sao không?" Vân Lam lắc tay nàng, bảo nàng đừng có thừa nước đục thả câu.
Lý Tiêu từ từ rút tay về, cúi đầu che đi biểu tình trên mặt.
“Tạm thời thì không có việc gì, nhưng mà còn cứ tiếp tục như vậy thì cũng khó nói." Minh Đangkhông thể nhìn người khác phá hỏng thân thể của chính mình, nhưng nàng muốn giúp thân thể Vân Lam được khoẻ mạnh còn khó hơn so với lên trời.
Tuy là nói như vậy, nhưng vào trong cùng của hoàng hậu, Minh Đang vẫn viết phương thuốc và cách làm mấy món dược thiện ra đưa cho Lý Tiêu.
Lời nói này tuy hơi nói quá mức, nhưng may mắn hai người bọn họ đều đã quen cách nàng nói chuyện. Nàng chỉ mượn giọng điệu như vậy để che dấu sự quan tâm của nàng.
Lý Tiêu nhận lấy phương thuốc để vào trong ngực, cũng không thèm nói cảm ơn một tiếng: “Viết cho ta thêm cách làm của mấy điểm tâm kia nữa."
Đang định buông bút trong tay ra, Minh Đang ngẩn người: "Ngươi không thích ăn điểm tâm, muốn cái đó làm gì."
Lý Tiêu tức giận nói: "Ta lấy để nịnh vương phi nhà ta, không được sao?" Nha đầu kia, nói chuyện tử tế với nàng, là không được.
"Được, đương nhiên là được." Muốn nịnh thê tử, đó cũng là chuyện tốt. Nói vậy mà đã giận dỗi rồi sao? Nhưng nàng là trưởng bối rộng lượng, không thèm so đo với tiểu bối: “Vương phi nhà ngươi cực kỳ vất vả xử lý hậu viện và công việc gia đình giúp ngươi. Cũng nên nịnh nàng ấy một chút, để cho nàng ấy cảm thấy vui vẻ." Nói xong liền đặt bút viết ra cách làm của mấy loại điểm tâm kia đưa cho hắn.
Kính trà cho hoàng hậu, cũng không cần phải quỳ xuống, chỉ cần đứng là được, lại nhận được một cái hồng bao lớn.
Khi quay về phủ, Minh Đang mở hồng bao của hoàng thượng và hoàng hậu ra, hoàng thượng cho năm ngàn lượng bạc, hoàng hậu là hai ngàn lượng. ~~sena~~ diễnđànlêquýđôn~~ Minh Đang tính toán thu hoạch của lần tiến cung này, thỏa mãn nheo mắt lại.
Vân Lam nhìn bộ dáng tiểu tham tiên này của nàng, tay khẽ nhéo cái mũi của nàng: "Vui vẻ như vậy?" Nhưng mà trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, hoàng huynh đưa cho hắn, đều là đồ cổ, tranh chữ, đồ dùng vàng bạc hoặc là đồ thanh nhã, còn việc đưa bạc trực tiếp như vậy, hình như đây là lần đầu tiên.
"Uhm, có bạc thu đương nhiên là vui vẻ." So với những đồ tranh chữ cổ kia, vàng bạc càng khiến nàng yêu thích hơn.
Vân Lam bật cười, nha đầu kia rất thẳng thắn đáng yêu. Yêu tiền cũng không phải chuyện dọa người, không cần phải che lấp: "Này, những thứ này giao hết cho muội xử lý."
Minh Đang nhận lấy, hóa ra là danh sách lễ vật của khắp nơi tặng mừng hôn lễ, ước chừng có mấy quyển sách. Đủ các chủng loại, cái gì cũng có, rực rỡ muôn màu.
Nàng tùy tiện lật vài tờ, hai mắt đầy sao: "Vẫn nên để cho Toàn thúc xử lý đi." Ký hiệu trên đó nàng nhìn không hiểu, cảm thấy đau đầu.
"Tùy muội. Khi nào thích thì quản lý xem xét, nếu mệt mỏi thì cứ giao cho Toàn thúc." Vân Lam hiểu tính tình của nàng, cũng không bắt ép nàng: “Nhưng mà sau này mấy chuyện này đều do muội quản lý."
Hai mắt Minh Đang mở to, ánh mắt trong suốt như nước, có vẻ mê hoặc khó hiểu: "Vậy huynh làm gì?" Được rồi, sẽ do nàng quản gia. Nhưng hắn không cần vào triều, lại không mở cửa hàng kinh doanh, hiện giờ lại bỏ mặc mọi chuyện. Hắn định làm gì?
"Chăm sóc cho nàng." Hắn nói cứ như là chuyện đó rất hợp tình hợp lý vậy, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên đời này.
Minh Đang phì cười, người này cũng thật là, nhưng mà nàng thích.