• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích Liên không ngờ tới mình chỉ dạo qua phòng bếp một vòng, việc chung thân đại sự của mình cứ như vậy được quyết định rồi. Khi nàng nghe được tin này thì sửng sốt đến đứng người.

"Tiểu thư, nô tì không đáp ứng." Bích Liên phục hồi lại tinh thần, mặt cũng không đỏ chút nào trả lời dứt khoát.

"Vì sao?" Thấy biểu tình của nàng ấy, Minh Đang rất kỳ quái, không phải nàng ấy rất thích Bình An ư? Nàng ấy hẳn phải mong ngóng hôn sự này mới đúng.

"Hắn. . . . . . Bọn họ cố tình đùa giỡn chúng ta, tiểu thư. . . . . ." Bích Liên chỉ cần nghĩ tới việc này thì tức giận không có chỗ phát. Thật uổng công nàng cho rằng Vân công tử là người tốt, còn muốn tác hợp cho bọn họ. ~diễn.đàn-lê.quý.đôn~ Thật không nghĩ đến Vân công tử không phải như vậy, cư nhiên chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã muốn đuổi nàng rời khỏi tiểu thư, thật sự không thể nhịn được nữa. Nếu không thích tiểu thư nhà nàng thì không cần đối tốt với nàng như vậy, tránh cho các nàng hiểu sai ý. Chẳng lẽ ngay cả điểm ấy hắn cũng không hiểu sao? Hay là từ trước đến nay hắn đối xử với nữ tử đều như vậy, nếu thế thì đây cũng không phải thứ tốt gì. Lần này nàng đã coi Bình An như người xa lạ, người ta là yêu ai yêu cả đường đi nhưng nàng là ‘hận ốc cập ô’ (*) rồi.

(*)Hận ốc cập ô: tức là ghét ốc, ghét cả ổ – ghét ai, ghét lây cả nhà; tương tự câu ‘Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng’ của Việt Nam.

"Không phải như ngươi nói đâu, Vân công tử chỉ coi ta như cháu gái mà thôi. Là chúng ta suy nghĩ nhiều, ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng nữa." Trong lòng Minh Đang chua xót khó chịu vô cùng, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, "Bình An là người có trách nhiệm, ngươi đi theo hắn sẽ không chịu khổ."

Người ta đã vô ý, nàng cũng liền thôi. Trên đời này nam nhân còn nhiều, hà tất phải dán lên một thân cây? Da mặt nàng còn không dày như thế đâu, liều chết quấn quít lấy một nam nhân không thích nàng. Lòng kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng thấp hèn như vậy.

"Không được." Bích Liên một mực cự tuyệt, lời lẽ chuẩn xác, "Nô tì đã đáp ứng với Đại phu nhân phải bảo vệ người đến khi người xuất giá, nô tì không thể nuốt lời." Đây là lời hứa cả đời của nàng. ~+DĐLQĐ+~ Người đã cứu mạng nàng, nàng đồng ý điều kiện như vậy cũng rất công bằng. Lại nói mấy năm nay hai người ở chung đã sớm thân như tỷ muội, nàng làm sao có thể rời xa tiểu thư đi lấy chồng đây, bên cạnh tiểu thư lại không có ai có thể tin được. Nàng thật sự rất lo lắng.

"Đứa ngốc." Minh Đang cười khuyên nhủ, "Hứa hẹn là thứ chết, người sống mới quan trọng, phải biết ứng biến chứ." Trong lòng không phải không cảm động, nhưng hạnh phúc của Bích Liên mới là trọng yếu nhất. Bỏ lỡ cơ hội lần này liệu mai sau có còn cơ duyên này hay không? Huống chi Bích Liên thích hắn, vậy hãy để cho bọn họ ở cùng một chỗ đi. Đây là việc duy nhất nàng có khả năng giúp được nàng ấy.

Bích Liên suy nghĩ rối loạn, nghĩ thế nào vẫn thấy không thỏa đáng, "Nô tì không đồng ý, tiểu thư, nô tì vẫn muốn ở bên cạnh người." Đối với nàng mà nói, tiểu thư quan trọng hơn. Dù sao Bình An cũng là thủ hạ của người kia, tương lai cũng không nên ở chung.

Minh Đang nhắm mắt lại, trái lo phải nghĩ, cư nhiên lại nghĩ ra một biện pháp tốt một công đôi việc, "Ngươi đã nói như vậy thì để ta đi từ chối việc này. Ngươi chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi, đồ không phải của chúng ta thì trả lại. Chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta, mấy ngày tới đi tìm hiểu chút tin tức, cho người phía dưới chuẩn bị trước lộ trình đi."

"Tiểu thư, người đây là ý gì?" Bích Liên một đầu úng nước rồi.

"Nếu không phải vì ngươi, ta với bọn họ đã mỗi người đi một ngả từ lâu rồi." Minh Đang giảo hoạt cười cười, sóng mắt lưu chuyển lộ vẻ linh tuệ, "Nếu việc này không thành vậy càng nên rời đi thôi."

Bích Liên sợ hãi kêu lên, "Rời đi? Chúng ta đi đâu đây?" Nàng cũng không có ý định như vậy mà. Nhưng suy nghĩ giây lát, với tình trạng hiện giờ quả thật có chút khó xử, rời đi cũng tốt.

Minh Đang tự tin mở miệng, "Đi bất cứ đâu đều được, ngày dài tháng rộng chúng ta đi ngao du tùy thích, trời đất bao la khắp nơi là nhà." Nếu không được, nàng còn một con đường lui. Không sợ.

"Nhưng hai chúng ta chỉ là nữ hài tử, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ ’" Bích Liên chưa từng đi ra ngoài một mình, trong lòng thật sự không nắm chắc. Nếu như có Lan di ở bên cạnh thì tốt rồi, như vậy còn có người có thể bàn bạc.

"Ngươi cảm thấy chúng ta cần sợ người xấu sao?" Đối với việc này Minh Đang cũng không quá lo lắng, vỗ vỗ bả vai của nàng ấy, "Bất quá ngươi suy tính cũng có đạo lý, tận lực hành sự khiêm tốn là được. Ngươi giúp ta chuẩn bị vài bộ xiêm y của nam tử, về sau ra ngoài chúng ta sẽ cải trang."

Bích Liên gật gật đầu, đi ra ngoài làm việc.

Rất nhanh tin tức này truyền tới tai mấy người Vân Lam, bọn họ kinh hãi nhảy dựng lên, hai mặt nhìn nhau.

"Công tử, làm sao bây giờ?" Bình An nôn nóng xoay quanh. Không những không chịu đáp ứng hôn sự này, còn muốn một mình rời đi. Hai người các nàng chỉ là nữ tử yếu đuối lại không ra ngoài bao giờ, lá gan cũng quá lớn rồi đấy.

"Ngươi đi tìm Bích Liên nói chuyện đi, nhất thiết phải khuyên ngăn được." Trong lòng Vân Lam đã hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào, lúc ấy cùng Minh Đang thương lượng thì nàng hoàn toàn đáp ứng, vậy vấn đề chỉ có thể là ở trên người Bích Liên.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng lại dằn vặt không thôi, sao hắn có thể yên tâm để nha đầu kia đi loạn ở bên ngoài? (-LÊ-QUÝ-ĐÔN-) Tính tình nàng thích náo nhiệt, nhàn rỗi thì chỉ mong sao làm chút việc gây náo loạn đấy, quả thực là cái đại phiền toái, nếu gặp phải họa thì ai giúp nàng giải quyết đây?

Bình An lúc này tâm loạn như ma, vò đầu dứt tóc, "Thuộc hạ nói thế nào đây?"

Vân Lam tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Cái này cũng muốn ta dạy sao? Động não đi, bất kể như thế nào cũng đều phải thuyết phục nàng ấy."

Vẻ mặt Bình An đau khổ, vắt hết não gì chứ, cái này nói thế nào đây?

Trong đầu Vân Lam linh quang chợt lóe, vẫy vẫy tay, "Đến gần đây, ta dạy ngươi."

Không biết Bình An nói gì với Bích Liên mà nàng ấy liền thay đổi chủ ý.

"Bích Liên, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Minh Đang quan sát nàng ấy từ trên xuống dưới, "Về sau không thể đổi ý được nữa đâu." Oa, Bình An này có tài ăn nói thật tốt nha, mới trong chốc lát thời gian đã thuyết phục được Bích Liên cố chấp rồi.

Bích Liên mỉm cười kiên định lắc đầu, "Không thay đổi."

Minh Đang thật sự không nhịn được hiếu kỳ hỏi, "Hắn nói cái gì với ngươi vậy?"

Cũng khó trách nàng, ai bảo Bích Liên mới vừa rồi còn một bộ lửa giận tức tối, trong nháy mắt đã thành nữ nhân hạnh phúc ý cười đầy mặt rồi? Chuyển biến cũng quá lớn đi.

"Tiểu thư." Bích Liên không muốn nói.

"Được, ta không hỏi nhiều." Minh Đang cười tủm tỉm nói, "Từ trước đến nay ngươi là người có chủ ý, ta chỉ mong cuộc sống sau này của ngươi được hạnh phúc mỹ mãn."

Ánh mắt Bích Liên đỏ lên, trong lòng cảm động. Tiểu thư, người đối xử với ta thật lòng như vậy, ta nhất định sẽ không phụ người. Vì tương lai của người, ta sẽ dốc hết toàn lực.

Vân Lam làm việc thật không thể chê, thời gian vài ngày đã làm thỏa đáng mọi chuyện. Triệu tập những hạ nhân kia khua khua gõ gõ, bố trí hỉ đường, tân phòng, tiệc mừng các loại.

Về phần hỉ phục trang sức của tân nương đều được đưa đầy đủ đến phòng để cho các nàng chọn lựa.

Rất nhanh đã đến mười lăm tháng Giêng, hỉ đường đỏ thẫm đã được bố trí đổi mới hoàn toàn. Trong viện là một vùng biển màu đỏ, đèn lồng đỏ thẫm tơ lụa đỏ thẫm. Xung quanh đầy ắp người, trên mặt đều là dáng vẻ vui sướng.

Bích Liên chải đầu búi tóc, hỉ phục đỏ thẫm càng tôn lên khí sắc vô cùng tốt, cả người tinh thần phấn chấn.

Minh Đang tự tay cắm trâm bảo thạch Lưu Tô quý giá lên cho nàng ấy, trên cây trâm còn có một viên dạ minh châu lớn, "Đồ trang sức của ta đều để ở chỗ Lan di rồi, không thể thêm trang (đồ cưới) cho ngươi, đợi sau khi trở về ta sẽ bù thêm."

Vẻ mặt Bích Liên xấu hổ, "Lần này công tử thưởng không ít, mọi thứ đều không thiếu gì. Bình An đại ca cũng mua cho nô tì hai bộ trang sức rồi."

Lần này đều là tiểu thư tự mình chọn, chỉ chọn đồ quý giá tốt nhất. Nàng nhìn mà bồn chồn trong lòng, sợ công tử chê các nàng quá tham lam.

"Bọn hắn đưa thì chính là tâm ý của bọn hắn." Minh Đang âm thầm đắc ý, người ta đưa tới cửa, tội gì nàng không chon thứ tốt? Bích Liên giấu bảo bối ở đáy hòm, tương lai còn có thể truyền cho đời sau đấy."Phần của ta cũng không thể ít được, đến lúc đó ngươi thích gì thì cứ chọn đi."

"Cám ơn tiểu thư." Tâm ý của tiểu thư nàng vẫn muốn nhận.

"Ta không có kinh nghiệm gì có thể giúp ngươi, chỉ có một câu muốn nói với ngươi, ngươi và Bình An đều là cô nhi, không có trưởng bối chiếu cố nên hai bên phải chăm sóc ủng hộ lẫn nhau." Minh Đang có cảm giác mình như bề trên thì có chút lung túng. Nhưng nàng thật sự luyến tiếc, hốc mắt có chút trướng nóng.

"Chúng ta có tiểu thư và công tử chiếu cố mà." Trong lòng Bích Liên rất bình tĩnh, "Dù sao về sau chúng ta đều ở cùng nhau, tiểu thư tùy thời đều có thể dạy bảo một hai điều."

"Ngươi gả đi rồi thì chính là người Vân gia đấy." Minh Đang cố nén ghen tuông, miễn cưỡng cười nói, "Ta thế nào còn có thể lắm lời dài dòng chứ? Không phải là khiến người ta chê ghét sao?"

"Làm sao có thể chứ, Bình An đại ca đáp ứng với nô tì, sau khi chúng ta thành hôn, hắn chính là thuộc hạ của tiểu thư, nghe theo tiểu thư an bài." Nếu không có lời này, nàng mới sẽ không sảng khoái đáp ứng gả cho hắn đâu.

"Hả?" Minh Đang bỗng ngây người, "Vân công tử bỏ được sao?" Theo nàng biết, Bình An là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn mà.

Bích Liên lôi kéo tay nàng cam đoan, "Có gì mà khỗng nỡ? Vân công tử đã đáp ứng rồi." Bên cạnh tiểu thư không có ai được việc, Bình An qua đây vừa vặn có chỗ dùng.

"Ta đây xem như được lời rồi." Minh Đang nửa đùa nhưng tâm tư đã xoay chuyển mấy vòng rồi. Đây là ý của hắn ư? Tên xấu xa kia nghĩ như thế nào vậy?

Hương Nhi chạy vào, "Giờ lành đã đến, bên ngoài đều đang thúc dục đấy." Nàng là nha hoàn mới Vân Lam đưa cho Minh Đang để thay Bích Liên.

Hỉ nương (*) dìu Bích Liên đang che khăn voan đỏ đi đến hỉ đường.

(*) Hỉ nương: người săn sóc cô dâu trong ngày cưới

Minh Đang cười khanh khách đi theo phía sau.

Trong hỉ đường, Bình An mặc hỉ phục, khẩn trương đến người đầy mồ hôi.

Vân Lam không nhìn được cười trách mắng, "Không có tiền đồ, thành thân thôi mà, có cần phải khẩn trương như vậy sao ’"

"Công tử, người chưa trải qua sẽ không biết loại tâm tình này đâu." Bình An vẫn nhìn chăm chú vào cửa, ngoài miệng cũng không biết đang nói cái gì. "Ngày nào đó ngài thành thân thì mới hiểu được."

Vân Lam thở dài trong lòng, hắn không có khả năng có cơ hội đấy rồi, cẩn thận dặn dò, "Chuyện đã đáp ứng Bích Liên thì nhất định phải làm được, về sau Từ Minh Đang sẽ là chủ nhân của ngươi, an toàn của nàng do ngươi phụ trách." Khi hắn còn có năng lực thì sẽ trải một con đường cho nàng, bảo vệ nàng tuổi già không lo. Cho dù hắn chết cũng có thể yên tâm nhắm mắt.

"Dạ, công tử." Chuyện công tử không thể làm thì để cho hắn gánh vác đi.

Nhìn Bình An và Bích Liên tràn ngập vui sướng song song bái đường thành thân, không biết sao theo một tiếng thật dài "kết thúc buổi lễ", Minh Đang nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại thấy chua xót, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.

"Phanh" một tiếng cửa bị đẩy ra, Hồng Thiên mang theo một đám người áp tải huynh muội Mạnh Vân tiến vào.

Minh Đang không vui nhăn mày, những người này sớm không tới trễ không tới, lại cố tình chon giờ này để đến, thật chán ghét.

Chán ghét nhất chính là thanh âm yếu ớt mềm mại kia, "Công tử." Vừa vào cửa, ánh mắt Mạnh Vân liền dán lên trên người Vân Lam, những người đứng xem đều có thần sắc khác nhau.

Trong lòng Minh Đang thầm mắng: đáng ghét, sao nữ nhân này ở Thất Sát Minh lại sống thoải mái như vậy chứ? Không những dung mạo không thấy chút tiều tụy nào mà còn càng thêm chói mắt rồi. Phương diện này liệu có biện pháp gì chăng? Bất quá trước mặt nhiều người như vậy còn bày ra tư thái quyến rũ, thật vô cùng chướng mắt. Cũng không ngẫm lại lúc trước đã hãm hại bọn họ như thế nào? Thật không biết xấu hổ!

Vân Lam ngồi ở chủ vị, cũng không để ý bất luận kẻ nào, đang cầm ly trà nóng từ từ uống. Những người này còn chưa đủ tư cách nói chuyện với hắn.

Bình An cũng có quen biết bọn họ, đứng ra nói, "Hồng minh chủ, ngươi tới thật nhanh đấy." Trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên xông vào hôn lễ của hắn, phá hư chuyện tốt của hắn, thật quá đáng hận rồi. Lần này thế nào cũng phải thu thập thật tốt một phen, miễn cho người khác tưởng rằng bọn họ là người dễ bắt nạt, ai cũng có thể đến cấu véo một phát

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK