• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời vừa vặn xuyên thấu qua đám lá cây rộng lớn rơi trên mặt đất. Minh Đang lười biếng ngồi dưới đất, dựa lưng vào cây đại thụ, tay cầm quyển sách, nhìn như hết sức chăm chú đọc sách, nhưng kỳ thật tinh thần đã sớm phiêu tán.

Sau khi bái phu thê La thừa tướng làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, thái độ mọi người ở Từ gia đối với Minh Đang đều đại biến. Tuy Từ Đạt thản nhiên như trước, không muốn thấy nàng, nhưng Đại phu nhân đối đãi với nàng thân thiết hơn rất nhiều, đồ ăn chi tiêu hàng ngày cũng tinh xảo hơn trước kia. Mà thái độ của Từ Minh Tuệ rất đáng để nghiền ngẫm, nàng ta tự mình đến Thu Thuy các mấy lần, nói mấy lời chua chua...lặp lại vài câu linh tinh nửa ẩn nửa lộ "Ta và ngươi đều là nữ nhi của Từ gia, phải giúp đỡ lẫn nhau”.

Minh Đang bĩu môi khinh thường, thật là, Minh Tuệ muốn mượn sức của nàng, coi như một đại trợ lực để giúp nàng ta đứng vững gót chân ở Tấn Vương phủ, lại bỏ xuống cao ngạo trước mắt, chỉ mong nàng chủ động đi lên lấy lòng Minh Tuệ. Nào có loại chuyện tốt này? Đáng tiếc nàng không để mình bị đẩy vòng vòng, mặc cho Minh Tuệ nói cái gì, nàng đều cúi đầu ăn uống, không rên một tiếng. Vừa nghĩ tới Minh Tuệ không được đáp lại, vẻ mặt tức giận đại biến phẩy tay áo bỏ đi, trên mặt Minh Đang lại lộ ra ý cười dương dương tự đắc. Cảm giác khiến người khác giận điên không cần đền mạng thật không tệ mà.

"Cười cái gì?" Thanh âm quen thuộc truyền đến.

Minh Đang cả kinh nhảy dựng lên, "Vân công tử? Ngươi đã đến rồi à?" Không ngừng đánh giá hắn, dường như cũng không có thay đổi gì.

Gương mặt của Vân Lam vẫn treo vẻ tươi cười lười biếng như trước, không mảy may thấy vẻ uể oải cùng tuyệt vọng ngày đó. "Sao vậy? Ngươi đang ở đây chờ ta sao?"

"Ngươi. . . .. ." Minh Đang nói quanh co nửa ngày, không biết có nên hỏi không? Lần đó hắn đi rồi, nàng thật sự cho rằng hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Vân Lam cười phong đạm vân khinh, "Đinh tiểu thư, lần này đến đây là để đặc biệt nói lời từ biệt với ngươi." Vốn hắn thật không nghĩ lại đến Hộ Quốc Tự, nhưng có một cảm giác không rõ khiến hắn không tự chủ được chạy đến đây một chuyến. Bất kể như thế nào, nha đầu kia mang cho hắn không ít ngày vui vẻ thoải mái.

Minh Đang há miệng thở dốc, "Ngươi. . . . . ." Đinh là họ mẹ của nàng, nhân tiện nàng dùng luôn.

Hắn đưa đồ trong tay cho nàng, "Ta sắp đi xa, chỉ sợ sau này ta và ngươi sẽ không gặp lại. Mấy cuốn sách này cho ngươi làm kỷ niệm đấy."

Minh Đang một đầu mờ mịt không hiểu ra sao tiếp nhận, đang yên lành đưa sách gì cho nàng chứ? Nhưng vừa thấy sách, không khỏi mừng rỡ như điên, lại có thể là mấy quyển sách thuốc tiền triều, đều vô cùng trân quý. Khẩn cấp lật xem vài tờ, bán tín bán nghi hỏi, "Vân công tử, đây thật sự tặng cho ta sao?" Đây là sách thuốc ngàn vàng khó mua, nàng chỉ nghe kỳ danh lại chưa có duyên nhìn thấy.

"Ừ, sách này đối với ta vô dụng, nhưng đối với ngươi có thế có ích." Đây là hắn đặc biệt cho người ta đi tìm tới.

"Đa tạ vân công tử." Ánh mắt Minh Đang sáng lên, phát sáng đến dọa người. Đây có thể sánh bằng đưa cho nàng hoàng kim, làm nàng rất vui mừng. "Đúng rồi, mấy quyển du ký kia của ngươi. . . . . .Ta còn chưa đọc xong. . . . . . Ta không mang bên người."

"Khôn cần trả lại, cũng đều tặng cho ngươi." Vân Lam hào phóng dị thường, dù sao mấy thứ này đều là vật ngoài thân. Sống không mang theo đến chết cũng không thể mang theo.

Sao hắn lại hào phóng như vậy rồi? Lần trước hắn luôn mồm bảo nàng sớm trả sách cho hắn, cũng không cho nàng làm dơ mà. Bỗng nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu, trong lòng nàng trầm xuống. "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi thăm thú xung quanh." Vân Lam cười cười, "Chân trời góc biển, thích ứng trong mọi tình cảnh, cũng không có mục đích."

Minh Đang lặng im nửa ngày, từ trong ngực lấy ra một bình sứ xinh xắn, đưa cho hắn, "Đây là đồ đáp lễ của ta."

Vân Lam giương mày, "Đây là cái gì?" Tiểu nha đầu còn rất có nguyên tắc, không chịu nhận không lễ vật của người khác.

"Giải Độc Hoàn, độc bình thường đều có thể giải." Minh Đang giải thích nói, "Tuy không giải được kịch độc trong cơ thể của ngươi, nhưng có thể giảm bớt một chút. Bên trong có ba viên, khi nào rất khó chịu thì ăn vào." Đây là nàng lén lút dùng hết biện pháp thiên tân vạn khổ điều chế ra, chỉ dùng phòng thân, từ trước đến nay đều bất ly thân. Nhưng hôm nay lại đem viên thuốc hộ mệnh này cho người khác, lễ này không thể nói là không nặng được.

Vân Lam thật sâu nhìn nàng một cái, đưa tay nhận lấy. Một thiếu nữ khuê phòng đến tột cùng là ở dạng hoàn cảnh gì mới có thể mang theo thuốc giải độc bên người? Không dám nghĩ không thể nghĩ cũng nghĩ không ra. "Vậy bảo trọng." Con đường của mỗi người đều phải dựa vào chính mình mà đi, người khác cũng không giúp được gì. Không muốn nói cảm ơn, chỉ muốn nói một câu bảo trọng, mong nàng cả đời đều bình an hạnh phúc. (mc: cho ta chen ngang một chút, haizz, đọc đoạn này mấy lần rồi mà vẫn thấy buồn buồn khó hiểu)

"Ngươi cũng vậy, hết thảy phải bảo trọng." Trừ bỏ câu này, nàng cũng không nói được cái gì khác. Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong ngực, lại không thể nói ra nửa câu. Bóng lưng cao ngất kiên nghị của hắn dần dần biến mất trong tầm mắt, cái mũi nàng liền chua xót đau đớn, nhịn lại nhịn, nước mắt trong suốt rốt cục rơi xuống, ẩm ướt lành lạnh, vô cùng giống tâm tình của nàng lúc này.

Minh Đang vừa vào cửa, trong phòng khách ngoại trừ Đại phu nhân ra còn có một phụ nhân xa lạ đang ngồi. Không kịp nhìn người này thêm một lần, trước tiên cúi người thi lễ, "Mẫu thân." Sao đột nhiên lại kêu nàng đến đây? Toan tính gì không biết?

"Minh Đang." Đại phu nhân cười nhẹ nhàng vẫy nàng lại đó, "Qua đây gặp mặt Đại phu nhân Kim gia đi."

Minh Đang thầm kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Trước kia cũng không bảo nàng ra gặp khách. Nhưng sao hôm nay lại có thái độ khác thường này? Ngăn chặn suy nghĩ đang bay lượn, tiến lên hành lễ.

Kim đại phu nhân một tay nâng nàng dậy, cao thấp đánh giá, cười nói, "Đây là Tam tiểu thư nhà ngươi à? Đúng là nữ hài nhi xinh xắn. Bất quá hình như lệnh ái ẩn sâu trong nhà, cũng không xuất môn hả? Ta cũng chưa gặp qua đâu."

Minh Đang một đầu hắc tuyến, mặt nàng bôi thành như vậy, có thể nhìn ra cái dung nhan gì chứ? Thật sự là mở to mắt nói lời bịa đặt. Nhưng nàng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu xuống yên lặng xem xét.

"Đứa nhỏ này được mẹ chồng ta yêu mến từ nhỏ nuôi dưỡng dưới gối, khi còn bé thân thể yếu kém, nên mới không cho nàng xuất môn." Đại phu nhân vội vàng giải thích nói, "Vì thế mọi người đối với đứa nhỏ này cũng không quen thuộc."

Vẻ mặt của Kim đại phu nhân quan tâm hỏi, "Vậy giờ thân thể tốt rồi chứ?"

"Đã sớm tốt rồi." Đại phu nhân mỉm cười nói, "Hiện giờ đang thủ hiếu (để tang) tổ mẫu, không thuận tiện ra khỏi cửa."

"Thật là một đứa nhỏ hiếu thuận." Kim phu nhân vừa lòng gật đầu, đôi mắt thâm ý đảo quanh trên người Minh Đang.

Trong lòng Minh Đang thầm cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết nguyên do cụ thể. Nghe được Đại phu nhân phân phó nàng lui ra, thầm thở phào nhẹ nhõm, phúc thân xoay người rời đi. Vừa ra khỏi phòng, nàng liền thấp giọng dặn dò Hồng Thược lập tức đi tìm hiểu. Mang theo Bích Liên trở lại Thu Thủy các, Minh Đang ngồi trong thư phòng lẳng lặng chờ, sắc mặt biến hóa khó lường.

Một nén hương thời gian, Hồng Thược thở hổn hển chạy vào, "Tiểu thư, đại sự không ổn."

Nghe thấy có chuyện khiến nàng sợ hãi. "Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói." Minh Đang thản nhiên nhìn nàng ấy.

Hồng Thược hít một hơi thật sâu, tức giận nói, "Đại phu nhân đang tìm nhà chồng cho người. . . . . ."

Bích Liên kinh hô một tiếng, "Cái gì? Tìm nhà chồng gì? Kim gia là nhà nào? Bối cảnh như thế nào?" Câu hỏi giống như đạn pháo ném ra bên ngoài. Đây cũng quá đột ngột rồi, các nàng một chút cũng không có chuẩn bị.

Hồng Thược tức giận khôn kể, trừng to mắt, "Kim gia chính là Binh Bộ Thị Lang." Có lầm hay không? Cư nhiên lại có loại chuyện này? Lại còn giấu giếm hư hư thực thực, nếu không phải là nàng cùng với Tử Yên ở viện của Đại phu nhân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, qua lại vô cùng thân thiết thì còn không thăm dò được gì đâu.

"Kim gia? Hình như nhà họ chỉ có một nhi tử mà?" Đầu óc Bích Liên bay lộn, đem tin tức biết được về Kim gia nhớ lại một lần, "Muốn hứa gả tiểu thư nhà ta cho ai?" Dòng dõi của Kim gia rất cao, là nhà giàu quyền quý. Từng có vô số danh thần lương tướng, nhân mạch lại khắp trong triều. Nhưng con nối dõi của nhà họ không vượng, chi dòng chính chỉ có một con trai trưởng. Từ nhỏ vô cùng được sủng ái, đáng tiếc trời sinh chân dài chân ngắn, hôn sự này cao hay thấp cũng không phải. Tuổi gần hai mươi còn chưa cưới chính thất, nhưng thông phòng có mấy người, nghe nói còn sinh mấy thứ trưởng nữ rồi.

"Chính là hứa gả cho nhi tử chân có tật kia đấy." Sắc mặt của Hồng Thược rất khó nhìn. Loại người này có thể xứng đôi với tiểu thư nhà nàng sao?

Mặc dù trong lòng Minh Đang có chuẩn bị, nhưng vẫn đau đớn kịch liệt nhắm mắt lại, tuy rằng chưa từng yêu cầu xa vời, nhưng nghe loại tin tức xấu này vẫn sẽ thấy khổ sở. Ở trong mắt Từ Đạt, hôn sự của mấy nữ nhi bất quá chỉ dùng làm quân cờ. Về phần hạnh phúc hay không cũng không quan trọng.

"Cái gì? Thật quá mức. Tiểu thư nhà ta thông minh mỹ lệ, sao có thể hứa gả cho loại người này?" Bích Liên luôn bình tĩnh cũng không nhịn được nôn nóng nhảy hai chân, "Làm sao Đại phu nhân có thể làm như vậy? Lão gia đâu? Hắn cũng đồng ý à?"

"Hừ." Hồng Thược lạnh lùng hừ mạnh một tiếng, "Nếu lão gia không đồng ý, đại phu nhân dám làm như thế sao?" Trong lòng các nàng biết rõ, Đại phu nhân cũng ngồi không yên trên vị trí đương gia chủ mẫu của Từ gia, quyết sẽ không tự chủ trương.

"Vậy làm sao bây giờ? Hồng Thược tỷ tỷ, ngươi có thể nói một chút với lão gia hay không?" Bích Liên kéo tay Hồng Thược lại, sốt ruột khẩn cầu."Đừng hứa gả tiểu thư cho Kim công tử."

"Hữu dụng sao?" Vẻ mặt Hồng Thược rất bất đắc dĩ, "Lão gia sẽ nghe lời nói của một nha hoàn sao?" Vừa nghĩ đã biết không có khả năng.

Bích Liên nhanh chóng rối loạn trận tuyến rồi, "Ngươi khác với nha hoàn bình thường, có lẽ lão gia sẽ cho ngươi chút mặt mũi." Biết rõ hi vọng xa vời, nhưng vẫn muốn thử một lần. Giống như người rơi xuống nước, biết rõ bè gỗ không đáng tin, nhưng vẫn cầm lấy không chịu buông.

"Chớ ngu ngốc." Sao Hồng Thược không muốn giúp tiểu thư chứ, nhưng nàng đương nhiên biết không thể, "Việc nhỏ không quan trọng có lẽ thì lão gia sẽ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng đại sự thì tuyệt đối sẽ không nghe người khác."

"Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Tim Bích Liên lạnh như băng. Trong cái nhà này không có một người tốt, cũng không coi tiểu thư là người.

Minh Đang mở con ngươi trong suốt như nước, "Không phải còn chưa quyết định à, gấp cái gì?" Nàng đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng đã có suy tính.

"Tiểu thư, người ta đã đến cửa xem mắt rồi." Trong lòng Hồng Thược càng nghĩ càng loạn, "Nghe nói là đợi sau khi Nhị tiểu thư gả vào phủ Tấn Vương thì sẽ chính thức nạp lễ, một khi hạ sính lễ rồi thì sự tình sẽ không thể trì hoãn được. . . . . ." Vậy tính ra chỉ có hơn nửa tháng thôi.

"Đúng vậy, tiểu thư, nếu định hôn thì hết thảy đều đã chậm." Vẻ mặt Bích Liên sợ hãi, lôi kéo tay nàng, "Tiểu thư, người mau nghĩ cách gì đi."

Trong đầu Hồng Thược chợt lóe linh quang, "Tiểu thư, nếu không chúng ta đi cầu La phu nhân làm chủ đi? Bà ấy là nghĩa mẫu của người. . . . . ."

"Từ trước đến nay hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ." Khóe miệng Minh Đang lộ ra tươi cười trào phúng, thanh âm trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, “Phụ mẫu vẫn khoẻ mạnh, an bài hôn sự cho nữ nhi là việc thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên). Người khác có biện pháp gì?" Cho dù là nghĩa phụ mẫu, cũng không thể vượt qua phụ mẫu thân sinh. Huống chi với bối cảnh của hai nhà, vẫn là Từ gia trèo cao rồi. Nói không chừng, trong lòng Từ Đạt đã cao hứng đến hỏng rồi.

"Vậy nói cách khác, chúng ta chỉ có thể thúc thủ vô sách sao." Trong mắt Bích Liên hiện ra vài tia hận ý, "Chỉ có thể trơ mắt mặc cho người khác quyết định chung thân đại sự tiểu thư à? Cho dù bị gả cho người không tốt, chúng ta cũng không có biện pháp nào sao?" Cái nhà này lạnh như băng, không có một tia ấm áp, khó trách năm đó Đại phu nhân bất chấp đoạn tuyệt rời đi.

Nước mắt Hồng Thược ào ào chảy ra, quỳ xuống khóc lớn nói, "Tiểu thư, mạng người thật khổ mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK