Đoạn Thanh Vy ngước nhìn dòng chữ bằng đèn led đang không ngừng nhấp nháy trước mặt, cô có vẻ không vui, chân mày hơi nhíu lại, nhưng rồi rất nhanh thu liễm lại cái nhìn của mình.
Không hẳn cô là người cổ hủ khi không thích nơi này, chỉ đơn giản là vì trước nay cô chưa từng lui tới.
Cái gì mà nghe hơi nồi hông chính là nói cô lúc này.
Trong tư tưởng cô đã bị nhồi nhét những định nghĩa không tốt về bar, thành ra cô cũng không thích.
Ấy vậy mà đã đến tận nơi rồi, đâu thể nào quay về được.
Trình Nhất Nam đã xuống xe tự bao giờ, còn rất ga lăng mở cửa xe cho cô, cô cũng miễn cưỡng bước xuống.
Lịch sự nói lại với anh.
- Cảm ơn anh.
Giọng cô nhẹ nhàng thật sự như rót mật vào tai anh vậy.
Lạ nhỉ, ban nãy dù ăn cơm cùng đối tác, nhưng một giọt rượu anh cũng không đụng đến, vậy tại sao lại có cảm giác say lâng lâng nhỉ?1
Ném lại chìa khóa xe cho nhân viên, ba người cùng nhau sóng bước đi vào bên trong.
Ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, không đủoa, tiếng nhạc lớn không ngừng vang lên, trong nhất thời, Đoạn Thanh Vy phải đứng yên mất năm giây để thích nghi.
Sự xuất hiện của tổ hợp ba người trai xinh gái đẹp, thật sự rất thu hút cái nhìn của mọi người.
Trình Nhất Nam thật sự cảm thấy khó chịu trước cái nhìn trần trụi của những người kia.
Anh không nói không rằng mà ra hiệu cho hai cô nàng đi theo anh lên thẳng phòng bao VIP trên lầu.
Ở trong phòng này, Đoạn Thanh Vy thấy dễ chịu hơn hẳn.
Đơn giản vì phòng cách âm tốt, giảm được không ít tiếng ồn.
Hai nữa không có người lạ, sẽ giảm được không ít sự xô bồ và mùi nước hoa nồng hắc.
Mà điều này thì Đoạn Thanh Vy không thích chút nào.
Phục vụ đi vào đứng chờ đợi xem ba người cần gì.
Là một chủ nhà, anh đương nhiên phải là người lên tiếng rồi.
- Mọi người muốn uống gì?
- Em uống whisky đi.
Đã đến bar chẳng phải nên uống rượu sao? Còn Tiểu Vy, cậu muốn uống gì?
Diệp Minh Nhi nhanh nhảu trả lời, nhưng đến lượt Đoạn Thanh Vy, cô cũng không biết phải chọn gì.
- Mình cũng không biết, nhưng mà đi bar mà uống nước trái cây có bị cho là kỳ quặc không?
Câu trả lời này như chọc cho Diệp Minh Nhi buồn cười vậy.
Cô nàng cười phá lên.
- Còn không buồn cười sao? Làm gì có ai đi bar mà uống nước ngọt.
Vậy để mình gọi cho cậu loại rượu nhẹ một chút.
- Ừm được, tùy cậu.
Trình Nhất Nam quay qua nói với phục vụ.
- Cho một chai Whisky và một ly cocktail Caribbean sunset.
Phục vụ liền gật đầu vẻ đã hiểu rồi nhanh chóng rời đi, trả lại sự riêng tư cho khách hàng.
Trong thời gian chờ đợi, cô nhấm nháp vài quả chery tươi ngon.
Loại quả này thực sự rất phù hợp với một người có chế độ ăn uống lành mạnh như cô.
Ở phòng bao này, trước mặt là một bức tường kính trong suốt, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới.
Cô như một đứa trẻ tò mò, nhìn xuống những con người bên dưới còn mải lắc lư và sôi động theo điệu nhạc.
Nhìn lâu dần cũng có chút thích thú, không còn quá bài xích như lúc đầu.
Đồ uống cũng nhanh chóng được đưa lên.
Cô nhìn ly rượu có hai màu vàng và xanh da trời tươi sáng, màu sắc rõ ràng được đặt ngay trước mặt, trong đôi mắt hiện lên chút thích thú và thưởng thức.
Cô khẽ nâng ly lên nhấp một ngụm.
Có chút cồn, nhưng vị cồn không rõ ràng mà đã bị vị ngọt và chua của chanh và đường lấn át.
Nhưng cô đặc biệt thích một chút vị béo ngậy lưu lại trong khoang miệng.
Có lẽ cô không biết trong loại rượu này còn có cả thành phần kem tươi.
Cô chăm chú thưởng thức rượu, còn anh lại chỉ muốn nhìn cô.
Đôi lúc, cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình khiến anh có chút chột dạ như một tên trộm bị bắt quả tang.
Những lúc như vậy, anh lại giả lảng quay đi chỗ khác.
Bầu không khí tĩnh lặng giữa ba người bị cắt ngang bởi một giọng nam nhân.
- Trình Nhất Nam, tôi nghe phục vụ nói cậu vừa mới tới.
Ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Cậu...!
Văn Gia Phong hồn nhiên đẩy cửa đi vào mà không hề biết ở bên trong có người mà hắn đang cố tránh.
Giọng nói của hắn còn chưa nói hết đã khựng lại.
Hắn cảm thấy ngại ngùng lên tiếng.
- Hình như tôi đến không đúng lúc rồi, tôi đi trước vậy.
Hắn toan quay người chuồn đi ngay sau đó, nhưng Diệp Minh Nhi đã không cho hắn cơ hội đó.
Cô nàng trực tiếp gọi lớn tên hắn.
- Văn Gia Phong, anh đứng lại đó cho em.
Anh định đi đâu?
Hắn giả lả cười, nhưng thực ra là bên trong đang sớm khóc không ra nước mắt.
- Minh Nhi cũng tới hả, em ngồi chơi vui vẻ nhé.
Anh có việc đi trước.
Miệng hắn nói, chân hắn bước.
Nhưng hắn nghĩ Diệp Minh Nhi là ai mà có thể để hắn đi một cách dễ dàng như thế chứ.
Nếu thật sự dễ như vậy thì suốt hai một năm qua hắn đã không phải đau đầu chạy trốn cô nàng rồi.
Diệp Minh Nhi cũng nhanh tay với lấy túi xách chạy theo, trước khi ra khỏi phòng còn không quên dặn dò.
- Anh họ, lát nữa đưa Tiểu Vy về căn hộ của em hộ em nha.
Em đi trước.
Anh đương nhiên không phản đối, nhưng Đoạn Thanh Vy lại không thích chút nào, dù gì hai người cùng chỉ vừa quen.
Bầu không khí vốn đã ngại ngùng, lại càng vì sự rời đi của Diệp Minh Nhi mà trở nên gượng gạo hơn.
Anh chủ động lên tiếng bắt chuyện với cô.
- Anh gọi em là Tiểu Vy giống như Nhi Nhi gọi được không?
- Được ạ.
- Ừm, Tiểu Vy, em thật sự không nhớ ra anh sao?
Cô lúc này mới thật sự chú ý, nhìn anh cũng có chút quen, nhưng mà rốt cuộc cũng không nhớ đã từng gặp ở đâu.
Cô thành thật lắc đầu tỏ ý mình không nhớ.
Anh thở dài nhắc lại cho cô nhớ.
- Hai năm trước, tại Cambridge, gần đại học Harvard em đã giúp anh.
Ký ức như một cuốn phim từ từ tua chậm trong đầu Đoạn Thanh Vy, cô khẽ "ồ" lên một tiếng.
- Thì ra là anh.
- Ừm, em nhớ ra anh rồi phải không? Hôm sau anh có ghé qua căn hộ tìm em, nhưng không gặp.
- Ờ, lúc đó em về nước, nhà có chút việc.
Cô nói rất ngắn gọn, chỉ nói những điều cần thiết, một chữ thừa thãi cũng không.
Lần này gặp lại, cô thật sự cho anh một ấn tượng hoàn toàn khác.
Không còn là cô gái nhiệt tình sôi nổi như trước mà trong cô trầm ổn và lạnh nhạt hơn nhiều.
Nhưng không sao, dù có thay đổi thế nào thì vẫn có một sự thật không thể thay thế được, đó là cô chính là ân nhân của anh, và cũng là người con gái duy nhất khiến anh có chút lưu tâm.
Thấy anh có vẻ trầm tư không nói, cô lên tiếng hỏi.
- Người đàn ông ban nãy là ai vậy?
- Cậu ấy là Văn Gia Phong, bạn thân của tôi, cũng là chủ quán bar này.1
- Ồ, vậy quan hệ của anh ấy với Nhi Nhi?
- À, con bé thích cậu ta và cũng đang theo đuổi.
Nhưng hình như quá trình không được thuận lợi, vì cậu ta luôn trốn tránh con bé.
- Tôi hiểu, vì đôi lúc Nhi Nhi thật sự nhiệt tình quá đà, có khi lại làm người khác sợ vì chính sự nhiệt tình của mình cũng nên.
Cô đưa ly rượu cocktail của mình lên nhấp thêm một ngụm, rồi nhỏ giọng đề nghị..
- Cũng muộn rồi, anh có thể đưa tôi về được không?
- Ừm, theo ý em đi.
Trong thâm tâm thì Trình Nhất Nam vẫn muốn ngồi với cô lâu hơn nữa.
Nhưng nếu cô đã lên tiếng anh cũng không nên quá gượng ép cô làm gì.
Hơn nữa anh cũng không nên vội vàng, đã gặp được cô rồi chắc chắn sẽ có lần sau.
Sau này sẽ còn nhiều cơ hội.
Hai người đứng lên rời khỏi quán bar và ra về.
Trình Nhất Nam lái xe đưa cô trở về căn hộ của Diệp Minh Nhi.
Cô cũng không quên cảm ơn anh đã mời rượu tối nay và đưa mình về, rồi nhanh chóng mất hút vào căn hộ, không cho anh cơ hội nói thêm lời nào..
Danh Sách Chương: