Hành lang bệnh viện đã quá nửa đêm cảm giác sâu Hun hút chỉ còn lại bốn người nhà họ Trình đứng đợi.
Đoạn Thanh Vy được anh đưa vào viện từ lúc nửa đêm, nhưng vẫn chưa thể sinh ngay, bác sĩ đành sắp xếp cho cô một phòng chờ.
Cơn đau của cô hãy cô hãy còn thưa thớt, đây chỉ là dấu hiệu cho sự trở dạ.
Càng về sáng, cơn đau càng dày và khó chịu hơn rất nhiều.
Đoạn Thanh Vy cố gắng vịn vào Trình Nhất Nam nhưng vẫn không thể đứng thẳng.
Một đêm mất ngủ nhưng tất cả mọi người gần như không ai muốn về nhà, họ đều là mong muốn được thay, cháu của mình sớm nhất có thể.
Cho đến mãi chín giờ sáng, Đoạn Thanh Vy đau đến không chịu nổi, chân không đứng vững, bác sĩ mới khám lại cho cô.
Xác định mọi thông số từ tim mạch, huyết áp cho đến độ mở rộng của cửa mình mới đẩy cô vào phòng sinh.
Trình Nhất Nam nắm lấy tay cô không buông, anh trực tiếp vào phòng sinh cùng cô.
Anh nghe người lớn nói, phụ nữ sinh con chẳng khác gì bước một chân vào quỷ môn quan.
Trong thời khắc khó khăn thế này sao anh có thể để mặc cô một mình được.
Nếu đổi lại bình thường là trường hợp khác, anh chắc chắn sẽ không được vào, nhưng bệnh viện tư này vốn thuộc sở hữu của Trình gia, ai lại muốn đắc tội với chính ông chủ của mình.
Mẹ Trình gọi điện cho mẹ Diệp, bởi trong quá trình cô mang thai, mẹ Diệp thực sự cũng đóng góp một phần không nhỏ trong việc chăm sóc cho cô.
Không lâu sau ông bà Diệp và Diệp Minh Nhi cũng có mặt tại bệnh viện.
Sáu người bên ngoài thở dài thườn thượt, sót ruột chờ đợi.
Bên trong phòng sinh, Đoạn Thanh Vy đang vật vã với chính cơn đau của mình.
Cô nắm chặt lấy tay anh, móng tay bấu vào tay anh hằn lên sâu hoắm, vài chỗ còn rỉ máu.
Nhưng anh làm gì quan tâm chút vết thương nhỏ này.
Đối với anh, bây giờ anh chỉ ước mình có thể thay cô mà chịu đựng nổi đau kia.
Đoạn Thanh Vy đau đến kiệt sức, nhưng tiếng bác sĩ vẫn thúc giục.
- Sản phụ, cố gắng thở đều, nuốt hơi vào trong.
- Cố gắng chút nữa, lấy sức rặn mạnh, đã thấy đầu của em bé rồi.
Bản năng của người làm mẹ giúp Đoạn Thanh Vy càng cố gắng làm theo lời bác sĩ hơn.
Cô nuốt hơi vào trong, cố gắng lấy hết sức bình sinh của mình mà rặn.
Qua mấy hơi dài, cuối cùng tiếng khóc của trẻ em cũng vang lên.
Giọng khỏe khoắn, tiếng khóc vang, chứng tỏ sự khỏe mạnh của bé.
Cô khẽ thở ra một hơi thỏa mãn.
Nhưng bác sĩ lại tiếp tục nói.
- Vẫn đang còn một đứa trẻ nữa, sản phụ cố gắng thêm một chút.
Đoạn Thanh Vy lúc này hơi sức gần như cạn kiệt.
Bàn tay Trình Nhất Nam nắm lấy tay cô càng chặt hơn như muốn cổ vũ cô.
Đoạn Thanh Vy nhìn thấy người đàn ông cô yêu đang nhìn cô với ánh mắt đầy sự thương xót và dịu dàng, như được tiếp thêm sức mạnh, cô lại một lần nữa cố gắng cho lần vượt cạn thứ hai của mình.
Ba mươi phút sau, đứa trẻ thứ hai cũng ra đời.
Cả hai đều là bé trai.
Khác với người anh của mình, cậu bé không khóc.
Chỉ khi hộ lý đã lau rửa và bọc trong chăn ấm, vỗ mạnh vào mông cậu bé mới miễn cưỡng oa oa lên vài tiếng rồi nhắm tịt mắt mà ngủ.
Đoạn Thanh Vy lúc này mệt mỏi nằm lụi xơ trên bàn sinh.
Anh khẽ hôn lên trán cô, trấn an cô.
- Bà xã, em thật giỏi.
Cảm ơn em đã vì anh mà vất vả sinh con cho anh.
Cô mệt, không đáp lại, nhưng khóe mắt và khoé miệng cong lên một nụ cười, thay cho sự đáp lại lời anh.
Hai đứa trẻ được bế ra với người nhà bên ngoài, ai cũng giành nhau để được nhìn cháu.
Y tá thông báo cho mọi người biết.
- Chúc mừng gia đình, là hai bé trai.
Vì sinh đôi nên hai bé hơi nhỏ.
Bé lớn nặng 2;5kg, còn bé nhỏ chỉ 2,3kg.
Nhưng mọi người có thể yên tâm là hai bé hoàn toàn khỏe mạnh, sau này chịu khó chăm sóc là được.
Mọi người gật gù tỏ ra mình đã nghe hiểu, theo chân y tá đón cháu về phòng bệnh sau sinh đã được chuẩn bị sẵn.
Đoạn Thanh Vy sau khi được bác sĩ sử lý những công đoạn cuối cùng thì cũng được đưa xuống phòng sau sinh với con trai mình.
Cô hoàn toàn mệt mỏi không thể gắng gượng hơn, nhanh chóng thiếp đi chìm vào trong giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy đã là buổi chiều muộn.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Trình Nhất Nam và mẹ Trình.
Thấy cô đã tỉnh lại mẹ Trình vồn vã nói.
- Con tỉnh rồi à, sao không nghỉ ngơi thêm, mới sinh xong chắc chắn sẽ rất mệt.
- Dạ, con cũng đỡ hơn rồi mẹ ạ.
- Ừ, đừng gắng quá con ạ, phụ nữ mới sinh thì yếu ớt, con gắng quá sau này lại khổ cho bản thân.
Mọi việc cần gì cứ gọi Nhất Nam và vú nuôi hỗ trợ cho.
- Vâng, con biết rồi.
- Mẹ chuẩn bị canh gà cho con rồi, con có muốn uống một chút cho lại sức không?
- Chưa cần đâu mẹ, con muốn xem cháu trước.
Mẹ Trình và Trình Nhất Nam mỗi người bế một đứa lại đặt hai bên cô.
Cô nhìn đứa trẻ nhỏ chỉ lớn như một con mèo, người lại còn đang hơi nhăn nheo, mắt hơi sưng và nhắm tịt.
Cô khẽ cảm thán.
- Nhìn chúng hơi nhỏ mẹ nhỉ?
- Con ngốc thật, con mang thai đôi, làm sao nó lớn như những đứa trẻ khác được.
Nếu nó to hơn, liệu bụng con có chứa nổi không.
Với lại, ngày trước mẹ sinh Nhất Nam cũng chỉ nặng có 3,2kg, con như vậy đã là tốt lắm rồi.
Bà cười hiền từ nói với cô.
Khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng.
- Con xem, hai đứa nó thật giống với Nhất Nam.
Sau này chắc chắn lớn lên sẽ là một mỹ nam.
- Đương nhiên rồi, cháu của con mà lại.
Trình Liễu Phi từ bên ngoài đi vào đắc chí nói.
Cô nàng đặt các loại sữa hộp và trái cây lên bàn, ngay lập tức đã ghé đến hai đứa trẻ mà hôn hít.
Mẹ Trình đánh mạnh lên vai cô nàng.
- Con tém tém lại, trẻ nhỏ da nhạy cảm, con đừng có hôn chúng nhiều quá.
Cô nàng chu môi bất mãn, nhưng nghĩ tốt cho hai đứa cháu dễ thương của mình cũng ngậm ngùi nghe theo.
Ba Trình đi lại gần, bế thẳng một đứa trên tay mà âu yếm.
Ông nhẹ giọng hỏi, tránh đánh thức thằng bé trên tay mình.
- Hai đứa đã chọn được tên gì m để đặt cho con chưa?
Cô thấy từ khi cô vừa mang thai, ông bà đã rất thích thú với nhiệm vụ này.
Hơn nữa cái tên cũng chỉ là một cách để gọi.
Bọn chúng vẫn là con cô mà.
Cô thật thà đáp.
- Vợ chồng con vẫn chưa nghĩ ra.
Hay là ba mẹ đặt tên cho hai cháu đi.
Ông tỏ vẻ đăm chiêu một chút rồi lên tiếng.
- Hay đặt là Trình Nhất Chính và Trình Nhất Đạt.
Hai đứa thấy thế nào?
Hai người gật gù vẻ tán thành, tên hai đứa nhỏ cứ thế mà làm khai sinh.
Trình phu nhân âu yếm gọi.
- Nhất Chính và Nhất Đạt, bây giờ hai cháu bà là Chính và Đạt rồi nhé.
Cả vui vẻ trong niềm vui có thêm thành viên mới.
Đoạn Thanh Vy nằm lại bệnh viện một tuần thì cũng được cho xuất viện về nhà.
Cô cảm thấy trong người thoải mái hơn hẳn.
Thú thật ở bệnh viện sắp làm cô ngán đến tận cổ rồi, không đâu hạnh phúc bằng nhà mình.
Cô và mẹ Trình trên tay mỗi người bế một đứa bé, anh xách đồ đạc trên tay, dẫn đường lên phòng ngủ của hai người.
Phòng ngủ rộng lớn bây giờ được kê thêm hai chiếc nôi cùng với nhiều đồ chơi cho trẻ.
Cô mỉm cười hài lòng với hạnh phúc mình đang có hiện tại..
Danh Sách Chương: