• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cơn sợ hãi qua đi, Đoạn Thanh Vy mới giật mình ngượng ngùng khi phát hiện ra mình đang ôm anh rất chặt.

Cô luống cuống rút tay mình trở lại, nhưng rất nhanh chóng, anh đã không cho cơ có cơ hội được vãn hồi.

Anh một tay giữ eo cô, một tay đỡ gáy cô, chuẩn xác nhắm xuống môi cô một nụ hôn.

Sự chế trụ của anh không cho cô có một cơ hội nào từ chối.

Mà tận sâu trong cô cũng không muốn từ chối anh.

Cô nhắm mắt tận hưởng cảm xúc ngọt ngào mà anh mang lại.

Cánh môi cô hơi hé mở đáp trả nụ hôn của anh.

Chiếc lưỡi mềm của anh vì sự ân xá của cô mà rất nhanh đã tràn vào khoang miệng cô, tìm lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô mà trêu đùa, hút hết những mật ngọt thuộc về riêng cô.

Cả hai cứ đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà chẳng biết phim đã chiếu tới đâu, ở đoạn nào.

Anh hôn cô không biết bao nhiêu lâu mới gọi là đủ, anh thật sự tham luyến bờ môi ngọt ngào ấy.

Chỉ khi cô đã thiếu dưỡng khí, đánh nhẹ vào lồng ngực anh, anh mới luyến tiếc buông cô ra.

Giữa môi hai người còn kéo thêm một sợi chỉ bạc, trông vô cùng dụ hoặc.

Cô mặt giờ này đã đỏ lên như gấc, một phần vì thiếu dưỡng khí, một phần vì ngại.

Dù gì đây cũng là chốn đông người, anh lại đi thể hiện tình cảm một cách lộ liễu như thế, cô không ngại sao được.

Cũng may là ánh sáng trong rạp chiếu phim có phần tối, nên anh không phát hiện ra được sự khác biệt của cô.

Khi cô còn đang nghĩ mình là một người vô duyên và khác biệt, cô chợt nhận ra rằng hình như mình rất bình thường.

Dù ánh sáng trong rạp chiếu phim không đủ để nhìn rõ mặt đối phương, nhưng thông qua chút ánh sáng mờ ảo này, cô vẫn nhìn ra được, có rất nhiều cặp đôi cũng đang hôn nhau.

Thì ra chuyện thể hiện tình cảm như thế là rất bình thường hay sao? Chỉ có cô mỗi thấy như thế là bất bình thường.

Anh thấy cô cứ lơ đãng, tâm hồn như treo ngược cành cây, anh ghé vào tai cô hỏi nhỏ, giọng anh đầy ý châm chọc.


- Em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy? Hay là...!Đang nghĩ...!chuyện mờ ám?
Anh nói xong còn thổi một luồng hơi nhẹ vào tai cô, nhưng cũng đủ làm cô giật mình và ngại ngùng.

Có đánh chết cô cũng không thể cho anh biết cô đang nhìn một cặp đôi đang hôn nhau được.

Nếu để anh biết, anh sẽ trêu cô thối mũi mất.

Cô vội vàng chối.

- Không, em có nghĩ gì đâu.

Anh mau xem phim đi, đừng để ý đến em.

Cô tinh nghịch cầm bỏng ngô cho vào miệng anh.

Anh cũng rất phối hợp, khoác lấy vai cô chăm chú xem phim.

Cảm giác vô cùng hòa hợp và tự nhiên.

Ở bên này, Trình Liễu Phi sau khi được Diệp Minh Nhi hộ tống về đến nhà, cô nàng như một con sóc hoạt bát, mồm miệng tay chân không lúc nào yên.

Vừa về nhà đã gọi lớn.

- Trình phu nhân à, con gái yêu quý của người đã về rồi đây.

Trình phu nhân đang làm bánh ngọt trong bếp, nghe tiếng gọi thì biết ngay con gái mình.

Thực ra cuộc sống của bà đúng là quá rảnh rỗi.

Nếu không là shopping mua sắm, sẽ là cùng mấy bà bạn trong hội quý tộc của mình đi uống trà chiều tán gẫu.

Chính vì thế, dù nhà có đầu bếp nhưng bà luôn vẽ ra làm các món bánh ngọt riết thời gian.

Và kỳ thực bà cũng có chút năng khiếu trong việc bếp núc, nên làm cũng khay ngon.

Trình Liễu Phi thấy mẹ không trả lời thì đứng lên đi tìm, cô nàng chẳng cần tìm lâu cũng đoán được bà đang trong bếp.

Trình phu nhân còn đang lúi húi đánh bột bánh đã bị cô nàng ôm chầm lấy từ đằng sau.

Bà đánh nhẹ vào tay con gái càu nhàu..

- Cái con bé này, làm gì thế hả.

Có thấy mẹ đang bận không?
- Bận, mẹ cứ bận đi.

Mẹ thấy mình có việc gì để bận, ngoài việc làm mấy cái bánh ngọt riết thời gian.1
Đấy, không nhắc thì thôi, nhắc bà lại bực mình.

Bà sinh con, có cả trai lẫn gái.

Ấy thế mà, thằng con trai mặt lạnh kia, chưa gì đã ra ở riêng, còn đứa con gái này nữa, đi học suốt ngày, nhà cửa bây giờ vắng chẳng khác gì có một mình hai ông bà.

Bảo con cái lấy vợ đi, kiếm mụn cháu chăm nom cho vui cửa vui nhà thì không lấy.

Thế có đau lòng cho thân già như bà không chứ.

Bà thở dài.

- Mẹ cũng muốn bận lắm chứ.

Nhưng con xem, bây giờ mẹ có việc gì để lo, để bận hay không?
- Trình phu nhân, mẹ có biết sáng nay con vừa đi đâu về không?
Bà lườm cô, ném lại cho cô một câu mắng hờn dỗi.


- Con thì hay rồi, ngày thường đi học cả ngày, được hôm cuối tuần rảnh rỗi cũng không muốn ở với bà già này, mà tìm đường đi chơi với bạn.

Con nói thử xem thân già này phải làm sao?
- Mẹ này, mẹ của con đang trẻ, đang xinh đẹp như thế, sao lại nói mình già.

- Chỉ được cái dẻo miệng nịnh là không ai bằng.

Thế bây giờ đã nói được là đi đâu về hay chưa?
Cô buông bà ra, cười tươi như hoa, nhỏ to nói vẻ nghe rất mờ ám.

- Hôm nay con vừa đi chơi với chị dâu về đó.

- Ai? Con nói con đi chơi với ai.

Trình phu nhân như không tin vào những gì Trình Liễu Phi vừa nói, đôi mắt bà mở to hết cỡ biểu hiện cho sự ngạc nhiên.

Trình Liễu Phi thật không thể không buồn cười.

Đừng nói đến bà, sáng nay khi được Diệp Minh Nhi cho biết chuyện của Anh trai mình với Đoạn Thanh Vy cô cũng ngạc nhiên không kém bà bây giờ.

Nhưng nếu người đó là Đoạn Thanh Vy cô nàng cũng sẽ rất vui vẻ tiếp nhận người chị dâu này, vì cô cũng khá thích.

Cô nàng phì cười nói với Trình phu nhân..

- Mẹ, thu lại cái biểu cảm ngạc nhiên của mẹ đi.

Sáng nay con đã thực sự đi chơi với chị dâu đó.

Anh hai còn đích thân đến đón bọn con nữa mà, không làm được đâu.

Trình phu nhân dường như quên mất những việc mà mình đang làm dở.

Cái gì mà bánh với bột mỳ, rồi trứng với sữa.

Điều đó bây giờ sao mà quan trọng bằng con dâu cơ chứ.

Bà vồn vã nói.

- Con đã gặp con bé rồi, con thấy con bé thế nào? Trông có xinh không, tính cách ra sao? Con bé năm nay bao nhiêu tuổi, là con cái nhà nào?...!
- Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy con biết trả lời làm sao? Mẹ phải để cho con còn từ từ mà hình dung rồi trả lời cho mẹ nữa chứ.

- Cái con bé này, mẹ chỉ tò mò chút cũng không được sao?
Cô thật sự không nhịn được cười với mẹ mình.

Cứ nhắc đến vấn đề con dâu là bà loạn hết cả lên.

Chẳng phải cũng tại ông anh" trai già "của cô sao.


Thậm chí, khi thấy anh không gần gũi với phụ nữ, Trình phu nhân còn nghĩ ra trăm ngàn lý do vì sao.

Và cái lý do " anh thích con trai" bà cũng không dưới một lần nghĩ đến.

- Trêu mẹ thôi, nói chung là sáng nay con đã thay mẹ khảo nghiệm con dâu một chút rồi.

Chị ấy rất xinh, tính cách cũng tốt nữa.

Còn tuổi, hình như là 24 bằng tuổi Tiểu Nhi nhà mình sao í, vì hai người là bạn mà.

- Tốt, 24 tuổi rất tốt.

Không quá già, nhưng cũng không quá trẻ.

Nếu nó trẻ quá mẹ còn sợ bọn trẻ ngại ràng buộc hôn nhân.

Nhưng nếu tuổi ấy lập gia đình vừa hay rất hợp lý.

Trình Liễu Phi thật sự choáng với tư duy nhảy cóc của mẹ mình.

Chưa biết con gái người ta có đồng ý hay chưa, mà đã tính chuyện kết hôn.

Không sợ người ta chạy mất dép hay sao?
- Mẹ, mẹ biết liệu chị ấy có đồng ý hay không mà tính chuyện kết hôn rồi.

- Nuôi con thật là tốn gạo.

Con bị ngốc hay sao vậy? Con bé không đồng ý, chúng ta không biết đường làm cho nó đồng ý hay sao? Con xem, anh con đã là một gã " Trai già" rồi, còn chờ đến bao giờ nữa.

- Mẹ định làm gì vậy?
Nhìn kiểu Thái độ có vẻ đáng nghi mà mẹ mình bày ra trước mặt, không hiểu sao, cô lại thấy hơi lo lo cho Đoạn Thanh Vy, biết vậy cô đã không vội vàng nói cho bà biết rồi.

- Con yên tâm.

Mẹ có cách..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK