• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trình Nhất Nam quay qua người cảnh sát, từ nãy giờ vẫn chỉ thủy chung đứng xem hai bên đối thoại.

Tuy nhiên, trán và lưng ông ta đã vã cả mồ hôi lạnh ra rồi.

Anh rất chuẩn mực nói với cảnh sát viên.

- Không biết tôi đã có thể bão lãnh người đi được chưa?
- Có thể.

- Được, vậy người tôi sẽ đưa đi trước.

Việc hoàn tất giấy tờ và nộp phạt trợ lý của tôi sẽ đến hoàn tất, đồng chí thấy như vậy có được không?
- Không vấn đề.

- Vậy tốt, tôi đưa người đi trước vậy.

Không làm phiền thời gian làm việc của đồng chí nữa.

- Đi thong thả.

Trình Nhất Nam cứ thế đem cả Trình Liễu Phi, Đoạn Thanh Vy và Diệp Minh Nhi bảo lãnh một loạt.

Chỉ khổ cho trợ lý Giang, cuối tuần muốn đi chơi với bạn gái cũng không được yên, phải chạy qua giúp sếp làm thủ tục bảo lãnh.

Đúng là cảnh nhận tiền làm việc, thật không sung sướng gì.1
Rời khỏi đồn cảnh sát, Đoạn Thanh Vy thật sự chỉ biết cúi mặt mà đi.

Ai đời hoàn cảnh lại éo le đến thế này.

Ngày hôm trước vừa xác định mối quan hệ, hôm sau bạn trai đến đồn cảnh sát bảo lãnh người.

Cô cứ cúi mặt mà đi, không hề để ý đằng trước, cho đến khi cả người cô va vào mốt bức tường thịt.

Cô bối rối khi biết mình đã va vào anh.


Còn ánh mắt anh thì đang nhìn vào cô chằm chằm.

Trình Liễu Phi và Diệp Minh Nhi thấy như vậy thì tủm tỉm cười, hai người nhanh chân chuồn lẹ lên chiếc xe Audi Le Mans Concept màu bạc của anh đang đậu gần đó, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

- Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?
- Em, em...!
Đoạn Thanh Vy thật sự không biết bắt đầu nói từ đâu, và phải giải thích thế nào.

Chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì.

Nhưng phản ứng của anh lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô.

Anh khẽ xoa đầu cô dịu dàng nói.

- Thật ngốc, may mà em không làm sao.

- Anh không trách em sao?
- Tại sao anh lại phải trách em?
- Trách em không tốt, trách em không biết lý lẽ, hoặc có thể là trách em không cản được Tiểu Phi chẳng hạn.

Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trách cô.

Nếu có trách, chỉ trách cô sao mà quá lương thiện, cứ phải ôm hết trách nhiệm về mình, trong khi người chịu thiệt thòi là cô, người bị xúc phạm là cô.

Thú thật, khi nghe Liễu Phi nói Đoạn Hiểu Linh xúc phạm cô như vậy, nếu ả không phải phụ nữ, anh nhất định phải xé rách cái mồm thối kia của ả.1
- Em không cần thiết chuyện gì cũng nhận phần lỗi, phần thiệt thòi về cho mình như vậy.

Nếu có thể, em hãy như Liễu Phi, mạnh mẽ mà đánh trả, chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt là được.1
Cô cảm thấy buồn cười trước lời anh nói.

Có ai khuyên bạn gái mình trở thành con người bạo lực vô lý như anh không.

Cô mỉm cười trêu anh.

- Trình tổng à, anh làm như vậy là đang dạy hư em đấy.

Nhỡ đâu em lại gây ra hoạ gì thì sao?
- Không sao? Chẳng phải vẫn còn có anh hay sao? Dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ là người gánh thay em.

Cô hạnh phúc ôm chầm lấy anh.

Thật sự rất lâu rồi, không còn ai nói muốn thay cô đưa vai ra mà gánh hết cả gánh nặng cuộc đời cho cô.

Cảm giác tìm được một bờ vai đủ vững trãi để tựa vào, vừa yên tâm, lại vừa hạnh phúc.

Trái tim cô vì anh mà đập mãnh liệt trong lồng ngực.

Thật ấm áp, thật hạnh phúc.

Giây phút ngọt ngào của hai người đã bị cắt ngang bởi tiếng than thở của Liễu Phi.

- Anh hai, chị dâu, bọn em tuy rằng rất đói, nhưng không có nhu cầu ăn cẩu lương của hai người trừ bữa đâu.

Có thể đi ăn trưa được chưa ạ?
Trình Nhất Nam mở cửa ghế phụ, đưa tay ra cẩn thận che tránh cho cô bị đụng đầu rồi mới trở về ghế lái của mình.

Chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc, rồi khuất dạng ở phía đường quay.

Từ bên trong, Đoạn Hiểu Linh vẫn chăm chú quan sát mỗi hành động của hai người.


Những hình ảnh tình cảm đó, chẳng khác gì những miếng dằm găm ngay vào mắt ả, thật chướng mắt, thật khó chịu.

Nhìn những hình ảnh đó, rồi nhìn lại bản thân, thảm không kể nổi, ả lại càng trào lên bao ganh ghét đố kỵ, ả thầm nguyền rủa trong đầu.

" Đoạn Thanh Vy, vì sao, vì cái gì? Mày thì có cái gì hơn tao? Vì sao mày luôn là giành được sự chú ý của mọi người.

Tao không cam tâm.

Những gì của mày, tao sẽ cướp hết tất cả.

Tất cả!"1
Ả và bạn của mình được Từ Thúy Lan bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng ả một mạch đi trước, thái độ còn vô cùng khó coi.

Đến hai cô bạn đi cùng cũng chẳng hiểu, ả là ăn phải ớt, hay giẫm phải mìn, mà tự nhiên khó hiểu như vậy.

Trình Nhất Nam lái xe hộ tống ba cô nàng đi ăn trưa.

Chiếc siêu xe sang trọng vừa đậu trước cửa nhà hàng, đã có nhân viên nhanh chóng đi ra nhận lấy chìa khoác để đỗ xe.

Đây là một nhà hàng món tây khá sang trọng nằm ở vị trí trung tâm đắc địa.

Khỏi cần nói, chỉ cần nhìn vào cách bố trí và nội thất trong nhà hàng cũng biết giá cả không hề rẻ, những người đến đây toàn những kẻ lắm tiền.

Giá ăn một bữa cơm, đủ cho một gia đình bình thường ăn uống cả tháng.

Sau khi mọi người chọn món, ngồi tán gẫu đợi món, Trình Liễu Phi nhất quyết cắn chặt không buông, trêu ghẹo Đoạn Thanh Vy.

- Chị Tiểu Vy à, chị cũng thật là.

Rõ ràng ngay từ đầu chị đã biết em là em gái của bạn trai chị rồi, mà chị không nói gì hết.

Nếu Tiểu Nhi không nói em biết, chị cũng tính giấu em luôn phải không?
Đoạn Thanh Vy nghe cô nàng trách móc cũng cảm thấy khó xử xua tay.

- Không phải vậy đâu, dù sao bọn chị cũng chỉ mới xác định quan hệ.

Mà từ sáng giờ, chị cũng chưa có cơ hội nói với em.

Em đừng giận chị nhé.

- Không giận, em trêu chị thôi.

Nhưng chị nhất định phải về phe với em.


Trong nhà em toàn bị anh hai chèn ép thôi à.

- Vậy sao?
Cô hỏi một câu bâng quơ, nhưng mắt lại nhìn về phía anh xem biểu hiện của anh và một câu trả lời từ phía anh.

Nhưng anh lại vô cùng thong thả uống nước, khuôn mặt không một chút lăn tăn gì những việc mà Trình Liễu Phi vừa nói.

Anh khuyên cô.

- Em đừng nghe những gì con bé nói.

Ban nãy em đa đủ chứng kiến nó đánh người như thế nào rồi.

Em nghĩ, một người như nó, có thể để bản thân mình chịu thiệt thòi hay sao?
Cô gật gù với anh vẻ tán đồng.

Đúng là cô đã được dịp chứng kiến cái vẻ chẳng chịu thiệt của cô nàng.

Nói cô nàng để bản thân chịu thiệt thòi, thật không ai tin.

Nhưng cũng không sao, còn chưa chính thức gia mắt gia đình bạn trai đã có đồng minh, như thế cũng tính là tốt đi..

Món ăn nhanh chóng được đem lên.

Sau cả buổi sáng du ngạo, và một trận hỗn chiến kéo dài, cả ba người sớm đã đói đến mức bụng dính cả vào lưng rồi.

Chính vì vậy, cả ba ăn vô cùng ngon miệng.

Bữa ăn của họ sẽ rất suôn sẻ nếu giữa đường không nhảy ra Văn Gia Phong.

Mà việc bốn người gặp hắn ở đây cũng chẳng có gì là lạ.

Khi nhà hàng mà họ đang ăn, nằm trong chuỗi nhà hàng khách sạn cao cấp của tập đoàn Văn Thị..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK