Ngọn núi để các tiểu thư quý tộc dạo chơi đương nhiên là một đường bằng phẳng.
Ở ngoại ô chỉ có một ngọn núi thích hợp để du ngoạn.
Du sơn, lễ phật chùa miếu, Tạ Phù Sơ liếc mắt xem thiếp mời.
Lại nói, nàng cũng rất có duyên với Nguyên Hợp Tự này, nhưng không biết ngày du sơn Chiêu Dương công chúa có ở đó không?
Vương thị biết chuyện Tạ Phù Sơ sắp ra ngoài du sơn, cũng muốn cho Tạ Phù Phong gia nhập vào vòng quan hệ của Nguyên Bích Vu, liền bảo tỷ muội các nàng cùng đi.
Tạ Phù Sơ cũng không xem Tạ Phù Phong là tỷ muội nhà mình, cũng may không cần nàng nói ra, Tạ Phù Phong từng bị Nguyên Bích Vu châm chọc đã chủ động từ chối.
Vẻ mặt Vương thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nụ cười nhìn Tạ Phù Sơ có mấy phần miễn cưỡng.
Làm mẹ như thế này sao! Trong lòng Tạ Phù Sơ cười lạnh, người không biết còn tưởng nàng là con vợ lẽ, chỉ có Tạ Phù Phong mới là do bà ta hoài thai mười tháng sinh ra.
Vương thị bên này cũng không nói gì, nàng trực tiếp tiết lộ tin tức cho Định Dũng Hầu.
Sau khi Định Dũng Hầu biết chuyện vẻ mặt vui mừng, cố ý bảo phòng thu chi cho nàng trăm lượng bạc.
Ngày du sơn, xe ngựa Nguyên gia đã sớm tới.
Nguyên Bích Vu cũng không hẹn nhiều tiểu tỷ muội, có mấy người đã gặp ở hoa yến, còn có một người lạ mặt.
Tạ Phù Sơ chớp mắt tỏ vẻ thắc mắc.
Nguyên Bích Vu mím môi cười, nàng ấy giới thiệu: "Đây là Hoắc tỷ tỷ nhà Thừa Ân Hầu, mấy ngày trước nhiễm phong hàn nên không xuất môn, hiện tại đã khỏi, muốn ra ngoài hít thở không khí."
Vừa nói đến Thừa Ân Hầu, Tạ Phù Sơ liền hiểu được.
Nàng nhíu mày nhớ lại nội dung tiểu thuyết hồi lâu, hình như trong sách quả thật có một nhân vật như vậy, ban đầu được định là tam hoàng tử phi, nhưng nam chính lại rễ tình đâm sâu với nữ chính, sống chết cũng không đồng ý, cuối cùng đành phải sửa lại gả cho tứ hoàng tử.
Mẹ đẻ tứ hoàng tử Lý Lệnh Tiết là một cung nữ, từ bé hắn được nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, tình cảm huynh đệ với thái tử rất tốt.
Trong sách thái tử bất ngờ hoăng thệ, Lý Lệnh Tiết một mực điều tra chân tướng.
Cuối cùng cả phủ tứ hoàng tử đều chết oan uổng.
"Phù Sơ?" Nguyên Bích Vu đẩy nhẹ Tạ Phù Sơ một cái.
Lúc này Tạ Phù Sơ mới hồi phục tinh thần, cười khẽ một tiếng nói: "Thật có lỗi, ta thất thần." Các tiểu thư trên xe đều là người dễ nói chuyện, không thích khoe khoang như Tạ Phù Phong, cũng không chanh chua như Trịnh Minh Nguyệt.
Nguyên Bích Vu nói nhiều hơn Tạ Phù Sơ tưởng tượng, chỉ cần có nàng ấy gợi chuyện, sẽ không sợ không khí trong xe lạnh đi.
Nói là du sơn, kỳ thật là ngồi xe ngựa và nhuyễn kiệu đi lên.
Người đi đường tới lui không ít, bọn họ cũng đã quen với những tiểu thư phu nhân nhà quyền quý này.
Trên đường du sơn đến Nguyên Hợp Tự, Tạ Phù Sơ cũng không chút giật mình.
Nàng đi theo đoàn người Nguyên Bích Vu tiến vào bảo điện rộng lớn, dâng mấy nén nhang, học theo các nàng ấy cầu bình an.
Sau đó các nàng ngồi ở dưới bóng râm một cây đại thụ trăm tuổi nghỉ ngơi.
Đều là những người không rụt rè, thấy một đám cẩm y công tử chen chúc vào chùa cũng không dời mắt, lại vẫn nói cười.
Không hổ là khung cảnh trong tiểu thuyết.
Tạ Phù Sơ thầm nghĩ.
Nếu nàng phải đến sống ở triều đại cổ đại nào đó, chắc chắn là muốn đòi mạng nàng rồi.
"Thôi tỷ tỷ, kia không phải huynh trưởng của tỷ sao?" Thường Bình che miệng cười cười, đôi mắt đảo quanh.
Thôi Thương là người phủ Vinh Quốc công, là đường tỷ muội* của Thôi Trưng.
Nàng ấy nhìn theo hướng Thường Bình, trên mặt lộ vài phần kinh ngạc.
Nàng ấy gật đầu nói: "Kia quả thực là huynh trưởng của ta." Dừng một chút, nàng lại nói, "Nghe nói thân thể phu nhân Tấn Quốc công bị bệnh nhẹ, tiểu thế tử Lục gia muốn tới cầu phúc đấy." Tấn Quốc công là lão thần ba triều đại, rất có danh vọng trong triều.
Nhưng Lục gia hiếm con nối dòng, Tấn Quốc công người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh từ sớm, chỉ để lại một đứa cháu là Lục Trạch.
Lục Trạch cũng là một kẻ không nên thân, chọi gà cưỡi ngựa mọi thứ đều tinh, thường nhập bọn cùng bọn hoàn khố**, Lục gia xem như suy sụp.
*Đường tỷ muội: chị em họ bên nội.
**Hoàn khố: trích từ cụm "hoàn khố tử đệ", chỉ con nhà giàu ăn chơi trác tán, phá gia chi tử.
"Phù Sơ cô hãy nhớ kỹ những người này, đều là người không tốt." Tròng mắt Thường Bình chuyển động, nhìn Tạ Phù Sơ cười nói.
Huynh trưởng của Thôi Thương bị nói tới, Thôi Thương cũng không tức giận, mà chỉ cười cười gật đầu.
Tạ phù Sơ nhìn mặt các nàng ấy, tức thì không biết nên nói gì cho phải.
"Không biết Phù Sơ thích người thế nào?" Hoắc Thanh Châu chớp chớp mắt, hỏi thẳng.
Thấy Tạ Phù Sơ không đáp, nàng ấy lại nói, "Là chi lan ngọc thụ quốc sĩ vô song, hay ôn văn nhĩ nhã tài hoa phong lưu? Hay là thiếu niên anh khí cung mã thành thục?" Nhóm khuê tú này rất cởi mở, một chút thẹn thùng thiếu nữ cũng không có.
Nhận thấy nhiều tầm mắt đổ dồn vào mình, Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng nói: "Ảnh trong gương là dạng gì, ta liền thích dạng ấy."
"Cô thật đúng là có chí khí." Nhóm khuê tú nghe Tạ Phù Sơ nói xong cười đến thoải mái.
Một đám mỹ nhân này đương nhiên dẫn tới những ánh nhìn của khách hành hương tới viếng chùa liên tiếp quay đầu nhìn, liếc mắt thêm một cái, lại thấy những thị vệ đeo đao cách đó không xa, bọn họ lập tức thu lại tâm tư kiều diễm, cúi đầu nhanh chóng bước đi.
"Phong cảnh phía sau núi Nguyên Hợp Tự rất độc đáo, hay là đi xem đi?" Thường Bình đề nghị.
Phía sau núi? Đó không phải nơi ở của Chiêu Dương công chúa sao? Tạ Phù Sơ suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói: "Không ổn, nếu tam công chúa thanh tu ở sau núi, chúng ta có thể sẽ quấy nhiễu thanh tĩnh của nàng ấy." Lời nàng vừa thốt ra, Nguyên Bích Vu kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái.
Thường Bình cũng quay lại, có chút tiếc nuối nói, "Vậy sao, vậy chúng ta đổi nơi khác đi." Thật ra nàng ấy muốn thể nghiệm ngọn núi dưới ngòi bút của văn nhân mặc khách một phen, nếu thật sự đi đến rừng sâu núi thẳm, sợ là sẽ không thể sinh tồn nổi.
Mọi người vừa nói vừa cười, bỗng có mấy nha đầu đưa tới bàn hoa quả cùng điểm tâm.
Tạ Phù Sơ tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra cung nữ Dao Cầm bên người Chiêu Dương công chúa.
"Chào các vị cô nương." Dao Cầm cúi chào, mỉm cười nói, "Công chúa chúng tôi muốn mượn Tạ nhị cô nương một lúc."
Nguyên Bích Vu nghe vậy liếc mắt trông sang Tạ Phù Sơ, mỉm cười nói: "Nếu Tạ nhị đồng ý, đương nhiên chúng ta không có ý kiến."
Tạ Phù Sơ đối diện đôi mắt sáng của Dao Cầm, trong lòng thầm than một tiếng.
Sao nàng có thể từ chối được? Tin tức của tam công chúa này cũng thật nhanh, ngày xưa bản thân hành y dưới chân núi bị túm lên cũng thôi đi, đến dạo chơi một phen cũng phải bị mời đi làm người "bồi khách".
Trong nhóm khuê tú này hẳn là Chiêu Dương công chúa rất quen thuộc với Nguyên Bích Vu.
Vì sao không mời nàng ấy? Tạ Phù Sơ đứng dậy, phủi lá rụng trên vai, quay đầu đối diện nụ cười trêu ghẹo của Nguyên Bích Vu, tức thì mỉm cười.
Đi theo Dao Cầm qua hành lang quen thuộc, nhưng không khéo, vừa lúc gặp phải Lục Trạch cùng một đám công tử hoàn khố.
Lục Trạch không biết cung nữ bên người Chiêu Dương công chúa, trông thấy Tạ Phù Sơ, ánh mắt bỗng toát ra vẻ kinh diễm.
Hắn quay đầu hỏi: "Đây là tiểu thư nhà ai? Sao chưa từng thấy qua?" Ngữ điệu của hắn có chút lỗ mãng, chặn đường Tạ Phù Sơ và Dao Cầm, cũng không có ý định tránh ra.
"Có chút giống Tạ nhị ca, hẳn là nhị cô nương Tạ gia." Một giọng nói cất lên.
Lục Trạch vỗ vỗ đầu, cợt nhả nói: "Hóa ra là thế, xem trí nhớ của ta này.
Thì ra là nhị muội muội Tạ gia." Nói xong, hắn đung đưa thân mình, lỗ mãng nói, "Chào nhị muội muội."
Tạ Phù Sơ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ tức giận cùng chán ghét.
Bọn hoàn khố lỗ mãng! Trong lòng nàng giận dữ mắng một tiếng.
Dao Cầm nhướng mày, mở to mắt, tức giận nói: "Vị công tử này xin nhường đường, cô nương chúng ta có việc gấp."
"Có việc gì gấp thế? Để ca ca xem có thể giúp gì được không?" Lục Trạch ái muội nói, nói xong là một trận cười vang.
Tạ Phù Sơ mặt lạnh trách mắng: "Thế tử hành sự bên ngoài nên nghĩ đến mặt mũi Tấn Quốc công!"
Lục Trạch nghe vậy ra vẻ không cho là đúng, gần đây hắn phạm sai lầm bị cấm túc, tìm một cái cớ mới được thả ra, cực kỳ chán ghét tổ phụ nhà mình.
"Dù sao nàng ấy cũng là người Tạ gia." Thôi Cung khuyên can.
Lục Trạch cười nhạo một tiếng, đáp: "Cũng không phải người hoàng gia, sợ cái gì? Tạ đại cô nương trộn lẫn với đám nhân sĩ chi hồ giả dã*, truyền ra lại được người ta ca tụng, sao tới phiên chúng ta gặp phải Tạ nhị cô nương lại gọi là nguy hiểm chứ?"
*Chi hồ giả dã: bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.
Nguồn: https://hvdic.thivien.net/hv/chi%20h%E1%BB%93%20gi%E1%BA%A3%20d%C3%A3
"Phủ Quốc công thật sự là giáo dưỡng tốt." Lục Trạch mới vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía sau.
Lục Trạch xoay người vừa thấy, phút chốc hít một ngụm khí lạnh, lộ vẻ mặt như thấy quỷ.
"Công chúa." Sắc mặt Dao Cầm vui vẻ, trông thấy Chiêu Dương công chúa, bèn mở miệng kể lại hành vi vô liêm sỉ của Lục Trạch.
Chiêu Dương công chúa nghe vậy mặt lộ vẻ mệt mỏi, nàng phất tay áo, lãnh đạm nói: "Việc này trực tiếp truyền lời đến phủ Tấn Quốc công đi."
Lục Trạch nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhưng nào dám nói gì, mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu xám xịt rời đi.
"Ra mắt công chúa." Tạ Phù Sơ thấy Lục Trạch chuồn mất, vội thu hồi vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của bản thân, thành thành thật thật cúi người hành lễ.
"Không cần đa lễ." Chiêu Dương công chúa nhẹ giọng nói.
Nàng khép áo choàng lại, xoay người đi về hướng sau núi.
Tạ Phù Sơ sửng sốt giây lát, vội vàng đi theo.
Gió thổi lay động chiếc chuông trên mái hiên chùa, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tạ Phù Sơ nhìn bóng dáng Chiêu Dương công chúa, trong lòng bỗng dâng lên mấy phần cảm giác mát lạnh.
Nàng không hy vọng Chiêu Dương trở thành người trợ lực cho Tạ Phù Phong, nhưng nàng cũng không nghĩ bản thân và Chiêu Dương công chúa sẽ thường xuyên tiếp xúc.
Tình tiết lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác là điều nàng mong muốn, nhưng quỹ đạo lệch khỏi tầm kiểm soát của bản thân lại không phải điều khiến nàng vui vẻ..
Danh Sách Chương: