• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Manh mối tra đến Thôi gia thì bị cắt đứt, ít nhất là bên ngoài không có dấu vết gì.

Thiên tử tức giận, trừng phạt những người thất trách, lại cấp cho Chiêu Dương công chúa không ít vệ binh, một số người còn có quy cách gần như vệ binh của vương gia.

Quần thần đều khuyên can, nhưng thiên tử làm sao chịu nghe, trải qua chuyện như vậy, thánh thượng không chịu thả Chiêu Dương công chúa rời cung nữa.
Tạ Phù Sơ cứ theo lệ thường đi hành y tích lũy lại giá trị nghĩa hiệp vừa rơi rụng kia, nhiều ngày không thấy người của Chiêu Dương công chúa đến mời, nàng đã đoán được kết cục.

Nghĩ duyên phận cùng Chiêu Dương công chúa đã kết thúc, không cần thân cận nữa, trong lòng nàng luôn có một cảm giác buồn bã mất mát không rõ.

Cũng may người của Triệu gia đã vào kinh, phía Chiêu Dương công chúa y lời bỏ thời gian lo liệu tửu lâu và dược đường, tiết kiệm không ít sức lực.

Biển hiệu cũng được đưa từ trong cung tới, Tạ Phù Sơ chọn một ngày tốt, cùng lúc khai trương cả tửu lâu và dược đường.
Đầu bếp ở tửu lâu đều do Tạ Phù Sơ bỏ giá cao mời từ các nơi về, lúc này cũng đều đưa hết vào kinh thành.

Tạ Phù Sơ cũng không tiếc, theo kế hoạch của nàng và chưởng quỹ, dự định sẽ giới hạn số khách, chỉ tiếp đãi một trăm người, còn xuất ra chiêu bài miễn phí trong ba ngày.

Động tĩnh này vừa truyền ra, lập tức đã có khách đến cửa, rất nhanh đã khai hỏa chiêu bài "Bạch Ngọc Lâu".
Tụ Tiên Lâu dựa lưng Trịnh gia, ở kinh thành có chút cường thế.

Thấy tình hình của Bạch Ngọc Lâu như thế, lập tức gọi người ra trận, định cho cửa hiệu mới này biết tay một phen.
Một tiếng "ầm" vang lên.
Cùng với âm thanh vò rượu vỡ là tiếng kêu gào của đại hán phẫn nộ: "Đây là cái gì? Ngay cả thứ này cũng xứng mở tửu lâu ư?"
Động tĩnh này hấp dẫn không ít người.
Tạ Phù Sơ nhiều ngày xuất môn đều ở Bạch Ngọc Lâu, cho nên cũng nghe được động tĩnh vừa rồi.


Nàng vừa nhìn đã hiểu được gã kia cố tình gây sự, hắn chỉ biết tự la lối om sòm, ném hết rượu và đồ nhắm trên bàn xuống, càn quấy ồn ào rằng khó ăn.
"Kia không phải tay chân của Tụ Tiên Lâu sao?"
"Có thể là thấy chướng mắt chăng."
Các thực khách thấp giọng nghị luận, sợ rước họa vào thân, vội vàng đứng dậy rời khỏi, những người ở lại đều là muốn xem náo nhiệt.
Mới đến kinh thành đã có người đập phá, Triệu Ninh vốn không phải người có tính tình tốt, làm sao có thể nhẫn nhịn được? Tạ Phù Sơ còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã nhảy ra ngoài, nhanh chóng bước xuống thang lầu, tức giận nói: "Cố tình đến gây sự sao?" Người như thế hắn thấy nhiều rồi.
"Tiểu tử từ đâu tới, chưa đủ lông đủ cánh!" Gã tráng hán kia cười lạnh một tiếng, vung tay đẩy Triệu Ninh, còn ồn ào đòi bồi thường tiền.

Triệu Ninh đã học qua chút ít công phu quyền cước cùng võ sư, tuổi tác tuy nhỏ nhưng rất khỏe mạnh, tráng hán kia không thể đẩy được hắn, ngược lại bị hắn trở tay đánh ngã.
"Cửa hiệu nát này lại còn động thủ với khách! Có còn thiên lý hay không?" Đại hán lớn tiếng ồn ào, gầm lên giận dữ với phía ngoài cửa, "Các huynh đệ, phá cho ta!" Đây là có chuẩn bị mà đến, dù Bạch Ngọc Lâu xử trí thế nào, hắn đều sẽ gây rối một phen mới hả dạ!
Triệu Ninh trừng mắt nhìn mấy tên ác ôn hùng hổ tiến vào tửu lâu, lạnh lùng nói: "Các ngươi dám!"
Đại hán nhìn hắn, khinh miệt cười nói: "Tiểu tử, ngươi không biết đây là địa bàn của ai sao? Chúng ta có gì không dám? Người đâu! Phá cho ta!"
Bạch Ngọc Lâu đương nhiên cũng có nuôi tay chân, sao có thể nhường hắn nửa phần.

Tạ Phù Sơ mắt lạnh trông thấy, âm thầm tính sổ việc này trong lòng.

Nàng biết năng lực người do mình bồi dưỡng ra.
Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, một tiếng vỗ tay vang lên.
Một cẩm y nam tử tuổi còn trẻ phe phẩy quạt xếp đi ra, theo sau hắn có không ít cẩm y công tử và người hầu đeo đao.

Hắn quét mắt sang hán tử kia một cái, cười nói: "Tụ Tiên Lâu sắp đóng cửa rồi à? Chạy tới nơi này xem náo nhiệt?"
Đại hán không biết cẩm y công tử này, nhưng đã gặp qua những thiếu gia phía sau hắn, phần lớn đều là hậu nhân của các quan lớn, hắn đắc tội không nổi.

Nhưng hán tử kia cũng không chấp nhận lùi bước, nghĩ có Trịnh gia làm chỗ dựa vững chắc, hít sâu một hơi, tức giận nói: "Tên mặt trắng từ đâu tới? Đừng chậm trễ chuyện của đại gia ta!"
Sắc mặt cẩm y công tử chợt trầm xuống, những thị vệ mang đao bên cạnh hắn nhanh chóng tiến lên, cùng lúc ra tay, bốp bốp tát mấy bạt tay, đánh cho khuôn mặt hán tử bầm tím.
"Làm càn!" Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, một thanh niên lộn nhào từ trên lầu xuống, hung hăng đạp hán tử kia một cước.


Đại hán không dám nói gì nữa, người này đúng là thiếu gia Trịnh gia Trịnh Minh Lãng.
Cẩm y công tử như cười như không nhìn Trịnh Minh Lãng.
Lòng bàn tay Trịnh Minh Lãng đầy mồ hôi, tim đập thình thịch.

Hắn quỳ xuống, kính cẩn nói: "Ra mắt tứ hoàng tử."
Tứ hoàng tử Lý Lệnh Tiết quét mắt một cái, không để ý nói: "Nghe nói Tụ Tiên Lâu là sản nghiệp của Trịnh gia các ngươi?"
Trịnh Minh Lãng nào dám hé răng, trong lòng hận chết đám tay chân Tụ Tiên Lâu kia.

Hiện tại thế lực thái tử mạnh mẽ, tứ hoàng tử lại thân cận với thái tử, đắc tội với hắn thật sự là không muốn sống nữa? Bạch Ngọc Lâu này vừa thấy thật không đơn giản, tứ hoàng tử lại xuất hiện lúc này, chẳng lẽ là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn? Sao một chút động tĩnh cũng không có!
Lý Lệnh Tiết mặc kệ người đang quỳ trên đất, liếc mắt sang đám tay chân kia một cái, lạnh giọng nói: "Còn không mau cút đi!" Đám người kia đương nhiên không dám ở lại, xám xịt rời đi.
"Thì ra là sản nghiệp của ngài." Người theo sau Lý Lệnh Tiết cười híp mắt nói.
Lý Lệnh Tiết nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Có vị này ra mặt, ngày sau Bạch Ngọc Lâu đương nhiên không cần lo lắng có kẻ gây sự.

Về tình về lý, thân là chủ nhân phía sau màn Tạ Phù Sơ đều phải đi lên cảm tạ một phen.
Lý Lệnh Tiết phất tay áo, nhận lễ của Tạ Phù Sơ, sang sảng cười nói: "Việc nhỏ thôi, không cần quan tâm." Ngừng một chút, hắn lại nói, "Cô cứu Chiêu Dương nhiều lần, hẳn phải là ta tạ ơn cô." Nói xong, nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ, làm như đang tìm xem nàng có điểm nào không tầm thường.
Hắn vừa nói vậy, Tạ Phù Sơ đã hiểu được.

Có lẽ là Chiêu Dương công chúa ngầm phân phó.

Nàng cười cười, lại nói: "Xin thay ta cảm tạ công chúa."
Lý Lệnh Tiết gật đầu, híp mắt.

Hắn vốn không có kiên nhẫn đối thoại cùng nữ nhân, hiện tại trông thấy Tạ Phù Sơ, lại cảm thấy thuận mắt hơn so với những khuê tú bình thường.


"Sao Hầu phủ bên kia lại không hỗ trợ?" Hắn vô tình hỏi.
Hầu phủ làm sao chịu có liên hệ lại cùng Triệu gia? Nụ cười Tạ Phù Sơ cứng đờ, vẫn chưa trả lời.

Thấy nàng do dự, Lý Lệnh Tiết liền hiểu được, à một tiếng, cũng không dây dưa đề tài này nữa.

Tầm mắt hắn tùy ý chuyển động, cuối cùng dừng trên người Triệu Ninh, tò mò hỏi: "Tiểu lang quân có tập võ?"
Triệu Ninh cũng biết người trước mặt này là hoàng tử, hắn được Tạ Phù Sơ giáo dục vô cùng tốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Theo võ sư học được một chút."
Lý Lệnh Tiết là người giỏi múa đao lộng kiếm, đáng tiếc thiếu gia quý tộc trong kinh thành đa phần học văn, có chút khinh thường người luyện võ.

Đất nước lập nghiệp từ võ tướng, cuối cùng cũng chuyển sang con đường nho học, kế nghiệp thi lễ gia truyền.

Hắn vừa nghe Triệu Ninh nói, lập tức có hứng thú, cười nói: "Được, chúng ta đến hậu viện thử xem."
Triệu Ninh liếc nhìn sang Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ biết tâm tính của tứ hoàng tử không xấu, thái độ làm người cũng không câu nệ tiểu tiết, có vẻ hào sảng.

Triệu Ninh thích tập võ, nàng cũng không định ngăn Triệu Ninh phát triển.

Nàng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lý Lệnh Tiết giơ ngón tay cái với nàng, lập tức mang Triệu Ninh đi, những quý công tử lúc trước vây quanh phía sau hắn đều bị hắn ném ra sau đầu.
"Đại tiểu thư." Triệu Trung kính cẩn mở miệng.

Ông ấy không ngờ sau khi Tạ Phù Sơ về kinh lại còn có chuyện như thế, ngay cả quý nhân trong hoàng thành cũng đến tương trợ.
"Hết thảy cứ theo kế hoạch mà làm." Tạ Phù Sơ xoa ấn đường, có chút mỏi mệt.

Cuối cùng, nàng lại bổ sung một câu, "Thức ăn thừa của tửu lâu mỗi ngày cứ đem cho lưu dân khất cái đi.

Còn dược đường bên kia một tuần tọa chẩn miễn phí một ngày, người nghèo khổ không cần thu tiền."
"Vâng." Triệu Trung đáp.


Ông biết chủ tử nhà mình rất thiện tâm, lúc trước giúp đỡ không ít người.
Trong cung.
Chiêu Dương ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, nàng thu lại nét bút cuối cùng, mới quay sang hỏi Dao Cầm: "Thế nào?"
Dao Cầm nhẹ giọng nói: "Quả nhiên người Tụ Tiên Lâu đến gây sự, tứ hoàng tử đã giải quyết."
"À, Trịnh gia." Chiêu Dương nheo mắt, xoa chuỗi ngọc châu trên cổ tay.

Trịnh gia là nhà ngoại của tam hoàng tử.

Trịnh quý phi trong cung mặc dù không có danh hoàng hậu, nhưng cũng được đối đãi như hoàng hậu thật, Trịnh Quốc công dù không ở trong triều, nhưng Trịnh Kiệm lại giữ chức thượng thư hữu bộc xạ*, cầm giữ thực quyền.

Trịnh gia kiêu ngạo ương ngạnh như thế, tam hoàng tử cũng không sợ bị kéo chân hay sao?
*Thượng thư hữu bộc xạ: một trong hai phó quan của Thượng thư tỉnh (theo quan chế nhà Đường).

Thượng thư tỉnh: cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư.

Thượng thư tỉnh do Thượng thư lệnh đứng đầu, giúp việc là tả, hữu bộc xạ.
"Công chúa, tới giờ uống thuốc rồi." Dao Cầm nhỏ giọng nhắc nhỏ.
Từ khi trở về từ Nguyên Hợp Tự, thân thể của nàng chuyển biến tốt hơn không ít, ngay cả thái y cũng thập phần kinh hỉ, giảm lượng thuốc cho nàng.

Đương nhiên nàng không nhiều lời về chuyện Tạ Phù Sơ cho nàng một viên thuốc.

Nếu phụ hoàng biết được chắc chắn sẽ buộc nàng ấy vào cung, nếu trị không hết e rằng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Hiện giờ Tạ Phù Sơ nguyện ý giúp nàng điều trị, nhưng sau này thì sao? Chiêu Dương công chúa tâm tư nặng nề, mặt càng ngày càng lạnh, ngay cả cung nữ bưng thuốc đứng một bên cũng thấy kinh hãi.
"Nàng sẽ trách ta sao?" Chiêu Dương thì thầm.

Hồi lâu sau, nàng mới nói với Dao Cầm, "Sai người tận lực trợ giúp nàng ấy.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK