"Nhị muội muội không ở đây?" Tạ Phù Phong tròn mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Vương thị đột nhiên trầm xuống.
Triều đại này dân phong cởi mở, nhưng khuê tú một mình ra ngoài nếu truyền ra vẫn là một chuyện chê cười.
Quả nhiên không phải do Hầu phủ nuôi dưỡng, tác phong cũng bất đồng.
Tạ Phù Sơ chỉ dẫn theo Ỷ Ngọc ra ngoài, Vương thị hỏi các nha đầu khác, lại chỉ biết chuyện nàng rời phủ, về phần đi nơi nào thì không biết.
"Có thể nhị muội muội có việc gấp chăng?" Tạ Phù Phong mím môi nói.
Vương thị hừ lạnh một tiếng nói: "Nàng có thể có việc gấp gì? Đường đường là thiên kim Hầu phủ lại làm như thế, truyền ra thật sự khiến người ta chê cười!" Chờ trong viện của Tạ Phù Sơ cũng không phải biện pháp, Vương thị chỉ đành nổi giận đùng đùng quay về.
Tạ Phù Phong cười thầm trong lòng, trên mặt lại là một vẻ sầu lo, không ngừng giải vây thay Tạ Phù Sơ.
Nàng ta càng nói, Vương thị lại càng tức giận.
Đến khi Tạ Phù Sơ hồi phủ, lập tức có người đi mật báo.
Còn chưa trở lại viện của mình đã nghe tiếng ma ma đến truyền lời, nói phu nhân mời nàng qua.
Vẻ mặt ma ma rất nghiêm túc, trong mắt còn ẩn chứa mấy phần hèn mọn, trong lòng Tạ Phù Sơ hiểu rõ.
Quay đầu lại mỉm cười với Tạ Phù Tô vừa gặp ở cửa, mở miệng nói: "Đại ca, muội đi thỉnh an chỗ mẫu thân trước."
Tạ Phù Tô gật đầu, đáp lời: "Ta đi cùng muội."
Trong phòng Vương thị, Tạ Phù Phong đang đứng một bên, Vương thị vừa thấy Tạ Phù Sơ, lập tức vỗ bàn, tức giận nói: "Quỳ xuống!"
Tạ Phù Sơ vẻ mặt mịt mờ, hỏi: "Không biết nữ nhi đã làm sai việc gì?"
Vương thị cười lạnh một tiếng nói: "Tự ngươi hiểu rõ."
"Mẫu thân làm gì vậy?" Tạ Phù Tô theo sau bước vào, không hiểu rõ nhìn Vương thị.
Vương thị trông thấy con cả trở về, vẻ mặt nhu hòa một chút.
Nhưng vừa quay đầu nhìn Tạ Phù Sơ, lại là một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà ta nói: "Con xem muội muội tốt này của con, chỉ biết đi ra ngoài phủ, còn gì là khuê tú nữa? Nếu để người khác biết được, còn tưởng rằng gia phong Hầu phủ ta có vấn đề."
"Đúng vậy." Tạ Phù Phong phụ họa theo.
Tạ Phù Tô kỳ quái liếc nhìn sang Tạ Phù Phong, ôn hòa nói: "Không phải Phù Phong cũng thường đi ra ngoài sao?"
Tạ Phù Phong: "..."
Tạ Phù Sơ cười thầm trong lòng, đại ca này vẫn là người tốt, không giống Tạ Phù Sách bị Tạ Phù Phong làm cho hôn mê đầu óc.
Sắc mặt Vương thị trầm xuống, bà ta biện hộ cho Tạ Phù Phong theo bản năng: "Sao có thể giống nhau? Con xem nhị nha đầu, nó chính là lẻn ra ngoài, ai biết có phải cùng ---" Vương thị ngừng lại đúng lúc.
Nhưng Tạ Phù Tô cũng nghe hiểu được, hắn nhìn Vương thị, không đồng tình nói: "Mẫu thân đây là hiểu lầm Sơ Nhi rồi, hơn nữa Sơ Nhi muội ấy mới vừa trở về chưa bao lâu, không biết quy củ trong phủ ta cũng phải."
"Con đừng nói tốt cho nó." Nhìn Tạ Phù Sơ, Vương thị vẫn tức giận thở không ra hơi.
Tạ Phù Tô cười cười, lại nói: "Con cũng gặp được Sơ Nhi ở ngoài phủ, là người của phủ Chiêu Dương điện hạ đưa muội ấy về."
Vương thị nghe thế mặt không giấu được vẻ khiếp sợ cùng nghi ngờ, Chiêu Dương điện hạ là ai? Nàng chính là muội muội ruột của thái tử! Là đích nữ* duy nhất.
Trong ba vị công chúa cũng chỉ có vị này được phong hào.
Nhưng nàng sao có thể có quan hệ với Tạ Phù Sơ? Vương thị vừa sợ vừa nghi nhìn Tạ Phù Sơ, có nhiều lời muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào.
*Đích nữ: là con gái của vợ cả, chính thê, tức dòng chính thống, ở đây chỉ con gái của hoàng hậu.
Tạ Phù Tô cũng mặc kệ chuyện của nữ nhân, hắn nhìn Vương thị nói: "Cho dù mẫu thân thiên vị Phù Phong cũng không nên như thế.
Sơ Nhi khó khăn lắm mới trở về Hầu phủ, thoát khỏi ngày tháng gian khổ lúc trước, mẫu thân hẳn phải càng đối xử tốt với muội ấy mới phải." Tạ Phù Tô thái độ làm người ngay thẳng, ăn nói thẳng thắn.
Vương thị yêu thích hắn, lại cũng có chút e ngại đứa con này.
Trong lòng bà ta có chút không vui, nhưng nhìn đến Tạ Phù Tô, rốt cuộc cũng không nhiều lời, chỉ vung tay, bảo Tạ Phù Sơ trở về.
Trong cung, còn chưa đến hoàng hôn ánh nến đã nổi lên.
Chiêu Dương công chúa ngồi trên tháp*, nghiêng người vẻ mặt mỏi mệt.
Trên chiếc bàn con cách đó không xa, bày một tấm thiếp đỏ thẫm.
*Tháp: giường nhỏ.
"Đã đưa đến Hầu phủ?" Chiêu Dương công chúa che miệng khẽ ho hai tiếng, không chút để ý nói.
"Đã đưa đến." Đại cung nữ Dao Cầm đáp.
Chiêu Dương công chúa nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại không nói nữa.
Cung nữ bên cạnh cũng không dám quấy rầy, chỉ vén chăn gấm thay nàng.
"Tiểu Bát hôm nay thế nào?" Hồi lâu sau, một giọng nói nhỏ vang lên.
Chiêu Dương công chúa mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
Nàng vừa nhấc mắt, đã thấy hai vị huynh trưởng của mình tới rồi, cùng với ngự y đang quỳ gối một bên.
Thái tử Lý Lệnh Tự cùng tứ hoàng tử Lý Lệnh Tiết đến, thấy Chiêu Dương ngủ, cũng không quấy rầy nàng, chỉ nhìn ngự y một cái.
"Đại ca, tứ ca." Chiêu Dương mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, không đợi ngự y trả lời, thấp giọng nói, "Muội đã tốt hơn nhiều."
"Vẫn đánh thức Tiểu Bát rồi." Thái tử bước tới phía trước, cười thật dịu dàng, không chút nào nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng trên triều.
"Ta nghe Thập Ngũ nói muội thỉnh thần y bên ngoài? Nàng có bản lĩnh gì không?" Lý Lệnh Tiết thích nói chuyện, trong lòng có chuyện không nhịn được, lập tức hỏi ra.
Nghĩ tới Tạ Phù Sơ, Chiêu Dương cười cười nói: "Nàng ấy tốt lắm."
"Vậy thì tốt." Thái tử gật đầu, lấy bản lĩnh của hắn, đương nhiên dễ dàng tra được Hầu phủ.
Nhưng muội muội không mở miệng, hắn cũng không tiện gióng trống khua chiêng kinh động người Hầu phủ.
"Có thể mời nàng ấy đến đây trò chuyện một chút." Chiêu Dương thân thể yếu ớt từ nhỏ, ít người thân cận, có thể trò chuyện lại càng không có mấy.
Tâm tình vui vẻ chút, tránh phải tích tụ trong lòng, như vậy mới có lợi với thân thể.
"Có thể nào là một kẻ lừa gạt không?" Lý Lệnh Tiết lo lắng nói, hắn không quá hiểu chi tiết chuyện này.
"Không đâu." Thái tử quả quyết nói.
Huynh trưởng thái tử đã mở miệng, tim Lý Lệnh Tiết lại trở về lồng ngực.
Hắn vỗ đầu, đột nhiên nhớ tới, hắn hỏi, "Đại công chúa sắp mở hội mẫu đơn, mở tiệc chiêu đãi khuê tú các nhà, bát muội có đến không? Để giải sầu thế nào?"
"Người phủ Định Dũng Hầu hẳn cũng sẽ đi." Thái tử thình lình bồi thêm một câu.
"Thiếp mời cũng đã đưa đến." Chiêu Dương nghiêng người, nàng gật đầu nói, "Đưa mấy thứ đến Hầu phủ đi, nghe Phù Diêu nói nàng cũng không dễ dàng."
"Như thế cũng tốt." Thái tử cười thật ôn hòa.
"Cái gì vậy?" Lý Lệnh Tiết không hiểu gì, một lúc lâu sau mới xung phong nhận việc, "Để ta đến tặng đi!"
"Tứ ca à ---" Chiêu Dương chợt thở dài một hơi, nàng nói, "Tứ hoàng tử đến Hầu phủ tặng đồ, sẽ khiến người bên ngoài nghĩ thế nào? Náo nhiệt này huynh vẫn là không cần động vào đâu." Tứ ca của nàng suy nghĩ đơn giản, chuyện hiểu được cũng không nhiều lắm.
Lúc nàng cho người đưa Tạ Phù Sơ hồi phủ, cũng không che giấu phủ công chúa, có lẽ Hầu phủ bên kia có thể hiểu được thái độ của nàng.
Là nữ nhi thiên tử sủng ái nhất, trong điện của nàng không thiếu thứ tốt.
Cho người tùy ý mang một rương đưa đến Hầu phủ, xem như cho Tạ Phù Sơ một lễ vật tạ ơn.
Hầu phủ bên kia ít tiếp xúc với phủ công chúa, khi trông thấy những thứ đó nhất thời chấn động, không rõ vì sao lại có "đại lễ" như thế.
"Điện hạ cùng Sơ Nhi có giao tình, hẳn là nên đưa đến viện Sơ Nhi." Tạ Phù Phong nhẹ giọng nói.
Giao tình này từ đâu mà đến? Không hỏi được ra nguyên cớ từ chỗ Tạ Phù Sơ, người trong Hầu phủ cũng không chấp nhận.
Đến khi kính cẩn lễ phép tiễn người người phủ công chúa rời đi, Vương thị liền đóng rương lại, cười nói: "Nhị nha đầu cũng không dùng nhiều được như thế, đều phân chia ra cho bọn tỷ muội đi."
Tạ Phù Tô nhíu mày, đang định nói gì thì thê tử Thôi Trưng đã kéo tay áo hắn..
Danh Sách Chương: