• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mọi người ở đây nào dự đoán được biến đổi lớn như thế? Một đám nghẹn họng trân trối nhìn Chiêu Dương công chúa, yết hầu như bị thứ gì ngăn chặn, không phát ra được lời nào.
Khấu Huyền Chân đau đớn vặn vẹo dưới đất, nhưng không một người nào dám tiến lên.

Chiêu Dương công chúa rũ mắt nhìn một cái, rồi không thèm quan tâm hắn nữa.
Sắc mặt Minh Đức Đế tái xanh, ông ta tức giận quát: "Con thật là to gan lớn mật! Là trẫm nuông chiều con như thế!"
Chiêu Dương công chúa cũng không sợ vẻ giận dữ của Minh Đức Đế, nàng nhìn Tạ Phù Sơ, để lại ánh mắt bảo nàng ấy an tâm.

Lại nghênh đón ánh mắt của Minh Đức Đế, trầm ổn nói: "Hài nhi đây là vì phụ hoàng."
Minh Đức Đế cười lạnh một tiếng, tầm mắt ông ta vẫn đặt trên hai chân của Chiêu Dương công chúa, cuối cùng yên lặng dừng trên gương mặt của nàng.

Minh Đức Đế xoa xoa trán, cảm thấy đau đầu không thôi.

Ông ta hỏi: "Vậy con nói thử xem."
Chiêu Dương công chúa cười, nàng chỉ vào thi thể Khấu Huyền Chân nói: "Người này mới là to gan lớn mật, vọng xưng thiên sư, bịa đặt nên chuyện lui tới cùng tiên nhân, chẳng phải đã phạm vào tội khi quân hay sao?!"
Lý Lệnh Thần trầm giọng nói: "Muội sao lại biết hắn ta hồ ngôn loạn ngữ?"
Chiêu Dương công chúa quét mắt nhìn Lý Lệnh Thần, lạnh nhạt nói: "Tam ca huynh không cần phải gấp gáp." Dừng một chút nàng lại nói.

"Nếu là tiên nhân thì phải trường sinh bất lão, sao hắn lại tử vong như thế? Nếu không phải tiên nhân, làm sao hắn luyện chế được trường sinh bất lão đan?"
"Đây cũng không phải lý do muội làm trái luật pháp mà giết hắn!" Lý Lệnh Thần nghiêm mặt nói.

Khấu Huyền Chân là một quân cờ của hắn, hiện giờ bị Chiêu Dương làm hỏng, sao hắn có thể cam tâm? Móng tay cắm vào lòng bàn tay, mi mắt hắn giật giật.
"Tam ca huynh có mặt mũi nào mà nói lời này?" Chiêu Dương công chúa quay sang nhìn Lý Lệnh Thần, không chút khách khí, nàng nói thẳng, "Huynh tư thông vợ người khác trong lòng còn có vương pháp hay không? Tỳ nữ trong phủ huynh có biết huynh trọng vương pháp như thế không?" Nụ cười của Chiêu Dương công chúa mang hàm ý sâu xa, Lý Lệnh Thần không khỏi phát lạnh trong lòng.

Hắn vừa định cãi lại vài câu, lại nghe Minh Đức Đế trách mắng: "Đủ rồi!"
Chiêu Dương công chúa không dây dưa với Lý Lệnh Thần nữa, nàng lấy ra một quyển sổ con, nghiêm túc nói: "Những tội trạng ghi trong này, hôm nay hài nhi nói thay cho bách tính.

Dung túng thủ hạ vơ vét tài sản bách tính, bắt cóc dân nữ, vô cớ đả thương người...!Đủ loại tội ác, tội lỗi chất chồng!"
Minh Đức Đế nhíu mày, chuyện đã thành thế này, ông ta chỉ có thể quát một tiếng: "Trình lên." Ông ta chỉ nhìn lướt qua những thứ trên sổ con, rồi vỗ lên cạnh bàn.


Ông ta đứng dậy nhìn Chiêu Dương công chúa từ trên cao, cười lạnh nói: "Huynh trưởng của con không ở đây, con liền thay mặt làm việc?"
Chiêu Dương công chúa mím môi không nói.
Minh Đức Đế phẩy tay áo một cái, xoay người bước đi.

Yến hội này sao có thể diễn ra tiếp được nữa? Những đại thần còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này mới bắt đầu xì xào.

Chiêu Dương công chúa xoay người lại, ung dung ngồi xuống.

Mà Tạ Phù Sơ bên cạnh lại rót một chén rượu trái cây cho nàng, hai người có chút thản nhiên.

Tầm mắt Lý Lệnh Thần nhìn Chiêu Dương chòng chọc, hắn không nhẫn nhịn được nữa, rốt cuộc không ngồi được, đứng dậy đi tới trước mặt Chiêu Dương công chúa, nhìn nàng cười lạnh nói: "Ngươi cho là phụ hoàng sẽ tiếp tục dung túng ngươi sao?"
Chiêu Dương công chúa mỉm cười nói: "Ta đều là vì muốn tốt cho phụ hoàng.

Ngược lại là tam hoàng huynh, huynh tin tưởng Khấu Huyền Chân như thế, chẳng lẽ chưa từng nghe qua nhân quả báo ứng ư? Kẻ này dù có luyện chế ra đan dược, trong tay hắn dính máu, dược này sao có thể là tiên dược? Sợ là tà vật gì đó, cuối cùng lại để phụ hoàng gánh chịu hậu quả này.

Tam hoàng huynh à, huynh thật sự là dụng tâm hiểm ác!"
Lý Lệnh Thần làm sao tranh luận lại Chiêu Dương công chúa? Sau một lúc lâu không nói được gì, cuối cùng quay đầu bước đi.
Hai chân có thể đi lại đã bại lộ trước mọi người, Chiêu Dương cũng không dựa vào xe lăn thay cho đi bộ nữa, nàng cùng Tạ Phù Sơ sóng vai mà đi, xung quanh cung nhân qua lại vội vàng, thật cẩn thận trộm liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước chân rời khỏi.
Lần này hiển nhiên Minh Đức Đế tức giận đến không nhẹ, nhưng vẫn phái thái y đến chỗ Chiêu Dương công chúa xem chân của nàng.
Khấu Huyền Chân vừa chết, lời đồn đại về hắn bay đầy trời, sổ con lên án tội trạng của hắn cũng như tuyết rơi mà tuôn vào hoàng cung.

Chỉ là vừa thấy những thứ này, Minh Đức Đế lại nghĩ tới cảnh tượng máu me tung tóe trong yến hội ngày đó, cáu giận, phẫn nộ, thất vọng...!đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

Sao ông ta có thể chịu thừa nhận bản thân đã tin lầm người? Nhưng sự tình này không thể không xử lý, cuối cùng tước bỏ tước vị của Khấu Huyền Chân, trừng trị mấy đồ tử đồ tôn của hắn rồi qua loa cho qua.
"Việc này bệ hạ sẽ không trách cứ sao?" Tuy nói Khấu Huyền Chân đã chết, nhưng Nguyên Bích Vu vẫn lo sợ bất an, nàng nhịn không được chạy tới phủ công chúa.
"Sẽ." Chiêu Dương công chúa buông quyển sách trong tay xuống, không chút để ý đáp.

Có lẽ là trong lòng còn oán nàng, nghĩ trong lòng nàng không có vua không có cha.


Nhưng dù trong lòng thiên tử không vui, cũng sẽ không thật sự giáng tội.

Dù sao Khấu Huyền Chân cũng đã bị trừng trị.
"Lúc trước phụ thân vào cung, khi trở về sắc mặt không tốt lắm." Nguyên Bích Vu lo lắng nói.
Điểm ấy Chiêu Dương công chúa đã sớm nghĩ tới.

Có thể chuyện giết Khấu Huyền Chân là do nàng làm, nàng sẽ không bị phạt, nhưng Nguyên gia có thể đã bị liên lụy, thiên tử sẽ nghĩ việc này là do người Nguyên gia xúi giục.

Thiên tử bất mãn với Nguyên gia, sẽ thể hiện ở mọi phương diện.

Nàng nhìn Nguyên Bích Vu, ôn hòa cười nói: "Việc này cữu phụ đều có chủ trương, muội không cần lo lắng." Dừng một chút, nàng lại nói, "Nhưng mà hôn sự của muội, sợ là sẽ khẩn trương."
Nguyên Bích Vu ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu được Chiêu Dương đang nói gì.

Việc này bên ngoài là bởi vì Khấu Huyền Chân muốn cưới nàng ấy mà bị khơi lên.

Có Khấu Huyền Chân, khó đảm bảo là không có người khác, Nguyên gia muốn tránh việc này, phương pháp đơn giản nhất đó là đưa nàng ấy ra ngoài.

Chỉ là —-- Nguyên Bích Vu nhíu mi, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Muội không muốn."
Tạ Phù Sơ bỗng mở miệng nói: "Vậy chớ ở lại kinh thành." Vẻ mặt nàng ngưng trọng, ánh mắt lạnh lùng.
Thân hình Nguyên Bích Vu khẽ run, nàng ấy đỡ ghế tựa, buồn bực nói: "Muội suy nghĩ đã."
Minh Đức Đế quả thật tức giận với người Nguyên gia.

Ông ta quy kết chuyện "ngỗ nghịch" của Chiêu Dương thành do Nguyên gia giật dây.

Ngay cả Khấu Huyền Chân thật sự có tội, Chiêu Dương cũng không nên dùng phương thức đó mà đối phó với thiên tử.

Minh Đức Đế càng càng nghĩ càng đau đầu, "đan dược" Khấu Huyền Chân lưu lại còn có chút hữu dụng, chuyên trị chứng đau đầu của ông ta, ông ta bất chấp, trực tiếp dùng mấy viên, phẩy tay áo đi về hướng cung của Tô Như Ý.


Đến sáng sớm ngày tiếp theo, ông ta mới cảm thấy thân mình khoan khoái chút, về phần cảm giác khó chịu mỏng manh kia, lại bị ông ta ném ra sau đầu.

Ông ta mang về Dương châu có một ít là người một nhà, vốn định để cho bọn họ buộc tội quốc cữu Nguyên Lãng, nhưng tin chiến thắng ở Tịnh châu truyền đến đã đánh gãy ý niệm trong đầu ông ta.
Trận chiến này đại thắng, còn bắt được trưởng tử và thứ tử của Bắc Hán Vương làm tù binh, hàng vạn quân của ông ta đầu hàng, mà Bắc Hán Vương lại chạy trốn tới Thổ Dục Hồn.
Sổ con là do Lý Lệnh Tiết tự mình viết, bút tích như rồng bay phượng múa, có thể thấy được tinh thần phấn chấn hăng hái.

Trên sổ con còn nói, chờ khi bắt được Bắc Hán Vương sẽ khải hoàn hồi kinh.
Lúc này, cách lúc bọn hắn xuất chinh chẳng qua chỉ có mấy tháng.

Điềm lành này khiến cho Minh Đức Đế vui mừng, không khỏi quên những điều không vui do chuyện của Khấu Huyền Chân mang lại.
Cả triều hoan hỉ, thế nhưng Lý Lệnh Thần về tới phủ tam hoàng tử lại không có sự vui sướng như thế.

Hắn không ngờ chiến sự kết thúc sớm như thế.

Nếu để cho Lý Lệnh Tiết trở về, bọn họ cũng đừng hòng âm thầm động thủ.

Khấu Huyền Chân đã chết, đối với bọn họ là một đả kích trầm trọng.
"Chủ thượng, chúng ta nên làm thế nào?" Đừng nói là Lý Lệnh Thần không biết hành động thế nào, ngay cả phụ tá cũng mờ mịt trong lòng.
Lý Lệnh Thần nhíu mày, hắn nói: "Động thủ."
Phụ tá ngẩn ra, lại nói: "Nhưng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy."
Lý Lệnh Thần cười, nhướng mày, có chút châm chọc nói: "Ngươi đoán trong tay thái tử nắm bao nhiêu hành vi phạm tội của ta? Ngươi đoán thánh thượng có biết hay không?" Làm xằng làm bậy như thế, đơn giản là ỷ vào có người làm chỗ dựa.

Mà nếu thái tử và Lý Lệnh Tiết đều bình an trở về, e rằng hắn sẽ không có cơ hội.

Kết quả tốt nhất đó là thái tử chết ở bên ngoài!
Phụ tá im lặng một lát, chắp tay nói: "Thuộc hạ đã hiểu."
Im lặng một hồi, Lý Lệnh Thần lại quay sang Cố Thanh Lâm, hỏi: "Cố tiên sinh, hỏa dược kia nghiên cứu thế nào?" Phương pháp là do Tạ Phù Phong cung cấp, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh.

Thánh thượng si mê đan dược, hắn lợi dụng "luyện đan" làm cớ, để cho đám người kia ngụy trang thành đạo sĩ nhằm nghiên cứu hỏa dược.
Cố Thanh Lâm nghe vậy cười khổ một tiếng, hắn nói: "Khấu Huyền Chân bị người ta nhìn chằm chằm, "đệ tử" môn hạ của hắn làm sao lại bị bỏ sót? Ta cũng không dám bất chấp mà đi lấy mấy thứ tiêu thạch*, lưu huỳnh."
*Tiêu thạch: kali nitrat.
Ý này chính là không có tiến triển gì.

Sắc mặt Lý Lệnh Thần trầm xuống, hắn nói: "Những kẻ đang nhìn chằm chằm bên ngoài là từ đâu?"

Cố Thanh Lâm lắc đầu, người của bọn họ từng bắt được kẻ lén lút theo dõi, nhưng kẻ nọ đến chết cũng không chịu cung khai gì, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ đành làm việc càng thêm cẩn thận.
Sắc mặt Lý Lệnh Thần thay đổi thất thường, sau một hồi mới lạnh lùng nói: "Rất có khả năng là phủ Chiêu Dương công chúa."
Chuyện phủ tam hoàng tử nghiên cứu chế tạo hỏa dược, Tạ Phù Sơ vốn không biết.

Thứ ấy là do Triệu Trung mang đến đưa cho nàng.

Thì ra là Tạ Phù Phong vì muốn chứng tỏ trong mắt bản thân có Triệu gia, bèn mang cho Triệu Trung chút "thứ tốt" ấy, nói là có nhiều tác dụng.

Triệu Trung nào dám giữ lại, vội vội vàng vàng tìm tới Tạ Phù Sơ.

Phủ tam hoàng tử đạo sĩ thường xuyên lui tới, Tạ Phù Sơ rất nhanh đã liên tưởng đến chuyện lén lút luyện chế hỏa dược, nàng cho người lén theo theo dõi, quả nhiên phát hiện được ít thứ.

Chiêu Dương công chúa đã biết việc này cũng không vạch trần ra ngoài, tương tự chuyện tam hoàng tử lấy đằng giáp từ Ba Quốc khi trước, đến lúc đó đều sẽ vì bản thân mà chuẩn bị.

Nhưng người phủ tam hoàng tử phát hiện người của bọn họ, dĩ nhiên sẽ trở nên tỉnh táo hơn.
"Tiểu nha đầu kia của nàng có thể truyền đến tin tức gì?" Chiêu Dương công chúa cười hỏi.
Tạ Phù Sơ biết nàng ấy nói là Kiêm Gia, thật ra từ sau khi Tạ Phù Phong và Triệu Trung "trao đổi tin tức" với nhau, nàng cũng không cần Kiêm Gia truyền tin nữa.

Nhưng lúc trước Kiêm Gia thật đúng là đã mang chút đồ vật đến.

Hóa ra là do Hoa Nhĩ Nhã thấy không hại được Tạ Phù Phong, tà tâm không chết, lại muốn dùng cổ trùng với nàng ta, mà tiểu trùng ấy đã bị người ta bắt được, đang niêm phong trong hộp ngọc.
"Chuyện Tề châu hẳn là Hoa Nhĩ Nhã không thoát được can hệ." Tạ Phù Sơ lại nói.

Trong những thư tín của Ân Tinh Diêu, nàng ấy còn đưa tới một hộp nhỏ cùng một phương thuốc, nói là đã cải tạo qua, có thể lừa được kẻ tác giả trong bóng tối kia.

"Nếu ở phủ tam hoàng tử xuất hiện chứng bệnh giống như Tề châu thì sẽ thế nào?"
"Không ổn." Chiêu Dương công chúa lắc đầu, nghiêm túc nói.

Biểu hiện thứ quái bệnh này tựa như ôn dịch, nếu để lan rộng ở kinh thành, đến lúc đó sẽ khó có thể kết thúc được.

Nàng nâng mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tạ Phù Sơ, lại nghĩ nàng ấy không phải loại người xem mạng người như cỏ rác, trong lòng vừa động, hỏi, "Có phải có phương pháp đặc thù gì không?"
"Phải." Tạ Phù Sơ mỉm cười, nàng nói, "Ân cô nương đưa tới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK