• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng hét như sấm sét chợt nổ vang, chỉ phút chốc đã đánh vào lòng hai vị lão phu nhân.

Thế tử này rốt cuộc là vị thế tử nào? Đến khi Trịnh lão phu nhân nhận ra không phải người trong phủ mình, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sắc mặt Tấn Quốc công phu nhân lại trắng bệch, cả người run rẩy không ngừng.
"Nói mau, thế tử xảy ra chuyện gì? Sao lại bị người Đại lý tự mang đi?" Bà ta gấp đến không chịu được, hận không thể lập tức trở về phủ Tấn Quốc công.

Đột nhiên, bà ta nghĩ tới Chiêu Dương công chúa đang đứng một bên, bà ta bỗng nâng mắt, trong đôi mắt là vẻ khiếp sợ khó hiểu không thể che giấu.

Bà ta hành đại lễ với Chiêu Dương công chúa, cao giọng nói: "Mong công chúa nói rõ."
Chiêu Dương công chúa như cười như không nhìn Tấn Quốc công phu nhân, không nói một lời.

Phủ Tấn Quốc công giáo dưỡng tốt lắm, dạy dỗ ra được con cháu như vậy.

Tấn Quốc công phu nhân bị Chiêu Dương công chúa nhìn đến da đầu ngứa ran, cuối cùng vẫn do Trịnh thị đứng ra hòa giải, thấp giọng nói: "Lão tỷ tỷ, bà vẫn nên về phủ Tấn Quốc công xem trước đi." Sợ Tấn Quốc công phu nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường, bà ta cũng phái mấy gã sai vặt đi theo, thuận tiện hỏi thăm nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì.

Dù Chiêu Dương công chúa đang ở bên, bà ta cũng không định hỏi.
Tạ Phù Sơ nhận được tin từ Chiêu Dương công chúa cũng không chút khiếp sợ.

Nàng truyền tin cho Chiêu Dương công chúa, không ngờ công chúa lại tự mình xuất cung báo tin.
"Nơi này đầu gió, về phòng trước đi." Tạ Phù Sơ nhỏ giọng nói với Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương cười cười, nàng khép vạt áo nói: "Không cần, ta phải hồi cung." Vẻ mặt nàng có chút phức tạp.


Vốn đến Hầu phủ không chỉ để nói chuyện Lục gia cho Tạ Phù Sơ, nàng còn muốn nói không lâu nữa sẽ có thánh chỉ tứ hôn truyền tới.

Nhưng lời nói tới miệng, nàng lại nuốt trở vào.

Nếu Tạ Phù Sơ biết được sẽ phản ứng thế nào? Nàng ấy có bằng lòng không? Chiêu Dương công chúa càng nghĩ càng buồn bã, cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài khe khẽ.
"Công chúa, vì sao người không nói với Tạ nhị cô nương?" Trên đường trở về, Dao Cầm không nén nổi tò mò, lo lắng hỏi.

Khi bị Chiêu Dương công chúa nhẹ liếc mắt nhìn, nàng ấy mới im miệng.
"Ta không biết sau khi nàng ấy biết được sẽ oán trách ta thế nào." Chiêu Dương công chúa buồn bã mở miệng nói.

Lát sau, cảm xúc của nàng lại thu hồi, nàng tỏ vẻ vân đạm phong khinh*, trầm giọng nói, "Việc này nàng ấy chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng thế, mà muốn kháng cự cũng không thể.

Suy cho cùng nàng ấy vẫn là người Hầu phủ, nếu không phải ta thì cũng sẽ có một người khác." Tạ Phù Sơ rất quyết đoán, có chủ kiến của riêng mình, nhưng với thế lực của Hầu phủ không thể che chở được nàng ấy.
*Vân đạm phong khinh: như gió thoảng mây trôi, thản nhiên, thờ ơ, không màng việc khác.
Dao Cầm cái hiểu cái không đáp lời, không truy vấn nữa.
Tạ gia.
Tạ Phù Sơ cũng mặc kệ người phủ Tấn Quốc công thế nào, Chiêu Dương công chúa vừa rời khỏi, nàng bèn xoay người đi về viện của mình.

Mặc cho những người trong phủ âm thầm phỏng đoán hoặc bày tỏ đồng cảm với phủ Tấn Quốc công.

Từ đầu đã nghĩ thích khách ở Nguyên Hợp Tự sao có thể mai phục vào được, vì sao lại biết Chiêu Dương công chúa ở đó, hiện tại điều tra ra được có một phần lực của Lục Trạch, chuyện này cũng thông suốt.

Lục Trạch có thể mang không ít người đi vào.


Nhưng nếu nói người của Chiêu Dương công chúa không làm gì trong đó, nàng cũng không tin.
"Tiểu thư." Vẻ mặt Ỷ Ngọc phức tạp nhìn Tạ Phù Sơ, vừa vui sướng lại sầu lo.

Nàng ấy suy nghĩ một hồi, vẫn nói, "Chuyện phủ Tấn Quốc công có phải sẽ liên lụy đến phủ chúng ta hay không?"
"Không cần lo lắng, Hầu phủ chúng ta cũng không qua lại gì với Lục gia." Tạ Phù Sơ thản nhiên nói.
Ỷ Ngọc gật gật đầu, lại nói: "Công chúa điện hạ đối xử với người vô cùng tốt." Trước đó cũng không có động tĩnh gì, nhưng sau khi tiểu thư xin công chúa giúp đỡ, lập tức đã giải quyết được vấn đề hôn sự.

Hơn nữa Lục gia còn gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng thế tử của Lục gia rất không được lòng người, là hoàn khố đích thực, muốn cưới tiểu thư cũng là có mục đích xấu.
"Vậy cũng chưa chắc là chuyện tốt." Tạ Phù Sơ khẽ thở dài một hơi.

Chiêu Dương công chúa đích thân tới cửa bái phỏng, không phải vì xem bệnh, cũng chưa nói chuyện gì trọng yếu, đều chỉ tán gẫu chút chuyện gió trăng râu ria.

Đã nhiều lần nàng ấy hỏi về ý trung nhân của mình, có thể là muốn mai mối cho mình, nhưng da mặt mỏng nên ngại mở miệng chăng? Quả thật hôm nay có mấy lần trông nàng ấy muốn nói lại thôi.

Cũng không phải lần đầu Tạ Phù Sơ suy đoán chuyện này, nhưng càng nghĩ càng rối, dứt khoát ném tất cả ra sau đầu đi.
Ánh nến chiếu sáng nhà lao u ám, Lục Trạch đầy kháng cự bị thị vệ đẩy vào trong, còn chưa kịp chửi ầm lên đã thấy một khuôn mặt khiến hắn hoảng sợ.

Y phục tù nhân trên người người nọ đầy vết máu, cúi đầu không có chút sức sống.

Hai tay người nọ bị xiềng xích, theo động tác của hắn ta lại vang lên tiếng leng keng.
Chẳng lẽ sự việc đã bại lộ? Đồng tử Lục Trạch bỗng co rút lại, trong đầu hắn rối bời.

Đại lý tự khanh* cùng Tự thừa** đều không lộ diện, chỉ có một tên cai ngục ngồi bên bàn cắn hạt dưa, vẻ mặt nhàn nhã.
*Đại lý tự khanh: chức quan đứng đầu Đại lý tự.
**Tự thừa: chức quan giữ việc trông coi chùa miếu.
Trong đầu Lục Trạch xoay chuyển đủ loại ý nghĩ, rốt cuộc lấy thân phận của hắn, sẽ không để Đại lý tự chuyên quyền, sẽ tiếp tục lên Hình bộ, mới thoáng yên lòng.

Chẳng qua hắn chỉ truyền tin mà thôi, suy cho cùng hắn cũng chẳng có liên quan gì nhiều, hắn không phải chủ mưu.

Nhưng người sau lưng kia —-- Lục Trạch nhíu mày, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Đông cung.
Thái tử Lý Lệnh Tự thiêu hủy mảnh giấy, hắn nhìn ánh nến lay động, vẻ mặt không rõ.
"Chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?" Lý Lệnh Tiết nghiến răng nghiến lợi, một thân lửa giận cơ hồ không khắc chế nổi.
Lý Lệnh Tự chậm rãi nói: "Điều phụ hoàng muốn nhất là huynh hữu đệ cung*.

Đây không phải kết quả người mong muốn.

Hơn nữa thế lực của Trịnh gia trong triều rất mạnh, rất khó diệt trừ bọn họ ngay lập tức, thà rằng để lại đợi đến lúc lại tính sổ." Trước đây đương kim thiên tử là một nhàn vương tiêu dao, cách ngôi vị hoàng đế vô cùng xa, nhưng các huynh đệ của ông đều vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà lưỡng bại câu thương**, không chết cũng tàn, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Hành Dương trưởng công chúa cùng đông đảo hiền thần giành được ngôi vị hoàng đế, ông chán ghét hoàng tử kết bè kết cánh, chán ghét hoàng tự nội đấu.
*Huynh hữu đệ cung: diễn tả sự yêu thương kính trọng giữa anh em với nhau.
**Lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều thiệt hại.
"Vẫn là đại ca nhẫn nại." Lý Lệnh Tiết nhịn không được đâm chọc.
Lý Lệnh Tự thở dài một hơi, hắn biết huynh đệ nhà mình thẳng tính.

Hiện tại cũng là vì cảm thấy bất bình cho mình và Tiểu Bát.

Hắn thở dài nói: "Tiểu Bát bên kia cũng nghĩ như thế.

Nếu kéo vị kia xuống, chỉ sợ phiền toái không ít.

Trước mắt vẫn cứ sắp xếp hôn sự cho Tiểu Bát đi."

Suy nghĩ của Lý Lệnh Tiết cũng bị Lý Lệnh Tự dời đi, hô hấp của hắn ngưng trệ, lát sau lại đi tới đi lui trong điện, sầu lo nói: "Phương pháp quốc sư nói kia thật sự hữu hiệu ư? Nhị cô nương Tạ gia thật sự có thể sao? Nếu việc này truyền ra chỉ sợ sẽ có không ít người chê cười?"
Sắc mặt Lý Lệnh Tự trầm xuống, trong mắt hiện lên vài phần hiểm ác, hắn nói: "Ai dám chê cười?"
"Hy vọng Tạ nhị cô nương thật sự có thể mang đến một đường sinh cơ cho Tiểu Bát." Lý Lệnh Tiết lo lắng nói.

Mạng sống của Chiêu Dương mấy năm nay đều dựa vào dược vật, cứ lặp đi lặp lại như thế, mạng sống cũng bị treo lơ lửng mấy lần.

Nghe nói Tạ Phù Sơ đã kéo muội ấy từ quỷ môn quan trở về, chỉ mong nàng ta thật sự có bản lĩnh này! "Đệ không muốn Tiểu Bát gặp chuyện không may." Lý Lệnh Tiết rầu rĩ nói.
Lý Lệnh Tự thấp giọng nói: "Ta cũng thế." Không ngờ người nọ lại ngoan độc như vậy, còn xuống tay với Tiểu Bát, nghĩ huynh trưởng như bọn hắn đều ngồi không sao? "Phụ hoàng cũng rất căm tức thế lực của huân quý* thế gia này, nhân cơ hội lúc Lục gia gặp chuyện không may muốn diệt trừ một phần thế lực của bọn họ." Hắn lại nói tiếp.

Kẻ đó nghĩ đám người mà hắn ta nuôi dưỡng người ngoài không ai biết sao?
*Huân quý: có công lao và quyền lực.
Trong quá khứ Lục Trạch cũng từng gây ra không ít chuyện vô sỉ, thái tử cố tình muốn tra, mà người có suy nghĩ cũng cố tình dẫn hướng sự tình lên phía trên, đổ tất cả mọi thứ lên đầu Lục Trạch, Tấn Quốc công bên kia có muốn cứu Lục Trạch ra cũng khó có thể làm được.
Cụ thể về vụ án này Tạ Phù Sơ nghe được từ Triệu Ninh.

Hắn đi theo tứ hoàng tử chạy ngược chạy xuôi, cũng biết được không ít thứ.
"Lục Trạch không khai ra người đứng sau màn?" Tạ Phù Sơ vô tình nói ra, nàng cũng không tin Lục Trạch có động cơ làm việc này.
"Hắn ta bị người phế đi." Triệu Ninh trầm giọng nói.
"Trong Đại lý tự có thể xảy ra việc này?" Tạ Phù Sơ kinh ngạc nói.
"Nghe nói thánh thượng vô cùng tức giận." Triệu Ninh nói.
Tạ Phù Sơ không đáp, nghĩ hẳn không đến mức như thế, thế lực của thái tử lấn át các hoàng tử khác, Lý Lệnh Thần hiện tại cánh còn chưa lớn, không thể làm đến mức này.

Nếu thật sự có người của tam hoàng tử đi vào, có lẽ cũng là do thái tử cố ý cho vào rồi? Nhà đế vương quả nhiên phức tạp.

Tạ Phù Sơ cười, cũng không quan tâm chuyện Lục Trạch nữa, chỉ lo làm du y, tích lũy giá trị nghĩa hiệp.
Trên đời này không có chuyện gì vui sướng bằng việc tăng thêm giá trị nghĩa hiệp, giá trị nghĩa hiệp tăng thêm thì tỷ lệ sinh tồn của nàng cũng nhiều hơn một chút.
Nhưng nàng không ngờ tới, gió thu vù vù thổi tới mang theo một đạo thánh chỉ, tức thì đánh vỡ sự nhàn nhã thư thái của nàng, để cho những ngày yên bình của nàng không còn trở về nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK