• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ba Quốc đến, có Hồng lư tự* tiếp đãi.

Nhưng không biết chuyện vương trữ Ba Quốc mất tích này làm sao bị đè ép xuống.

Vậy mà một chút tiếng gió cũng không có.

Sau khi Chiêu Dương công chúa lên tiếng, người dị tộc ở Bảo Hòa Đường kia đã được lén đưa đến phủ công chúa.

Tạ Phù Sơ nhiều lần châm cứu chẩn bệnh giúp hắn, cuối cùng cũng tỉnh dậy sau ba ngày.

Vừa hỏi, quả nhiên là vương trữ Ba Quốc Hoa Thanh Nhã.

Khi còn bé học tập phong tục lễ nghi ở Trường An nên cũng thông thạo tiếng phổ thông ở Trường An, việc trao đổi cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
*Hồng lư tự: là một cơ quan nhà nước trong quan chế phong kiến phương Đông, phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàntừ triều khác hoặc nước khác đến.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%93ng_l%C3%B4_t%E1%BB%B1
Nhất vấn tam bất tri*, Tạ Phù Sơ chỉ có thể để hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Nàng quay sang nói nhỏ với Chiêu Dương công chúa bên cạnh: "Xem ra vương trữ Ba Quốc này cũng không biết là ai muốn mạng của hắn."
*Nhất vấn tam bất tri: thành ngữ, đối với một sự việc từ lúc bắt đầu, rồi phát triển cho đến kết thúc đều không biết.
Nguồn: https://.chuonghung.com/2021/02/dich-thuat-nhat-van-tam-bat-tri-thanh.html
Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói: "Có lẽ bởi vì có quá nhiều người muốn mạng hắn." Nàng nhìn Tạ Phù Sơ giây lát, lại nói, "Ở trong phủ đã nhiều ngày, chi bằng ra ngoài hít thở không khí đi."
Lấy thân thể này của nàng ấy có thể đi được bao xa? Dựa theo tình tiết trong nguyên tác, số lần nàng ấy xuất môn có thể đếm được trên đầu ngón tay đấy? Tạ Phù Sơ thầm oán.

Nàng suy nghĩ chốc lát, vẫn gật đầu nói: "Cũng tốt." Thân thể Chiêu Dương công chúa khi tốt khi xấu, Tạ Phù Sơ không mua được thuốc, chỉ có thể dùng kim châm kéo dài mạng sống.

Thi xong một bộ châm, nàng lau mồ hôi trên trán Chiêu Dương công chúa, lại nhìn chằm chằm đến khi nàng ấy uống hết thuốc mới bảo Dao Cầm và Ỷ Ngọc chuẩn bị xuất môn.

Trong xe ngựa, thân mình Chiêu Dương công chúa lung la lung lay, mấy lần dường như sắp ngã vào người Tạ Phù Sơ.

Hai tay Tạ Phù Sơ nắm chặt vạt áo, nhịn xuống xúc động muốn đẩy nàng ấy ra, nghiêm mặt để nàng ấy tựa vào.
Không thể so đo với người bệnh.
Tạ Phù Sơ hít sâu một hơi, bên tai chợt vang lên tiếng Chiêu Dương công chúa.
"Tạ Phù Phong mở một Thanh Lâm Xã*, nàng biết không?"
*Xã: một đoàn thể, tổ chức sinh hoạt chung.
Tạ Phù Sơ lắc đầu.

Từ sau khi thành thân cùng công chúa, nàng vốn không đến Hầu phủ, làm sao có thể biết Tạ Phù Phong đã làm gì.
"Thanh Lâm Xã thật ra cũng có chút ý tứ." Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng nói, "Nàng ta xem như tiên phong lập hội, lập tức có không ít người noi theo nàng ta." Lại nói tiếp, Thanh Lâm Xã này còn gửi thiếp mời đến phủ công chúa, chẳng qua nàng không có hứng thú, dứt khoát bảo Dao Cầm vứt đi.
"Là thi xã sao?" Tạ Phù Sơ tò mò hỏi.

Cái danh đạo thơ của Tạ Phù Phong đã sớm lan truyền, nàng ta còn dám dính quan hệ với "thi" sao?
Chiêu Dương công chúa ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Không chỉ thế.

Thanh Lâm Xã ngoại trừ tiên sinh là hàn lâm học sĩ Cố Thanh Lâm ra, còn lại đều là nữ tử.

Thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa gì đó hẳn là đều có trong đó.

Ta nghe nói sau khi nhập xã mỗi tháng cần nộp trăm lượng bạc, dùng để giúp đỡ lưu dân." Đối với quý tộc tiểu thư mà nói, trăm lượng bạc chỉ là con số nhỏ, vốn không để trong mắt.
Tạ Phù Sơ lại hỏi: "Cố Thanh Lâm là người nào?"
Chiêu Dương công chúa đáp: "Là môn sinh của Lễ bộ Thượng thư Ngô Sảng, trạng nguyên mấy năm trước."
Nói đến Ngô Sảng, Tạ Phù Sơ liền hiểu.

Bạn tốt Ngô Hạnh của Tạ Phù Phong chính là nữ nhi của Ngô Sảng, có Ngô Hạnh, đương nhiên có thể kéo một đại tài tử như Cố Thanh Lâm vào Thanh Lâm Xã.


Tạ Phù Sơ suy nghĩ trong chốc lát, buồn bã thở dài nói: "Sao ta lại không nghĩ tới việc này chứ? Nếu ta có thủ đoạn vơ vét của cải thế này, ngày sau nhất định có thể giàu có."
Chiêu Dương công chúa nghe vậy bật cười, đáp: "Người ta là dùng để làm việc thiện, sao tới miệng nàng lại trở thành thủ đoạn vơ vét của cải? Lời này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu bị đám học cứu* kia nghe được, không biết sẽ bị mắng chửi thế nào."
*Học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.
Tạ Phù Sơ chuyển tầm mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, chậm rãi nói: "Có công chúa ở đây, bọn họ dám sao?" Nếu Chiêu Dương công chúa đã muốn nàng vào phủ công chúa, vậy cũng phải tỏ chút thành ý không phải sao? Nàng hiện tại đã là người phủ công chúa, nếu không có được sự che chở của phủ công chúa, vậy chẳng phải quá lỗ rồi? Tạ Phù Sơ cũng không muốn làm loại chuyện mua bán lỗ vốn này.
Chiêu Dương công chúa nghẹn lại, nhìn Tạ Phù Sơ giây lát, lại nói một tiếng "Được".
Ra ngoài đến tửu lâu, đương nhiên Tạ Phù Sơ phải chọn Bạch Ngọc Lâu nhà mình.
Trải qua mấy tháng, Bạch Ngọc Lâu đã đứng vững gót chân ở kinh thành, mơ hồ có chút xu thế áp đảo Tụ Tiên Lâu.

Tụ Tiên Lâu dù không phục, nhưng nghĩ đến sau lưng Bạch ngọc Lâu có sự che chở của hoàng tử và công chúa, nhất thời cũng không dám làm gì mờ ám.
Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa lên nhã các ở lầu hai, mở cửa sổ nhỏ vừa vặn có thể trông thấy đại sảnh.

Trong Bạch Ngọc Lâu, chính giữa đào một hồ nhỏ hình tròn, ở trung tâm hồ là một đài sen màn che bốn phía, khi trên đài có biểu diễn, ca múa hoặc kể chuyện sẽ khiến cho tửu lâu thêm vài phần náo nhiệt.

Bởi vì vậy mà có không ít khách thích ngồi ở đại sảnh, uống rượu mua vui cùng đồng liêu.
"Lúc trước văn nhân luôn thuyết tam đạo tứ*, nói gì mà hữu thương phong hóa, hữu ngại quan chiêm**, bây giờ cũng đã giảm bớt đi nhiều." Tạ Phù Sơ híp mắt, nhớ tới những sổ sách Bạch Ngọc Lâu trình lên cho mình, lại cười đến thoải mái.
*Thuyết tam đạo tứ: thành ngữ, nghị luận lung tung không chịu trách nhiệm.
**Hữu thương phong hóa: thành ngữ, làm hư hỏng, tổn hại đến thuần phong mỹ tục, văn minh xã hội.
Hữu ngại quan chiêm: khó coi, cản trở cảnh quan, ảnh hưởng đến tâm trạng người khác.
"Đều là thích trổ võ mồm thôi, có bản lĩnh thật sự cũng chẳng nhiều." Chiêu Dương lắc đầu nói.
Hai người đang nói chuyện ở nhã các, dưới lầu bỗng truyền đến một trận âm thanh huyên náo.
Một thiếu nữ áo tím xông vào Bạch Ngọc Lâu, bên cạnh nàng ta là một thanh niên nam tử phong nhã, phía sau còn có mấy người hầu đi theo.
"Nghe nói Bạch Ngọc Lâu là tửu lâu tốt nhất kinh thành? Tốt hơn cả Tụ Tiên Lâu?" Giọng nói giòn giã của thiếu nữ cất lên, nàng ta lại đi lên, làn váy tung bay, trang sức bằng bạc trên người va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.

Thiếu niên bên cạnh thiếu nữ cau mày, muốn đưa tay giữ nàng ta lại, lúc chưa chạm vào đã lập tức rụt trở về.

"Cô nương mời vào, ngài muốn ăn gì?" Tiểu nhị như không nghe được ngữ khí khiêu khích trong lời nói của nàng ta, tốt tính hỏi han.
Thiếu nữ hừ một tiếng, ánh mắt dừng ngay chỗ màn che một lát, lại chợt thu về.

Nàng ta bước đến một chỗ trống, vỗ bàn, nhẹ nhàng nói: "Có thứ gì đều mang thứ tốt nhất lên cho bổn cô nương, bổn cô nương có bạc." Nói xong, thiếu nữ đập thỏi bạc trên bàn.
Tiểu nhi hô một tiếng "Được", rồi xoay người lui xuống.

Đến khi hắn đến lần nữa, trong tay đã bưng lên hai đĩa rau trộn.
Thiếu nữ hừ một tiếng, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, nếm một ngụm lập tức xì một tiếng khinh miệt nói: "Đây là món ăn gì? Sao lại khó ăn như vậy?" Lời nói này vừa thốt ra, dẫn tới không ít người nhìn về phía nàng ta, phần lớn người trên bàn cũng có một món ăn tương tự như vậy, nhất thời không biết có nên ăn tiếp hay không.
"Người này đến để soi mói à?"
"Xem quần áo hẳn là người dị tộc? Có lẽ thật sự không thích ứng được khẩu vị của chúng ta."
Tiếng thảo luận của những khách nhân khác cũng không tính là nhỏ, lập tức rơi vào tai thiếu nữ áo tím.
"Công chúa, đừng như thế chứ?" Thiếu niên áo tím cũng thấp giọng nói.
"Ta nói lời thật không được à?" Thiếu nữ áo tím ngang ngược nói, nàng ta trừng mắt nhìn tiểu nhị, "Chỉ có hương vị thế này thôi sao?"
Tiểu nhị cũng xem thường, lười dây dưa cùng loại khách thế này, khom lưng nói có lệ: "Vâng vâng vâng, ngài nói đúng."
Thiếu nữ áo tím vừa nghe, sắc mặt căng đỏ bừng, lửa giận của nàng ta càng thêm đầy, nói: "Bạch Ngọc Lâu tiếp đãi khách như vậy à?"
Tiểu nhị nghiêng đầu ra vẻ hồ đồ nói: "Nếu ngài cảm thấy không thích hợp, vậy không cần ăn ở Bạch Ngọc Lâu chúng tôi nữa, chút thức ăn này cũng không thu tiền, tặng cho ngài.

Đi thong thả."
Thiếu nữ áo tím giậm giậm chân, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Ngươi cũng thật lớn mật, có biết ta là ai không?"
"Người Bạch Ngọc Lâu các nàng thật là thú vị." Chiêu Dương công chúa nghe lời tiểu nhị nói xong thì bình luận, "Rất có phong cách của nàng."
Tạ Phù Sơ lười biếng nói: "Có tứ hoàng tử và người là chỗ dựa vững chắc, đương nhiên phải thẳng sống lưng, nếu không không phải sẽ khiến hai người mất mặt sao?"
Chiêu Dương cong môi, khẽ a một tiếng nói: "Nàng thật là giỏi tranh biện."
Tạ Phù Sơ cười không nói, cũng không định đích thân ra mặt xử lý việc này.
Thiếu nữ áo tím bị chọc tức, không thấy chủ nhân tửu lâu thì không bỏ qua, tranh cãi vài câu liền mắng mỏ, trong miệng còn nói ra một chuỗi dài ngôn ngữ dị tộc.

Thiếu niên bên cạnh khuyên can cũng bị nàng ta mắng đến máu chó đầy đầu, cuối cùng nhếch mép không dám nhiều lời.

Đến khi người của Hồng lư tự đến đây, vị đại tiểu thư này mới bỏ qua.
"Đây là đạo đãi khách của các người sao? Ngươi xem Bạch Ngọc Lâu, nếu là ở Ba Quốc chúng ta, ta đã sớm sai người đập phá rồi!"
Hồng lư tự thừa lau một phen mồ hôi lạnh, hắn cũng không muốn ứng đối với tổ tông này.


Đoàn người Ba Quốc đến đây, trước có thích khách, sau lại đại náo tửu lâu, gặp phải không ít chuyện.

Về phần Bạch Ngọc Lâu này, hắn cũng không dám nói, ngay cả đáp lại công chúa Ba Quốc này một câu cũng không dám.

Trước mắt chỉ có thể bảo người tới khuyên giải.
Thiếu nữ áo tím cũng không định bỏ qua, nàng ta đẩy nam tử bên cạnh một cái, nghiêm túc nói: "Huynh là huynh trưởng của ta, chẳng lẽ không làm chủ thay ta sao?"
Nam tử cực kỳ bất đắc dĩ, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái, mở miệng nói: "Nhận lỗi."
Nghe nam tử nói xong, thiếu nữ áo tím càng thêm đắc ý dạt dào, nàng ta nói: "Vương huynh ta kêu ngươi nhận lỗi, ngươi nghe thấy không?"
Nụ cười trên mặt tiểu nhị tan biến, hắn cứng người, nhìn chằm chằm thiếu nữ không trả lời.

Thiếu nữ áo tím bị nhìn lửa giận dâng lên, nàng ta lấy ra một ngọc tráp (hộp bằng ngọc), thả một con độc trùng ra.

Độc trùng cắn tiểu nhị một cái, hắn đau đến nhíu mày.

Thiếu nữ áo tím hừ một tiếng nói: "Cho ngươi biết tay!" Nói xong, cũng không phản ứng với Hồng lư tự thừa, xoay người đi ra khỏi Bạch Ngọc Lâu.
"Ngăn nàng ta lại." Một giọng nói mang theo mấy phần tức giận truyền ra, lập tức có vài người ngăn thiếu nữ áo tím lại.
Tạ Phù Sơ vốn không định ra mặt, nhưng thiếu nữ này lại thả độc trùng ra.

Người Bạch Ngọc Lâu của nàng sao có thể để người ngoài ức hiếp?
Hồng lư tự thừa nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn, mồ hôi lạnh cũng bị dọa chảy ra, run run nửa ngày không nói được một chữ.
Tạ Phù Sơ liếc nhìn tiểu nhị, lập tức nhờ người đưa hắn tới Bảo Hòa Đường.
"Người nào dám ngăn bổn tiểu thư?" Thiếu nữ áo tím hét lên một tiếng, muốn xông lên.
Người phía trước lập tức rút đao.

Người của thiếu nữ áo tím sao có thể để chủ tử của mình bị ngăn cản như thế? Cũng rút binh khí ra.

Nhất thời, giương cung bạt kiếm.
"Khoan đã khoan đã —--" Hồng lư tự thấp giọng khuyên bảo.
Giọng nói Chiêu Dương công chúa chậm rãi cất lên, nàng nói: "Bảo ngươi ở lại thì ở lại, có ý kiến gì sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK