Lúc đó, hắn với Lưu lão cẩu mới hoàn thành bài tập nhóm, đang rủ nhau xuống căng tin mua chút đồ giải khát. Trên đường đi, hắn vô tình thấy bóng dáng Thẩm Thính Miên lướt qua, Lưu lão cẩu kêu lên một tiếng: “Lớp trưởng!”
Trương Điềm cùng Mạnh Viên Viên đang khoác tay nhau đi tới, đáp lại: “Hai người đi mua gì thế?”
Thẩm Thính Miên lướt qua rồi biến mất trong đám đông, Lý Mục Trạch tự cảm thấy mình có sở hữu bản lĩnh lớn, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Thẩm Thính Miên trong trăm người ngoài kia. Cái bóng dáng giống như những tiểu tinh linh trong sách ấy.
Lý Mục Trạch vui vẻ, cười ha ha.
Mạnh Viên Viên hỏi hắn: “Gần đây thấy cậu hay mất tập trung lắm nha.”
Lý Mục Trạch: “Tớ á?”
Trương Điềm nói: “Đúng vậy, giáo viên tiếng Anh cũng có nói trong lớp, cậu lúc nào cũng cười ngây ngô hoặc là mặt mày u ê hết.”
Mạnh Viên Viên: “Mới tìm được tờ giấy bị mất à?”
Lý Mục Trạch vội hỏi lại: “Bản nháp lúc nãy của tớ là cậu nhặt được à?”
“Không phải, là Thẩm Thính Miên tìm được đấy, tớ chỉ giúp truyền giấy thôi.” Mạnh Viên Viên nói, còn quở trách hắn một câu, “Cậu bớt lãng phí một chút đi, viết có một tí đã ném đi rồi.”
Lý Mục Trạch liền phản bác: “Tớ không có.”
“Tớ còn lạ gì nữa, cục tẩy dùng được hai ngày đã ném mất, giấy nháp cũng vậy, viết vẽ được vài đường đã ném đi.”
“Cán sự lao động thật là rộng rãi nha.” Lý Mục Trạch nói, “Tớ không dùng nhưng tớ có đem đi quyên góp nha.”
Trong lớp, dưới cùng có một cái hộp lớn, bên trong đó chứa những dụng cụ học tập mà mọi người không dùng tới nữa. Mỗi tháng cán sự lao động sẽ thu thập những thứ ấy mang đi quyên tặng cho các trường học ở vùng khó khăn.
Mạnh Viên Viên: “Nói tới cái này mới nhớ, cậu quyên góp đồ khi nào hả?
“Tớ vẫn luôn quyên góp đồ mà!” Lý Mục Trạch còn đang định nói tiếp thì Lưu lão cẩu – tên chưa bao giờ buông tha cơ hội nào để trêu hắn, cười hì hì nói, “Tên này đúng thật là quá lãng phí đúng không, tên đại ngốc!”
“Điều kiện gia đình khác nhau, cái này cũng bình thường thôi.” Trương Điềm nói, rồi ngừng lại tựa như muốn nói gì đó nữa lại thôi.
Lưu lão cẩu cắt ngang: “Lớp trưởng, có gì muốn nói cứ nói.”
“Hai người không được nói với người khác đâu đấy.” Trương Điềm cảnh cáo một chút, đợi vài người gật đầu phụ họa mới do dự nói, “Ban nãy có nhắc tới Thẩm Thính Miên làm tớ có nhớ đến chuyện này kỳ lạ lắm. Cậu ấy nói với tớ ngày mai chiếu cố một chút.”
Thẩm Thính Miên là một học sinh rất quy củ, chưa bao giờ làm những việc như vậy. Lưu lão cẩu lập tức hiểu ý tứ của Trương Điềm, nói: Là sao, cậu ấy muốn trốn học sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy nói một buổi thôi, mà chiều mai chủ yếu cũng toàn là tiết tự học thôi.”
Lý Mục Trạch bắt đầu suy xét.
Hắn hỏi: “Cậu ấy có nói đi làm gì không?”
“Có,” Trương Điềm tiếp lời, “Cậu ấy nói tới giúp họ hàng gì ấy của cậu ấy một chút.”
Lưu lão cẩu: “Vậy sao không đường đường chính chính viết đơn xin phép nghỉ chứ?”
Mạnh Viên Viên: “Có thể là ngại phiền toái chăng?”
Lưu lão cẩu quay về phía Mạnh Viên Viên nói: “Cậu cũng không biết sao?”
Mạnh Viên Viên sửng sốt, khuôn mặt có chút hồng: “Tớ không biết mà.”
Lý Mục Trạch: “…”
Mạnh Viên Viên đột nhiên nói: “Lý Mục Trạch, cậu biết cậu ấy đi làm gì sao?
Lý Mục Trạch khó chịu: “Làm sao tớ biết được?”
Mạnh Viên Viên “À” một tiếng rồi nói: “Tớ còn tưởng quan hệ giữa hai người tốt lắm.”
Lưu lão cẩu tự dưng ghen tị: “Hai người kia có quan hệ tốt từ bao giờ hả?”
Lý Mục Trạch bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, hỏi lại: “Ai cùng cậu ấy quan hệ tốt?”
Mạnh Viên Viên: “Tớ thuận miệng nói thôi, hai người sao cứ như đang thẩm vấn phạm nhân thế hả.”
Trương Điềm: “Không được hung dữ với Viên Viên nhà chúng ta.”
Ừ, chắc tôi quan tâm Viên Viên nhà mấy người, Lý Mục Trạch nói thầm trong lòng.
Vì thế, chiều thứ ba, Lý Mục Trạch cũng trốn học. Hắn không chỉ trốn học thôi, hắn còn đi theo dõi một người. Lý Mục Trạch cầm hộp cơm ngồi xổm ở chỗ quen thuộc, vừa ăn được hai miếng đã thấy Thẩm Thính Miên từ trong nhà đi ra. Còn ăn cơm cái rắm gì nữa chứ, hắn vô cùng lo lắng đi theo sau.
Người trong khu này đã quen thuộc với khuôn mặt hắn, thỉnh thoảng có vài người chào hỏi hắn một cái. Hôm nay, Lý Mục Trạch không còn tâm tư nào mà đáp lại những lời chào đó, hắn thật sự muốn biết rốt cuộc Thẩm Thính Miên đang làm cái gì.
Hắn không phải không tự xét lại hành động của mình, việc theo dõi người khác đánh khinh biết bao nhiêu chứ. Con mẹ nó, không có thời gian quản nhiều như vậy đâu.
Thẩm Thính Miên…
Lý Mục Trạch tự nhiên lại cảm thấy Thẩm Thính Miên nhìn tưởng gần mà như xa muôn trùng. Giữa cái nắng chói chang mùa hè, hắn đứng ở đầu phố, nhìn về phía Thẩm Thính Miên đang đứng đối diện một tên tóc húi cua nào đó đang đeo một cái ba lô, hai người nhấc tay ngập ngừng chào nhau như thể đang bắt đầu thăm dò đối phương. Hắn chắc chắn hai người kia là lần đầu gặp mặt.
Nhưng hai người kia lại cùng nhau vào một khách sạn.
Lý Mục Trạch còn đang đứng cách Thẩm Thính Miên mấy chục mét, nhìn về phía hai người đang bước vào khách sạn đặt phòng. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng. Nhưng cái khả năng mà hắn thấy có lý nhất lại thật sự quá dơ bẩn.
“Cậu có vẻ như không tin tôi.”
Tên tóc húi cua đóng cửa phòng lại, giọng điệu lạnh lẽo.
Thẩm Thính Miên đang chuẩn bị khóa cửa sổ, cậu nhìn xuống cảnh sắc quen thuộc phía dưới, bình hắn nhìn phía dưới quen thuộc cảnh sắc, bình đạm nói: “Cậu nói sẽ không đau. Nhưng bất luận cái chết nào cũng đều không nhẹ nhàng.”
Tên tóc húi cua vẫn cà lơ phất phơ như cũ: “Nhưng chỉ cần có thể chết là được.”
Thẩm Thính Miên tán đồng với những lời này, không nói thêm gì nữa, kéo rèm cửa số lại, bỗng nhiên thấy phía dưới có thân ảnh ai quen thuộc.
Là Lý Mục Trạch.
Cậu nhìn Lý Mục Trạch một lát, vì vị trí có chút cao nên không nhìn rõ biểu tình của Lý Mục Trạch, chỉ thấy hắn đứng im một chỗ, nhìn chằm chằm về phía cậu. Thẩm Thính Miên cũng có thể đọc được sự lo âu của hắn.
Kiếp sau, kiếp sau cậu tình nguyện dù phải hái sao hái trăng cho Lý Mục Trạch cũng được.
Cậu rời khỏi bệ cửa sổ, tên tóc húi cua bước tới: “Khóa kỹ chưa?”
Thẩm Thính Miên “Ừ” một tiếng, rồi bước vào phòng vệ sinh. Tên tóc húi cua liếc cậu một cái, rồi đi đến bên cửa sổ, sờ sờ khung cửa sổ.
40 phút…
Lý Mục Trạch nhìn thời gian, hắn cảm thấy chính mình muốn nổ tung. Năm phút, rồi lại thêm năm phút nữa, nếu Thẩm Thính Miên còn không ra, hắn sẽ đi vào.
Hắn càng ngày càng không hiểu được Thẩm Thính Miên rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hắn ngồi trên sô pha chờ của khách sạn, bực bội dậm chân. Một cô gái vừa mới thay ca, bước ra nhìn về phía hắn vài lần. Người đẹp thì ở đâu cũng sẽ nhận được thiện ý. Chàng trai này còn mặc đồng phục, nhìn vừa soái lại ngoan ngoãn.
Cô gái ấy hỏi hắn: “Tiểu ca ca, anh đang đợi người sao?”
Lý Mục Trạch tự gãi đầu mình, làm mái tóc hắn loạn như tổ chim, cứng rắn đáp: “Đối tượng của tôi cùng người khác đi đặt phòng.”
Cô gái kia cũng kinh ngạc nhìn hắn, xấu hồ nói: “Vậy… Vậy anh có muốn lên xem không?”
Lý Mục Trạch hỏi cô: “Cô có thể tra giúp tôi được không?”
Cô gái khó xử nói: “Cái này thì không được, đây là bảo mật. Trừ phi anh là cảnh sát thì mới được tra cứu thông tin khách hàng.”
Lý Mục Trạch xoa xoa mặt không nói, cô gái nhìn đầu tóc đen xù kia, nhịn không được mà nói: “Anh có thể lên gõ cửa phòng, anh có biết phòng nào không?”
“Không gõ được.” Lý Mục Trạch bực bội, ngữ điệu như muốn khóc, nói: “Người ấy còn chưa đồng ý tôi nữa.”
Cô gái: “…”
“Tôi không muốn làm phức tạp quan hệ của hai chúng tôi, lỡ như là tôi nghĩ sai, người ấy sẽ chán ghét tôi mất!” Lý Mục Trạch buồn khổ ôm đầu, mặt mếu mếu rên rỉ, “Tôi biết tôi không có vị trí gì với người ấy nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc người đó đi đặt phòng với một nam nhân khác thì có thể làm những gì chứ? Người ấy còn có thể làm gì chứ?”
Cô gái nhỏ đứng bên quầy lễ tân khẽ thở dài, cô lơ đãng liếc mắt ra ngoài, bỗng nhiên thấy từng làn khói nhè nhẹ.
Kỳ quái, sao lại có khói? Cô chớp chớp mắt, có cảm giác chính mình hình như nhìn lầm rồi.
…
Thi thể của bọn họ bao lâu thì bị phát hiện nhỉ?
Chắc không lâu lắm đâu. Ngay ngày mai thôi, khi người dọn phòng lên dọn phòng sẽ phát hiện ra thôi, chứ không cần chờ đến khi nó bị phân hủy thối rữa, mùi hôi thối nồng nặc dễ làm người khác buồn nôn, không cần chờ đến khi giòi bọ xuất hiện, thi thể tanh tưởi mới bị phát hiện. Cậu bắt đầu thầm xin lỗi trong lòng, xin lỗi mẹ cậu, xin lỗi bà ngoại cậu, xin lỗi cả người cảnh sát sẽ phát hiện cậu cùng pháp y sẽ khám nghiệm thi thể cậu, xin lỗi thật sự xin lỗi. Nhẹ nhàng phiêu bồng, cậu thỉnh thoảng cũng có cảm giác như bây giờ, cảm giác đang bay. Nếu có kiếp sau, cậu có muốn làm một con bướm, muốn bay đến đậu trên mặt Lý Mục Trạch…
Giây tiếp theo, Thẩm Thính Miên đột nhiên mở mắt.
Cậu không rõ tại sao mình lại ở nơi này, trong phòng chỉ là một màu đen kịt, cậu không rõ bây giờ là lúc nào, mà cậu cũng không còn sức lực để hỏi điều này. Cậu cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng kéo thân thể vào toilet, tạt nước lạnh lên mặt, dùng thứ chất lỏng lạnh lẽo này để xua tan sự ngột ngạt khủng khiếp này.
Qua hơn mười phút, cậu mới dút được cơn ho khan kịch liệt.
Tên tóc húi cua cũng không chết, hắn xụi lơ ở phía trước cửa sổ, liều mạng mở hết cửa sổ ra. Cửa sổ đều được khóa lại, chính Thẩm Thính Miên đích thân khóa lại hết, nhưng hóa ra nơi đó có một kẽ hở.
Thẩm Thính Miên nhìn tên tóc húi cua, hắn nắm bệ cửa sổ, cố đứng lên nhìn cậu. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Tên tóc húi cua dựa sát vào tường, tự đập đầu mình vào tường, vừa khóc vừa nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Thẩm Thính Miên rời đi, cậu mở cửa ra ngoài, không khí trong lành cứ vậy xộc vào lỗ mùi đỏ bừng của cậu. Cậu loạng choạng chạy xuống lầu, trong mắt xuất hiện ảo ảnh. Cậu không biết chạy đi đâu, cũng không biết mình muốn chạy đi đâu, bước chân hỗn loạn, thân người nghiêng ngả, thậm chí còn không để ý đến Lý Mục Trạch đang nôn nóng đi đi lại lại ở đại sảnh.
Lý Mục Trạch vừa bước đến thì đụng phải Thẩm Thính Miên. Cậu cũng không quá ngạc nhiên.
Cậu biết đó là Lý Mục Trạch, cho nên trong tiềm thức của cậu biết nơi hắn đứng là nơi an toàn, cho dù sắc mặt Lý Mục Trạch lúc này rất phức tạp, ngữ khí cũng lộn xộn cả lên: “Cậu đi đến đây làm gì?”
Cậu ngây người ra, cảm giác khi vừa tìm được đường sống từ chỗ chết vừa kì diệu vừa hỗn loạn, rồi hóa thành một loại xúc động rất hoang đường.
Thẩm Thính Miên không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, đang nói cái gì, cậu như mất khống chế, hoàn toàn rối loạn, phải làm một cái gì đó thật điên cuồng mới ngăn được loại thống khổ này.
Biểu tình cậu bình tĩnh mà như đang run rẩy.
Cậu có cảm giác hai người như đã yêu nhau rồi.
Ánh mắt Thẩm Thính Miên dần dần có tiêu cự, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt, hỏi Lý Mục Trạch: “Cậu có còn thích tớ không?”
Cậu hỏi thẳng một cách trắng trợn, không ngập ngừng, không vòng vo. Lý Mục Trạch ngược lại bị cứng họng, không thể trả lời được.
Đây đúng là một sự thay đổi đột ngột, một hướng phát triển cuộc nói chuyện không ai ngờ tới được.
Lý Mục Trạch lắp bắp: “Thích, đương nhiên là vẫn thích.”
Thẩm Thính Miên thất thần, nếu không phải cậu ở trong tình trạng chịu áp lực lâu như vậy, chắc cậu sẽ phát bạo trên phố mất. Mà hiện tại cậu nhìn Lý Mục Trạch, cảm thấy phải chi giết người mà không phạm pháp thì tốt biết mấy. Nếu hắn thích cậu, chắc chắn sẽ không cam lòng nhìn cậu sống như thế này đâu.
Nhưng cuối cùng cậu lại hé miệng nói: “Vậy tớ có thể tới nhà cậu làm bài tập không?”