• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thính Miên đã dừng thuốc một thời gian dài. Tim đập nhanh và thường xuyên choáng váng, tức ngực là điều thường xảy ra. Trước kia chứng run tay đã được kiểm soát nay lại tái phát lại. Lý Mục Trạch có lẽ cũng cảm nhận được khác thường nên gần đây luôn để ý đến cậu. Cậu không cảm giác được có gì tiến triển hơn, dù sao uống thuốc vào cũng chẳng có tác dụng gì hơn, luôn mơ màng mê man, đây là trạng thái người bình thường nên có sao. Nhưng thật ra không sao cả, chẳng còn quan trọng nữa.

Cậu đã không còn phân rõ cảnh nào là mơ cảnh nào là mộng nữa, không nhớ rốt cuộc mình đã nói gì với Lý Mục Trạch. Hôm nay trong lúc nghỉ ngơi, cậu đứng trên bục giảng, tay cầm con dao rọc giấy, trong đầu đầy những ý tưởng điên rồ, sau đó cậu nhìn thấy một bạn học nhìn mình với ánh mắt kinh hãi, cái này rốt cuộc là mơ hay là hiện thực, cậu cũng không biết nữa. Vì vài giây sau, Thẩm Thính Miên lại đang đờ đẫn phát ngốc trong nhà vệ sinh, bên ngoài âm thanh cười nói của một vài nam sinh, dường như chúng rất lớn, rất lớn, đè ép vào tai cậu.

Cậu như đang chìm trong một đại dương lạnh giá, không nắm bắt được gì, cũng mất đi khát vọng để nổi lên. Cậu cứ trầm xuống, trầm xuống, tại một khu vực cảm giác thanh thản khi hơi thở dừng lại ập đền, cậu vô lực kháng cự, cứ thế lại trầm xuống thêm nữa.

Cậu đã sớm quen với trạng thái như vậy, rõ ràng là khoảng cách của cậu với thế giới người bình thường là quá xa, thậm chí có đôi khi cậu nghi ngờ rằng nếu cậu chữa khỏi bệnh trầm cảm rồi thì cậu vẫn còn là cậu sao?

Thẩm Thính Miên đã quên mất trước kia cậu đã đọc được một câu trong một quên sách rằng: “Những câu chuyện tình yêu vĩ đại nhất đều có kết thúc là cái chết.”

Mẹ Lý gần đây phát hiện Lý Mục Trạch thường xuyên xem điện thoại, hình như đang nghiên cứu cái gì đó, liền nói với hắn: “Đừng nhìn điện thoại nhiều, không tốt cho mắt đâu con.”

Lý Mục Trạch gật đầu, nhưng rồi vẫn chăm chút xem, còn cẩn thận ghi chép gì đó vào vở. Mẹ Lý tò mò nghiêng qua xem thử, chớp chớp mắt, nhịn không được liền kinh ngạc nhìn sang Lý Mục Trạch.

Buổi tối, bà nói chuyện với bố Lý: “Anh nói gì với Trạch Trạch à?”

Bố Lý nghi ngờ hỏi lại: “Anh nói gì là nói gì?”

“Anh nói với nó về việc trước kia em từng mặc bệnh trầm cảm sao?”

“A,” Bố Lý lắc đầu, “Em đã không nói thì anh sao dám nói.”

Mẹ Lý không tin: “Sao gần đây nó lại đi tra cứu về bệnh trầm cảm làm gì?” Còn ghi chép cẩn thận nữa, đừng nói là giáo viên yêu cầu chứ.”

“Cái này thì em phải hỏi nó thôi!” Bố Lý trả lời rồi dừng lại suy nghĩ một chút, “Có phải nó phát hiện ra gì không?”

“Thuốc của em, em đều cất kĩ rồi, con nó cũng sẽ không lục lọi lung tung đâu.”

“Vậy em đi hỏi nói thử.” Bố Lý cân nhắc nói, “Hay là chính con nó…”

“Thôi, đừng nói bừa.” Mẹ Lý chặn lại, “Trạch Trạch có bệnh trầm cảm chẳng lẽ em không nhìn ra sao? Nó vẫn khỏe mạnh. Có ai mắc bệnh này mà lại có thể ý thức được mình mắc bệnh đâu? Ai mà không đi đường vòng mới biết được chứ?”

“Không phải em nói lúc trước có lúc nó trông rất buồn bã sao?”

“Cảm xúc buồn bã và bệnh trầm cảm là hai chuyện khác nhau, nó buồn là vì người nó đang thích gây nên.”

“Vậy có khả năng là nó nhận thức được người nó thích có gì không tốt rồi.”, Bố Lý như nhớ ra gì đó, bước qua ôm bà, “Gần đây anh cũng không hỏi em, em…”

“Được rồi, em vẫn ổn.”

“Tuy rằng bệnh này có phần trăm nhỏ là có thể tự khỏi, nhưng chúng ta cũng phải đề phòng, tỉ lệ tái phát cũng không nhỏ đâu.”

“Em không sợ tái phát.” Âm thanh của bà rất nhỏ, mềm mại, “Em dám khẳng định phần lớn bệnh nhân đều không biết về bệnh này, cho nên mới càng lúc càng chuyển biến xấu hơn. Có điều cũng không cần sợ hãi, khi đã khỏi bệnh, đoạn thời gian này sẽ là bình thường thôi.”

“Được rồi.” Bố Lý tủm tỉm cười, “Em không có gì là được rồi.”

“Có thời gian em đến hỏi nó một chút.”

Mẹ Lý nghĩ nghĩ, nói: “Em sẽ quan sát lại.”

Thẩm Thính Miên không rõ hôm nay là ngày nào trong tuần. Ý thức của cậu càng lúc càng hỗn loạn, thậm chí có lúc còn không phân biệt được là ngày hay đêm, hôm qua đã làm gì, nói gì nữa. Mọi thứ cứ rối loạn, cậu không có ấn tượng gì cả.

Phần lớn thời gian trên lớp cậu đều nằm trên bàn, trên người phủ áo khoác đồng phúc của Lý Mục Trạch, chẳng ai biết rốt cuộc cậu có ngủ hay không. Bàn sau cậu thật náo nhiệt.

Mạnh Viên Viên kêu lên: “A! Phiền chết mất, bực dễ sợ mà.”

Lưu lão cẩu đang gặm quả táo, chẳng hiểu gì mới hỏi lại cô: “Gì đó.”

Mạnh Viên Viên oán giận nói: “Hết tiết rồi tớ mới đi xếp hàng lấy nước, đến lượt tớ, thì An Huyên ở phía sau nói tớ nhường cậu ấy một chút. Âm thanh đặc biệt yếu ớt, y chang cái giọng điệu hàng ngày cậu ấy nói chuyện.” 

Trương Điềm vui vẻ, tiếp lời nói: “Cậu ấy lúc nào cũng vậy, yếu ớt để người khác nhường ấy mà.”

Lúc này, Lý Mục Trạch quay lại, đem nước ấm để lên bàn cho Thẩm Thính Miên, tò mò hỏi: “Đang nói ai vậy.”

“An Huyên đó” Mạnh Viên Viên nhỏ giọng nói, “Ngươi biết chứ.”

“Biết.” Lý Mục Trạch khó hiểu, “Bạn học cùng lớp sao không biết được?”

“Cái người này đúng là làm tớ không thể chịu nổi mà.” Mạnh Viên Viên tức giận, “Làm trực nhật mà cũng không chịu làm nữa.”

“Tật xấu nhiều vô số kể.” Trương Điềm bình luận vài câu, “Có điều hình như trước kia cậu ấy có nói mình bị bệnh trầm cảm.”

“A? Nói lúc nào?”

“Cậu ấy nói trên mạng ấy, trong một bài post, mọi người không thấy sao?” Trương Điềm nhớ lại, “Cậu ấy đăng một tấm hình trắng đen, hình cổ tay toàn là máu, nhưng nhìn không rõ lắm. Bên dưới có người hỏi cậu ấy làm sao thế, cậu ấy trả lời là mình mắc bệnh trầm cảm.”

“Ê —— thật ghê tởm, lớn to đầu rồi mà còn sống lạc loài thế?”

“Chẳng hiểu bây giờ bệnh trầm cảm là bùa hộ mệnh à? Cả ngày cứ bô bô bảo mình bị bệnh trầm cảm, nếu là thật thì sao không đi chữa trị đi, đừng có cả ngày cứ lải nhải với người khác, phiền chết mất, chẳng lẽ mắc bệnh này thì có tiền sao?”

“Cậu ấy thật sự vô dụng thì có, người mắc bệnh trầm cảm thật sự sẽ luôn đi bô bô với người khác như thế sao? Bọn họ rất kiên cường, cậu ấy làm thế chẳng khác nào như đang bôi đen bệnh trầm cảm cả, cậu ấy chỉ muốn người khác luôn nhường cậu ấy thôi.”

“Tớ cũng thấy phiền nữa, bây giờ có một vài người gặp khổ sở một chút thì lại nói mình bị bệnh trầm cảm.”

“Không phải, chủ yếu là những gì cậu ấy nói có liên quan gì đến bệnh trầm cảm đâu? Bức ảnh đó có thể là ăn cắp ảnh người ta hoặc là lấy màu vẽ lên thôi.”

“Đúng vậy, có bệnh thì đi chữa bệnh đi, đăng ảnh sống ảo à, diễn cho ai xem thế không biết!”

“Không riêng cậu ấy đâu, lúc trước ở sơ trung tớ cũng có gặp vào người loại này rồi, cả cái Trung Quốc này đều bị bệnh trầm cảm hết à?”

“Dù sao… Tớ thấy bệnh trầm cảm này rất nghiêm trọng, người mắc bệnh đều im lặng chịu đựng cả, chứ cái loại như muốn rêu rao cho cả thế giới biết này chả ra sao, cũng đừng nên làm vũ nhục những người thật sự mắc bệnh chứ.”

“Yên lặng chút đi! Lý Mục Trạch đột nhiên xoay đầu xuống, chỉ vào Thẩm Thính Miên, “Cậu ấy đang ngủ.”

Mạnh Viên Viên nhìn Thẩm Thính Miên, nhỏ giọng nói: “Úi, sorry.”

Lúc này, Thẩm Thính Miên ngồi dậy, sắc mặt cực kì xấu, xoay đầu xuống nói: “Lỡ như cậu ấy thật sự mắc bệnh thì sao? Không tin thì mặc kệ người ta đi, ở đây bàn tán làm gì?”

Ba người phía sau sửng sốt, Lý Mục Trạch nhanh chóng vỗ lưng cậu: “Được rồi, được rồi, không có gì đâu, cậu ngủ tiếp đi.”

Thẩm Thính Miên không để ý đến hắn, lẳng lặng ngồi một lát, sắc mặt nghiêm trọng, một lúc sau đứng lên bước ra ngoài. Lý Mục Trạch cũng chạy theo.

Trương Điềm: “… Cậu ấy bị gì vậy? Bị đánh thức nên tức giận hả?”  

Mạnh Viên Viên: “Mới nãy đúng là chúng ta nói hơi lớn quá…”

Lưu lão cẩu lại không hé răng, ngơ ngẩn hồi tưởng, bỗng nhiên lại nghĩ đến một khả năng. Thẩm Thính Miên rất thích đứng bên cửa sổ, hiện tại cậu ta lại đứng bên cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.

Lý Mục Trạch đi đến bên cạnh cậu, nói: “Đừng để ý, An Huyên và cậu không giống nhau, cậu ấy chỉ muốn người ta phải quan tâm đến cậu ấy thôi.”

Thẩm Thính Miên trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Cậu đã từng đọc qua “Concerning the Infanticide, Marie Farrar”* chưa?” (*Concerning the Infanticide, Marie Farrar, là bài thơ được sáng tác vào năm 1922 bởi nhà thơ, nhà biên kịch người Đức Bertolt Brecht và đã được phổ nhạc.)

Lý Mục Trạch không rõ nguyên do: “Đọc gì cơ?”

Thẩm Thính Miên nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên khẽ cười, “Không có gì.” Cậu bình tĩnh nói, “Không sao cả.”

“Cậu… đừng buồn mà.” Lý Mục Trạch vụng về an ủi cậu, “Gần đây tớ tìm hiểu rất nhiều, người mắc bệnh này đều…đều rất tốt bụng.”

“Không cần dùng từ này để định nghĩa tớ đâu.”

Thẩm Thính Miên lộ ra biểu tình chán ghét. Chính vì bị định nghĩa quá nhiều nên người mắc bệnh này mới sợ hãi, rụt rè, luôn sợ bản thân bị thoát ly ra khỏi quy định của đại chúng rồi chụp mũ là bệnh hoạn. Trên thực tế, mặc kệ có bị người khác nhận ra mình bị bệnh hay không cũng chẳng giúp ích được gì cả. Thẩm Thính Miên giờ đây không sao cả, hiện tại cậu cái gì cũng không sao cả.

Lý Mục Trạch nhỏ giọng nói: “Được rồi, nhưng cậu rất tốt bụng, tớ biết mà.”

Chuông vào tiết vang lên, Lý Mục Trạch muốn trở về lớp nhưng Thẩm Thính Miên vẫn không nhúc nhích. Lý Mục Trạch túm tay áo cậu kéo kéo hai lần mà người kia vẫn không có phản ứng vì thế tầm mắt hắn liếc đến cổ tay cậu. Thẩm Thính Miên lúc này mới tỉnh hồn, Lý Mục Trạch lại không chịu buông cậu ra, cưỡng chế kéo tay áo cậu lên.

Thẩm Thính Miên không muốn trốn tránh nữa, cậu thật sự rất mệt rồi.

Vì thế Lý Mục Trạch liền thấy rõ từng vết thương trên cổ tay cậu, có vài đường chưa kịp kết vảy, hình như là vết thương mới, thậm chí có vết nếu dùng sức một chút là máu lại chảy ra, chồng lên vết máu khô cũ.

Cô Trần cầm sách vội tới, nhìn hai người một cái: “Ai nha, còn không vào nữa, tới tiết rồi.”

Thẩm Thính Miên giật hai tay về, đẩy Lý Mục Trạch một cái: “Đi thôi.”

Lý Mục Trạch hình như phải chịu chấn động rất lớn, vô thức lui về phía sau, trừng to mắt.

Cô Trần nghi hoặc nhìn hắn: “Lý Mục Trạch?” rồi cô sửng sốt: “Sao… sao em lại khóc?”

Thẩm Thính Miên liều mạng đẩy hắn, nói với cô Trần: “Không có gì đâu ạ, cậu ấy tự nhiên nhớ nhà thôi ạ.”

Cô Trần còn định nói gì đó, Thẩm Thính Miên đã đẩy hắn vào trong lớp. Lý Mục Trạch cứ thế mà khóc hết cả một tiết.

Hắn khóc lên giống y như một đứa trẻ, mới đầu cô Trần còn trêu đùa: “Gần đây cô giảng bài cảm động lắm hay sao mà có bạn vừa nghe đã khóc rồi.” Một lúc sau, cô Trần mới trở nên khẩn trương, cho mọi người đọc bài khóa rồi mới xuống nói với Lý Mục Trạch: “Em làm sao vậy, nếu không thoải mái có thể về nhà nghỉ ngơi.”

Lý Mục Trạch khóc đến không thở nổi, lắc đầu, đưa tay lung tung lau nước mắt.

Giáo viên đi rồi, Thẩm Thính Miên mệt mỏi nói với Lý Mục Trạch: “Cậu không cần phải như vậy.”

“Xin lỗi.” Lý Mục Trạch liên tục lặp lại lời xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi cậu.”

Sau khi tan học sau, bọn họ vẫn chưa rời đi.

Lý Mục Trạch hứa với cậu: “Cho tớ xem đi, đảm bảo không nói lời nào đâu.”

Thẩm Thính Miên nói: “Không được khóc nữa.”

“Ừ, không khóc nữa.” Lý Mục Trạch đưa đôi tay đang run run ra, “Nhìn một chút thôi, một chút thôi.”

Lý Mục Trạch kéo ống tay áo lên. Lý Mục Trạch vẫn gạt cậu, vừa nhìn thấy những vết sẹo kia xong, hắn liền không thể kiềm chế được mà bật khóc tại chỗ. Đã lâu lắm rồi hắn chưa khóc chật vật như vậy, đau lòng như vậy.

“Cậu đừng làm thế nữa được không.” Lý Mục Trạch khóc lóc cầu xin Thẩm Thính Miên, hít hít vài cái, “Lúc cậu làm vậy, lúc đó cậu có thể nghĩ đến tớ một chút mà dừng lại được không.”

Thẩm Thính Miên cảm thấy hắn rất đáng yêu, khẽ cười một chút.

“Cậu chỉ cần nghĩ tớ… tớ sẽ vì cậu mà khóc, mà đau lòng…” Lý Mục Trạch nâng cánh tay đầy vết thương lên, áp lên những giọt nước mắt của mình, “… để cậu đối xử với thân thể mình ôn nhu hơn, được không?”

Thẩm Thính Miên gật gật đầu: “Được, tớ sẽ làm như thế.”

“Cậu còn tổn thương chính mình hay không?”

“Sẽ không làm thế nữa.”

“Thật không?” Lý Mục Trạch ngơ ngẩn hỏi cậu, “Cậu đảm bảo chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Thẩm Thính Miên lẳng lặng nhìn hắn, dùng ánh mắt để vẽ lại hình dáng gương mặt người trước mặt mình, gương mặt mà vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của cậu, “Tớ đồng ý với cậu, sẽ không tự làm bản thân bị thương nữa.”

Bọn họ cùng nhau đi trở về nhà, nắm tay nhau đi trong con hẻm không người kia. ở cái kia không có gì người hẻm nhỏ tay nắm tay, Lý Mục Trạch không từ bỏ, vẫn cố gắng nói chuyện với Thẩm Thính Miên, nhưng cậu lại bất tri bất giác mà ngước nhìn lên trời.

“Vì sao lại tự làm tổn thương mình?”

“Ngẫu nhiên làm vậy thôi, cảm thấy thật ngầu.”

“Không có ngầu đâu, Miên Miên, không hề ngầu đâu. Cậu đã đi gặp bác sĩ chưa?”

“Có. Đã đi rồi”

“Đã uống thuốc rồi?”

“Có. Đã uống rồi.”

“Mẹ cậu có biết chuyện này chưa?”

“Biết rồi.”

“Bà ấy có chăm sóc cậu? Bà ấy có cùng cậu đi khám bệnh không?”

“Có, đều có làm cả. Cậu không cần lo lắng đâu.”

Lý Mục Trạch cẩn thận hỏi cậu: “Vậy bạn của cậu đâu? Triệu Sâm có biết không? Còn những bạn cậu mà tớ không biết đâu? Họ có biết không? Bọn họ có đối xử tốt với cậu không?”

Thẩm Thính Miên cảm thấy hắn hơi ồn ào, đưa tay lên kéo kéo vàng tai, nói với hắn: “Bọn họ ai cũng quan tâm tớ hết.”

Không phải như vậy. Làm sao có thể? Vì sao cậu ấy bình tĩnh tự thuật những việc này nhưng Lý Mục Trạch vẫn cảm thấy cậu ấy như là đang khóc?

“Vậy sao cậu lại thành như thế này?” Lý Mục Trạch bắt đầu nghẹn ngào. Hắn xoa đôi tay lạnh lẽo của Thẩm Thính Miên, khó khăn nói, “Vì sao cậu còn đối xử với bản thân mình thế này? Sao tớ lại có cảm giác như không ai chịu yêu thương cậu hết vậy?”

Hắn bắt đầu khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Sao tớ không cảm nhận được có ai chịu đối tốt với cậu hết vậy, Miên Miên? Cậu gạt tớ, cậu lại gạt tớ.”

“Không có.” Thẩm Thính Miên ngẩng đầu, nói với Lý Mục Trạch, “Cậu đối với tớ rất tốt mà.”

Lý Mục Trạch khóc nấc lên, ấu trĩ nói với Thẩm Thính Miên: “Không phải, không phải như vậy. Cả thế giới này đều phải quan tâm đến cậu, phải yêu thương cậu. Đó là thứ họ nên làm mới đúng.”

Thẩm Thính Miên ngơ ngẩn nhìn hắn, lau nước mắt cho hắn, nói: “Cậu sai rồi, Mục Trạch, cậu không thể vì thích tớ mà bắt cả thế giới đều phải thích tớ giống cậu.”

Lý Mục Trạch hỏi cậu: “Phải làm sao thế nào mới khiến cậu cảm thấy tốt lên?”

“Hiện tại, tớ đang cảm thấy rất tốt. Cậu thích tớ, có cậu bên cạnh, tớ rất vui.”

“Có thật không?”

“Thật mà.” Thẩm Thính Miên an ủi hắn, “Cậu chơi với tớ nhiều một chút, tớ sẽ càng vui vẻ hơn.”

Thẩm Thính Miên cười cười với hắn, lắc lắc tay hắn, “Vui vẻ đi coi, sao lại khóc mãi thế? Cậu không sợ bạn bè thấy lại cười cho à?”

Lý Mục Trạch hít mũi một cái, cùng cậu đi về phía trước: “Tớ đã tra rất nhiều tài liệu.”

“Ừ, cậu tra cứu cái gì vậy?”

“Cậu… có phải cậu muốn tự sát hay không?”

Thẩm Thính Miên cười rộ lên, khóe mắt cong cong, ngữ khí mềm mại: “Chừng nào thật sự nghiêm trọng mới có ý tưởng kiểu đó, tớ không có, cậu không cần tự dọa mình đâu.”

“Ừ, vậy là tốt rồi… cậu về sau phải uống thuốc đầy đủ, tớ sẽ cùng cậu đi gặp bác sĩ nha…”

Bọn họ cùng nhau bước thậm chậm rãi trên con đường dài, Lý Mục Trạch dần hồi phục lại bộ dạng thường ngày của mình, nhìn bộ dạng khỏe mạnh của Thẩm Thính Miên, hắn thầm nghĩ khó trách không ai nhìn ra được bảo bối của hắn đang bị bệnh. Lý Mục Trạch vẫn còn là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, hắn sẽ cho rằng thật không công bằng, bảo bối của mình bị bệnh thì cả thế giới phải trân trọng cậu ấy, ai cũng không được phép làm bảo bối của mình phải chịu ủy khuất. Hắn sẽ yêu Miên Miên của hắn thật nhiên, mỗi ngày sẽ yêu nhiều hơn một chút, yêu luôn phần của cả thế giới nợ cậu ấy nữa.

“…Nhưng tôi cầu xin người hãy áp chế sự phẫn nộ lại

Bởi tất cả những sự sống ở đây đều cần sự giúp sức từ mọi phía…”

——Trích bài thơ “Concerning the Infanticide, Marie Farrar”*

(*Mình tạm dịch từ nguồn tiếng Anh, vì không biết hiểu rõ bối cảnh bài thơ nên có thể không chính xác lắm)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK