Năm nay, trời trở lạnh sớm hơn, trên đường gió thổi từng đợt, vài chiếc lá vàng khô khốc rơi trên mặt đất bị gió cuốn lên, từng đám mây xám trắng trên không trung che đi sự trong xanh vốn có của bầu trời, nơi nơi đều là một màu vàng nâu đìu hiu. Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên sóng vai nhau bước trên phố. Thẩm Thính Miên đi rất chậm, Lý Mục Trạch cũng theo đó mà đi chậm với cậu.
Hắn ngẫu nhiên liếc Thẩm Thính Miên vài lần, sợ cậu bị vấp ngã, đồng thời nói: “Bên kia có bán nhiều đồ ăn vặt ngon lắm, đến xem thử nha?”
Lý Mục Trạch đề nghị đến khu bán đồ ăn vặt gần trường xem thử, Thẩm Thính Miên cũng đồng ý đi theo: “Đi thôi, tớ cũng muốn đến đó xem thử.”
“Nếu cậu không muốn đi thì chúng ta đi nơi khác cũng được.” Hắn nhìn ra ý tứ của cậu, “Đi hay không đều không sao cả.”
Thẩm Thính Miên nhìn hắn một cái rồi nói: “Mục Trạch, cậu không cần lúc nào cũng nói chuyện như vậy với tớ đâu.”
“Về sau tớ chắc chắn sẽ không đẩy cậu ra nữa. Nếu cậu mệt mỏi, không thể chịu nổi nữa thì có thể rời đi, sau này nếu lại nhớ tớ thì cứ quay trở lại thăm tớ cũng được.” Dứt lời, Thẩm Thính Miên chú ý đến biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt của Lý Mục Trạch, liền giải thích thêm, “Ý tớ là cậu mở lòng với tớ thì tớ cũng sẽ mở lòng lại với cậu. Cậu có biết hiện giờ cậu đang gắng gượng quá mức không, với việc học cũng vậy, với tớ cũng thế. Tớ hoàn toàn không muốn cậu như vậy chút nào cả.”
Lý Mục Trạch không có đáp lại. Trong làn gió lạnh, vươn tay ra ôm chặt lấy cậu. Trái tim cậu đập bang bang, cậu cảm nhận được mầm sống của tình yêu vẫn đang sinh sôi, cậu muốn làm gì đó để Lý Mục Trạch được dễ chịu chút ít.
“Mục Trạch, có rất nhiều người xung quanh tớ, cậu nghĩ đó là bạn cũng tớ cũng được, là người thân của tớ cũng chẳng sao. Bọn họ là gì đi chăng nữa thì tớ đều không có cảm giác gì cả.” Thẩm Thính Miên nói với hắn.
Cậu đã thành thật đến vậy, thành thật đến có chút bất kể có chuyện gì xảy ra.
Đây là một hình thức thổ lộ cực kỳ ích kỷ, Thẩm Thính Miên lại tiếp tục nói: “Cậu không giống như vậy. Cậu không cần tìm mọi cách hiểu tớ, cậu có không hiểu tớ đi chăng nữa thì tớ vẫn sẽ thích cậu. Cậu có thành bộ dạng gì, làm gì thì tớ đều thích cậu”
Lý Mục Trạch đã sớm không còn vì những lời nói kiểu này mà vui vẻ như bay lên mây, ngược lại, hắn cảm nhận được đây là một tín hiệu nguy hiểm, cần cảnh giác cao độ.
Hắn nhớ rõ mẹ mình đã từng nói: “Con và Miên Miên thật sự không hợp nhau đâu.”
“Con vĩnh viễn không hiểu được nó. Những lúc mà con trông có vẻ là đang rất ổn thì với nó lại hoàn toàn chẳng ổn chút nào cả.” Mẹ Lý nói hết lời như muốn thức tỉnh con trai mình, “Vì con không nằm trong trường hợp đó nên con sẽ không thể nào biết được ý nghĩa thật sự của cái chết và sự giải thoát đối với họ đâu.”
“Con hy vọng nó sẽ chết sao?”
Khi đó Lý Mục Trạch còn vì những lời nói này mà chấn động không thôi, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, không nói nên lời mà chỉ biết liều mạng lắc đầu.
“Cho nên tồn tại chỉ là trạng thái người khác mong muốn nó phải bước vào chứ không phải là mong muốn của bản thân nó. Đó chỉ là để làm người khác vui lòng mà thôi. Con thật sự cho rằng sẽ có nhiều người cũng quan tâm Miên Miên sao?”
Lý Mục Trạch không trả lời được vấn đề này mà chỉ ngơ ngẩn nói: “Nhưng không có ai hy vọng cậu ấy chết mà.”
“Đúng vậy, bởi vì chúng ta từ nhỏ đến lớn tiếp thu một sự giáo dục mà trong đó cho rằng tồn tại mới là biện pháp duy nhất, phải cố gắng mà sống mới là cách duy nhất nhận được hạnh phúc.” Mẹ Lý nắm lấy tay Lý Mục Trạch, nhẹ nhàng nói, “Nhưng đối với Miên Miên thì không phải vậy, nó muốn chết. Chúng ta đứng ngoài, không thể hiểu hết nó. Chúng ta luôn muốn ngăn cản đừng để nó chết, nhưng hóa ra đó là để lòng chúng ta thấy dễ chịu hơn chứ không phải vì mong muốn của Miên Miên.”
Lý Mục Trạch suy sụp hỏi lại: “Chẳng lẽ chúng ta phải giúp cậy ấy chết đi sao? Chẳng lẽ chúng ta phải cổ vũ cậu ấy đi tìm cái chết sao?”
“Cũng không phải như vậy.” Mẹ Lý nhỏ giọng nói như để bình ổn cảm xúc của hắn xuống, “Mẹ không khuyến khích con đi “cứu vớt” cậu ấy, mẹ không thích từ này chút nào. Mẹ chỉ có thể nói rằng có thể cái chết trong đầu của Miên Miên cũng không quá sâu xa như những gì mẹ nói. Nhưng tất cả chỉ là do giác quan thứ sáu của mẹ cảm nhận được mà thôi nên mẹ cũng sẽ không ép buộc con phải thoát khỏi chuyện này.”
“Ừ…” Mẹ Lý tự tán thành với quan điểm của mình, tiếp tục nói: “Miên Miên có rất nhiều chấp niệm. Những chấp niệm này chính là thứ kéo chân nó lại với cuộc đời này. Chúng ta không thể biết được đây liệu có phải là chuyện tốt hay không, việc chúng ta có thể làm là xem nó thích ứng được với trạng thái nào hơn.”
Lý Mục Trạch vẫn như cũ, hắn không cách nào tiếp thu được chuyện này, hắn cảm thấy vô cùng hoang đường: “Nếu tới cùng rồi mà cậu ấy vẫn chọn cách rời bỏ thế giới này, chúng ta vẫn níu kéo cậu ấy sao ạ?”
Mẹ Lý lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn lại: “Vậy phải xem xem con coi trọng chuyện được đồng hành với nó hay là coi trọng hạnh phúc của nó hơn.”
…
“Mục Trạch?”
“Hả?” Lý Mục Trạch lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Thính Miên, hắn tỉ mỉ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thính Miên như muốn từ trong ấy tìm ra thứ gì đó.
Thẩm Thính Miên cười một cái, bình thản hỏi hắn: “Sao vậy?”
Trong lòng Lý Mục Trạch có một khoảng trống lớn mà hắn không lý giải nổi, rõ ràng Thẩm Thính Miên đang cạnh bên mình nhưng hắn vẫn cứ như chẳng thể nắm bắt được gì cả. Hắn sắp xếp lại lời nói, khẩn trương lo sợ hỏi: “Hiện tại cậu đang không vui sao?”
Thẩm Thính Miên nhìn hắn, không đồng ý với trạng thái bây giờ của hắn: “Cậu đừng mãi nghĩ tới chuyện này nữa mà.”
Nếu mỗi ngày tớ đều có những suy nghĩ như thế thì cậu sẽ nghĩ gì nhỉ? Cậu có biết mỗi ngày tớ đều nhớ đến quá khứ rồi lại nhìn lại hiện tại, cái suy nghĩ cậu chỉ đang giả vờ vui vẻ bên cạnh tớ, còn tớ thì như một thằng khờ vui vẻ đắm chìm trong hạnh phúc mà chẳng biết gì đang dày vò tớ mỗi ngày. Còn cậu, mỗi ngày nghĩ đến điều gì?
Lý Mục Trạch lắc đầu: “Nếu cậu không vui, không muốn nói chuyện thì không cần phải nói gì cả.”
Hắn nói: “Cậu ở trước mặt tớ không cần phải cố gắng như vậy.” Lý Mục Trạch có chút buồn bã, ánh mắt ảm đạm, “Nếu cậu đang lo lắng điều gì, sợ hãi điều gì có thể nói với tớ… tớ biết mình có thể không giúp gì được nhưng tớ thật sự muốn biết.”
Thẩm Thính Miên nhìn chằm chằm hắn một lát, không chê hắn phiền mà giống như trước kia, luôn vui vẻ đáp ứng hắn: “Được thôi.”
Cậu nghĩ rằng Lý Mục Trạch sẽ ôm lấy cậu, sẽ kéo cậu, sẽ ban cho cậu những nỗi đau không ai lý giải được, sinh mệnh cậu cứ thế nắm gọn trong bàn tay Lý Mục Trạch nhưng cậu sẽ không bao giờ hận Lý Mục Trạch.
…
Lý Mục Trạch mua rất nhiều đồ ăn vặt, cùng với Thẩm Thính Miên mỗi người cầm một nửa, đi dạo trên phố. Tình cảnh quen thuộc thế này lại làm hắn không dám vui sướng hoàn toàn, cứ như nếu hắn thật sự chìm đắm vào thứ vui sướng này thì Thẩm Thính Miên sẽ biến mất ngay lập tức vậy.
“Tớ có xem mấy thứ cậu viết…” Lý Mục Trạch bỗng nhiên nói với cậu, “…là đêm qua.”
“Ừ. Sao vậy?” Thẩm Thính Miên gật đầu, cậu cũng không cố tình che giấu nó.
“Mỗi ngày cậu có thể viết hết những thứ làm cậu vui vẻ lại.” Lý Mục Trạch tiếp tục, “Kể cả những chuyện nhỏ nhặt cũng được, ví dụ như hôm nay mây trên trời có nhiều hình thù rất thú vị này.”
“Được rồi.” Thẩm Thính Miên liếc mắt nhìn hắn, cụt lủn đáp ứng hắn, “Tớ biết rồi.”
“Tớ nghĩ rằng…” Lý Mục Trạch nhìn về phía cậu, dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng cậu, “Cách trả thù người khác bằng việc làm tổn thương chính mình thật ra không đúng chút nào.”
“Chẳng có gì là đúng hay không đúng cả.” Thẩm Thính Miên nói, “Tớ không muốn trả thù cả. Đúng là trước kia tớ có nghĩ tới điều này nhưng hiện tại thì không. Mọi việc tớ làm là vì bản thân tớ thôi, còn mọi người thì không ai tin tớ hết.”
Lý Mục Trạch còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Thính Miên đã ngăn hắn lại, cậu bất đắc dĩ cười, đứng nhìn Lý Mục Trạch xoay người lại, chân thành nói với hắn: “Mục Trạch, cả ngày hôm nay cậu chưa cười rồi đó, cười cái xem nào?”
“Từ lúc chúng ta bước ra khỏi cửa đến giờ, mà cả trước đó nữa, chúng ta toàn nói về chuyện này thôi.” Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng nói, không chút nóng nảy sốt ruột nào, “Nghe tớ nói này, tớ cũng muốn nói chuyện tâm sự với cậu nhưng không phải là vấn đề này. Không phải là tớ không kiên nhẫn hay nóng giận với cậu đâu, tớ chỉ muốn nói về những chuyện như việc học của cậu này, ở trường có gì hay hay vui vẻ không này.”
Lý Mục Trạch ngạc nhiên, trái tim có chút trướng đau, hơi thở có chút ngắt quãng: “Được rồi, tớ biết rồi.”
Thẩm Thính Miên khẽ thở dài: “Cậu biết không, chúng ta không thể nói dối hoàn hảo được đâu, cậu cũng không thể lừa tớ đâu.”
“Hiện giờ, cậu làm tớ có cảm giác như trọng tâm cuộc đời của cậu không nằm ở chính cậu vậy.” Thẩm Thính Miên đi đến bên người hắn, nói, “Cậu đã cao tam rồi, Mục Trạch, cậu phải để tâm đến chính mình nhiều hơn. Không phải cậu đã từng nói với tớ muốn làm thủ khoa, muốn đậu vào đại học tốt nhất sao…”
Thẩm Thính Miên buông tay xuống, đôi mắt có chút đỏ lên: “Thời điểm phát bệnh tớ hoàn toàn bất lực nhưng tớ không thể bắt cậu quan tâm tớ mãi được. Cậu… cậu không biết bản thân cậu tốt đến thế nào đâu.”
Bọn họ luôn như vậy, chỉ cần đối diện nhau, nếu một người có ý muốn khóc, người còn lại cũng sẽ vì thế mà khóc theo.
Lý Mục Trạch lắc đầu, gian nan nói: “Tớ chỉ không muốn… không muốn cậu cảm thấy…”
Việc tự sát không thành của cậu sẽ mang đến sự chú ý và tình yêu mà trước kia cậu không có được, mặc cho sự thật có thể nào đi chăng nữa.
Hắn lắc đầu, vươn bàn tay như muốn nắm lấy bàn tay Thẩm Thính Miên nhưng đến nửa chừng thì rụt lại, “Miên Miên, tớ…”
Thẩm Thính Miên chủ động nắm tay hắn, bước đi trên con phố ăn vặt gần trường, trước mặt biết bao người quen và không quen, nói: “Ừ, cậu cứ từ từ nói.”
Có lẽ cái kết viên mãn rằng được người đời chấp nhận chỉ là nguyện vọng của hắn mà thôi.
Lý Mục Trạch do dự một lúc thật lâu, cuối cùng vẫn dùng giọng dỗ con nít nhẹ nhàng thương lượng với cậu: “Về sau nếu chúng ta lại có ý làm tổn thương chính mình thì có thể lấy một cái băng keo cá nhân dán lên chỗ sắp bị làm tổn thương ấy, giả bộ như mình đã làm rồi, được không?”
Nghe xong chủ ý đáng yêu từ Lý Mục Trạch, Thẩm Thính Miên bật cười: “Được.”
Nhưng lo lắng trong mắt Lý Mục Trạch vẫn không hề giảm bớt, hắn rầu rĩ cúi xuống nhai đồ ăn mà như đang nhai sáp, cả có mùi vị gì cả. Trước kia, hắn từng cho rằng Thẩm Thính Miên không giống người bình thường, nhưng bây giờ hắn càng muốn Thẩm Thính Miên chỉ là một người bình thường mà thôi. Hai người mang hai tâm tư khác nhau, ngẩng đầu, không hẹn mà cùng nhìn thấy bóng dáng người quen phía trước.
Là Lưu Siêu và Trương Điềm, bọn họ cầm hai ly trà sữa, đang đứng trước một cửa hàng gà rán tầm trung. Lưu Siêu đúng lúc quay đầu, ánh mắt bắt gặp ánh nhìn của Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên. Ban đầu, Lưu Siêu có chút sửng sốt, rồi nở một nụ cười.
Trương Điềm đang nói chuyện với Lưu Siêu, thấy thế cũng xoay đầu nhìn về hướng đó, kinh ngạc kêu lên: “A là Thẩm Thính Miên sao?”
Nữ sinh này cũng không biết, tiếng kêu đó lại làm Lý Mục Trạch cảm thấy phản cảm. Hắn đột nhiên nhăn mặt, gai góc trên người hắn như dựng thẳng cả lên. Câu hỏi ngây thơ ấy làm Lý Mục Trạch chán ghét, nóng lòng muốn lôi kéo người trong lòng hắn tránh xa sự hỏi han lạnh lẽo này, thoát khỏi cái nơi nhiễu loạn này. Thẩm Thính Miên trong nháy mắt cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Lý Mục Trạch.
Cậu thấy sắc mặt Lý Mục Trạch trở nên rất khó coi, tựa như không chừa lại chút khách sáo nào với bọn họ, nắm chặt tay Thẩm Thính Miên, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Trương Điềm không biết đã xảy ra chuyện gì, thoáng cái đã thấy Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch xoay người rời đi, cô có chút hơi xấu hổ, ngẩng đầu nói với Lưu Siêu: “Quả nhiên đúng là Thẩm Thính Miên rồi.”
Sau đó, cô sờ trên mặt mình, mất tự nhiên hỏi: “Tớ mới nói gì sai sao?”
“Cậu không sai.” Lưu Siêu trấn an cô, đưa mắt nhìn theo hướng hai người rời đi, “Là nó quá nhạy cảm thôi.”
“Cậu nói Thẩm Thính Miên sao?”
“Không, tớ nói Lý Mục Trạch.”
“Cậu ấy…” Trương Điềm không biết phải nói gì hơn liền đổi đề tài, “Tớ thấy hai người bọn họ hình như… hình như mới nắm tay thì phải?”
“Ừm.” Lưu Siêu gật đầu, “Là nắm tay đó.”
Trương Điềm mở to mắt, ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Woa.”
“Hừm”
“Cậu không cảm thấy như vậy rất tốt sao?”
“Tớ á? Cái này tớ không có ý kiến gì, tùy ý nó.” Lưu Siêu rầu rĩ nói, ánh mắt có chút phức tạp, “Tớ cảm thấy nó quá sức là xui xẻo rồi. Thích người nào không thích lại thích đúng ngay một người bị bệnh trầm cảm. Nói tớ đang kỳ thị cũng được, chứ nếu là tớ sẽ nhất định sẽ không chọn một người mà toàn bộ ý chí sinh tồn và sự điên cuồng của người đó đều đặt trên người mình.”
Trương Điềm thở dài rồi khẽ “ừ” một tiếng, “Tớ thấy hai người hiện tại ổn cả rồi, Thẩm Thính Miên cũng rất bình thường, có lẽ họ đã come out rồi ấy.”
“Cậu ấy đã nhảy lầu đó, cậu thấy bình thường chỗ nào!”
“… thì là vậy.”
…
“Miên Miên,” Lý Mục Trạch chăm chú nhìn cậu, “Muốn dỗ sao?”
Thẩm Thính Miên lẳng lặng nhai đồ ăn, chậm rãi trả lời hắn: “Không cần đâu.”
Lý Mục Trạch bỗng nhiên nói: “Miên Miên, với tớ, lợi ích của cậu mới là thứ tớ quan tâm nhất. Cậu hãy nhớ kỹ điều này, được chứ?”
Thẩm Thính Miên cảm giác mọi thứ hết sức kỳ quái, nhất là phản ứng quá khích của Lý Mục Trạch. Cậu liếc nhìn Lý Mục Trạch một cái, hàng ngàn suy nghĩ chợt xuất hiện lại làm cơn đau đầu kéo đến với cậu, cậu còn chưa kịp nói gì thì đã nghe được Lý Mục Trạch nói với cậu: “Có một số việc cậu không cần quá tiêu cực, những thứ đó dù có tổn thương cậu, cậu cũng mặc kệ nó đi. Cậu phải biết rằng nếu những người đó không làm thế với cậu thì cũng sẽ có người khác đến tổn thương cậu. Cậu cần trưởng thành để đối mặt với những thứ ấy.”
Hình như lời nói này không phải để chỉ Lưu Siêu và Trương Điềm, Thẩm Thính Miên cũng không biết hắn đang ám chỉ ai nên đành gật đầu với hắn: “Được rồi.” Cậu nhịn không được tiếp tục nói với Lý Mục Trạch: “Mục Trạch, cậu không cần nhạy cảm như vậy đâu, trò chuyện một tí với bọn họ cũng không sao mà.”
Lý Mục Trạch trầm mặc một lúc thật lâu mới nói: “Những loại quan hệ này không cần phải để tâm.” Rồi Lý Mục Trạch ôn nhu hỏi cậu: “Không phải cậu từng nói là không thích những thứ quan tâm đầy mệt mỏi này sao?”
“Đúng là không thích, nhưng mà…”
“Vậy thì không cần phải đáp lại làm gì.” Lý Mục Trạch có thể tưởng tượng được loại hỏi han ân cần thế này chỉ làm tăng thêm sự mệt mỏi mà thôi, hắn lắc đầu, “Không sao đâu.”
“Không để ý tới bọn họ cũng không sao.” Thẩm Thính Miên nói ra băn khoăn của chính mình, “Tớ chỉ cảm thấy cậu đang quá căng thẳng rồi.”
Lý Mục Trạch không nói gì, lông mày nhíu lại. Thẩm Thính Miên có cảm giác như cả ngày nay cậu luôn ở trong trạng thái một đầu đầy câu hỏi.
Bọn họ đi được nửa con phố. Lúc này, Lý Mục Trạch ngước lên nhìn bầu trời đầy mây bên trên, lông mày chậm rãi thả lỏng.
“Miên Miên.”
“Sao vậy?”
“Hãy tự làm mình trở thành một vị vua đi… Tớ không có cách nào để giúp cậu gánh bớt những thống khổ ấy, cũng không muốn luôn ép cậu phải cố gắng hay nỗ lực gì cả.”
Con đường phía trước dần mờ đi, cậu quay lại nhìn về phía Lý Mục Trạch. Ở nơi đó, hắn cũng đang nhìn về phía cậu. Trời đất xoay vòng, cuối cùng hòa tan cả vào trong ánh mắt người ấy.
“Tớ hy vọng cho dù có đến 70 hay 80 tuổi cũng vẫn có thể được ở bên cậu.”
Trong bóng tối, Lý Mục Trạch nở một nụ cười với Thẩm Thính Miên, sau đó, hắn chậm rãi dừng ý cười lại, chân thành nói: “Nhưng tớ lại càng hy vọng cậu sẽ được tự do và hạnh phúc hơn.”
Cho đến bây giờ, Thẩm Thính Miên chỉ thật sự cảm nhận được sự tự do thuần túy 2 lần. Một lần là cú rơi tự do nào đó đã bị cậu lãng quên, lần còn lại chính là thời khắc này. Lý Mục Trạch là linh hồn của cậu, là mầm xanh mạnh mẽ lớn lên trong thế giới già cỗi của cậu, là sự ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cậu mỗi lúc đông về. Chỉ có linh hồn mới có thể hiểu rõ thân thể cậu, vui mừng khi cậu còn ở đây nhưng cũng sẽ thông cảm nếu cậu rời đi.
Gió ngừng thổi, mặt trời cũng đã về phía sau núi. Trong sự điêu tàn cằn cỗi của vạn vật, những mầm xuân chớm nở. Lý Mục Trạch như là một vị linh mục trẻ tuổi nhất đáng ngưỡng mộ trong thế giới của cậu, người ấy đã giảng giải cho cậu biết ý nghĩa của cậu bằng tất cả máu thịt của người ấy, nhẹ nhàng dìu dắt cậu qua con đường nhớ nhung của tình yêu nhân loại.