Lý Mục Trạch suy nghĩ một chút, ngạo kiều mà trả lời: “Tớ vui vẻ không phải vì cái này.”
Thẩm Thính Miên không cho rằng đây là một câu trả lời làm cậu hài lòng: “Ừa, nhìn cậu thật là không có miếng tiền đồ nào luôn.”
“…”
Lý Mục Trạch không để ý lắm, trong lòng hắn đang bị một cảm xúc kích thích nào đó mạnh mẽ vồ vập. Hắn ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định, thỉnh thoảng còn bật cười hai tiếng. Thẩm Thính Miên cho rằng trạng thái này của Lý Mục Trạch chẳng có gì không tốt cả, tâm tư của một thiếu niên đang bước vào độ tuổi trưởng thành đáng được trân trọng.
Buổi chiều hôm đó, cả hai cùng mang cặp sách, ngồi xe buýt đi về phía bắc thành phố. Thẩm Thính Miên nhận thấy Lý Mục Trạch cứ mất hồn mất vía đâu đâu nên cậu từ bỏ luôn ý định nói chuyện phiếm với hắn, mà đành quay đầu ra cửa sổ ngắm cảnh.
Bọn họ làm như vầy có phải đã là học sinh hư không? Thẩm Thính Miên nghĩ, tất cả đều trưởng thành rồi, chúng ta có quyền quyết định chính bản thân là xấu hay tốt.
Lúc xuống xe thì trời đã nhá nhem tối, Thẩm Thính Miên vừa nhìn điện thoại tìm địa chỉ khách sạn vừa ngẩng đầu để ý chỗ siêu thị, cậu kéo tay Lý Mục Trạch: “Vào đó mua ít đồ đi.”
Lý Mục Trạch vội vàng xoa tay, ánh mắt mơ hồ: “Hả?”
Thẩm Thính Miên kỳ quái nhìn Lý Mục Trạch, thấy hắn đi như đang bay liền vội vàng theo hắn đi vào. Siêu thị lúc này không đông người lắm. Thẩm Thính Miên suy nghĩ một số thứ cần thiết rồi bước đến kệ đồ ăn vặt trước tiên, Lý Mục Trạch cũng đang nghiêm lựa đồ, nhưng vì cứ suy tính quá nhiều nên cứ xoay qua xoay lại mãi chưa lấy được món gì.
“Cậu như bị tớ bắt cóc tới đây vậy á.” Thẩm Thính Miên có chút buồn cười với sự miêu tả của bản thân.
Cậu liếc thấy Lý Mục Trạch rũ tay xuống, mặt để lộ sự lo âu như đã làm sai chuyện gì đó, rầu rĩ nói: “Không có mà.”
“Được rồi, Mục Trạch.” Thẩm Thính Miên bước qua, kéo tay hắn sang, “Cậu không mua chút gì ăn sao?”
Lý Mục Trạch chậm rì nói: “À…Tớ không đói bụng.”
“Thôi cũng được, giờ không ăn mai ăn bù cũng được.” Thẩm Thính Miên nói xong, nhịn không được lại liếc nhìn hắn mới phát hiện gò má của tên này thế mà lại đỏ hồng lên, cánh tay cũng cứng đờ muốn rút ra.
Trời ạ, cái tên ngốc này, tự nhiên ngại ngùng cái gì vậy trời!
Thẩm Thính Miên cười cười, nhất quyết không chịu cơ hội ngàn năm có một này mà ghẹo hắn tới cùng: “Chút nữa nhớ mua cái kia nha.”
Lý Mục Trạch trợn tròn mắt, há miệng ngạc nhiên, rồi quay đầu lại giả bộ như đang lựa hàng, líu xíu nói: “Cái gì là cái gì?”
“Là bao ấy.” Thẩm Thính Miên chuẩn bị nói thẳng ra, “Đi mua cái… Á”
Lý Mục Trạch che miệng cậu lại, hoảng sợ nói: “Nói gì vậy chứ! Giữa thanh thiên bạch nhất mà lại, phủi phủi phủi!”
Thẩm Thính Miên mơ hồ hỏi lại: “Cậu không mua sao?”
“Mua, đương nhiên là mua, không mua không phải người Trung Quốc.” Lý Mục Trạch buông cậu ra, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, “À à, cậu, cậu sao lại…”
Hắn không ngừng gãi đầu, quay lưng về phía Thẩm Thính Miên để điều chỉnh trạng thái lại, một lúc lâu sau mới rầu rĩ bước qua: “Đi thôi.”
Thẩm Thính Miên nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mà cùng hắn đi đến trước quầy thu ngân.
Cậu lật đổ trong xe đẩy ra, ngẩng đầu thắc mắc hỏi Lý Mục Trạch: “Cậu không mua thật à?”
Lý Mục Trạch khẩn trương nhìn bốn phía, khẽ rít lên như đang đi ăn trộm, “Nói nhỏ thôi!”
“Không phải,” Thẩm Thính Miên sợ chậm trễ chính sự, liền nói lại, “Cậu không mua thì sao chúng ta có thể làm…”
“Mua rồi!” Lý Mục Trạch thần bí vươn tay ra cho cậu thấy cái “áo mưa” đang bị cậu nắm chặt trong tay.
Thẩm Thính Miên: “…Không cần đến vậy chứ.”
Lý Mục Trạch rút tay về, cẩn thận che lại như muốn đề phòng có ai thấy.
Chú bảo an đứng quan sát đã lâu bước tới: “Này cậu, trong tay cậu cầm cái gì hả!”
Lý Mục Trạch: “…”
Thẩm Thính Miên: “…”
Chú bảo an: “Mở ra coi! Nhanh lên!”
Ngại muốn độn thổ luôn đó trời ơi!
Thẩm Thính Miên xách bao nilon bước phía trước, Lý Mục Trạch bước theo sau, vùi mặt vào lưng cậu, miệng liên tục mếu máo: “Mất mặt quá đi Miên Miên ơi, đời này tớ không muốn ló mặt tới siêu thị nữa đâu.”
“Ai kêu cậu mua đồ trên mạng mà không mua cho đủ.” Thẩm Thính Miên lạnh giọng nói, “Chúng ta đi xa như vầy không phải để mua thứ này.”
“Không phải!” Lý Mục Trạch ngẩng đầu lên, giọng nói phảng phất sự oan ức, “Người bán nói với tớ mua nhiều vậy nên muốn đưa tớ mấy thứ… gì gì đó! Nhưng mà hắn lừa người.”
Lý Mục Trạch mếu máo tố cáo: “Ông ta lừa tớ! Tớ phải cho shop đó 1 sao mới được.”
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Thính Miên xoa đầu hắn, “Không ngờ cậu thế mà lại là một tên ngốc to xác đấy.”
Tên ngốc to xác này hôm nay cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc làm thủ tục ở quầy lễ tân thì cứ y như người gỗ đứng cứng ngắc sau lưng cậu. Thẩm Thính Miên cầm chứng minh của hai người kiểm tra một lúc lâu, quay qua hỏi Lý Mục Trạch, kêu mãi hắn mới bước tới. Điều này làm cô gái ở quầy lễ tân phải nhìn hắn mấy lần, nếu không phải tại hắn cao lớn thì cô suýt nữa đã tin hắn là con nít bị người ta lừa bán mất.
Tới trong phòng rồi mà Lý Mục Trạch vẫn như đang trên mây.
Thẩm Thính Miên ấn người ngồi xuống rồi ngồi trước mặt hắn, vẫy vẫy tay mấy cái, hỏi hắn: “Này, Mục Trạch, có biết tớ là ai không?”
Lý Mục Trạch phục hồi tinh thần, chuyện thứ nhất chính là bụm mặt gục đầu xuống: “Aaa, về sau tớ phải ăn nói với dì ra sao đây.”
Thẩm Thính Miên: “…”
Thẩm Thính Miên thở dài một tiếng, ấn ấn đầu Lý Mục Trạch một cái: “Ngốc quá đi, cậu không cần giải thích gì cả!”
“Vậy không được.” Lý Mục Trạch bắt lấy tay cậu, siết chặt, nói một cách trịnh trọng, “Tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
“Ừ tớ biết.” Thẩm Thính Miên thuận theo hắn mà cười một tiếng, giang hai cánh tay, “Đến đây đi, đến chịu trách nhiệm với tớ đi.”
Lý Mục Trạch ôm cậu, viền mắt đỏ lên: “Tớ sợ quá, sao tớ tự nhiên lại sợ thế này vậy?”
“Đừng sợ, cậu rất tốt mà.” Thẩm Thính Miên an ủi hắn, vỗ lưng mấy cái, “Không cần lo lắng gì hết.”
“Ta sợ làm đau cậu, sợ cậu không thích tớ nữa, còn sợ biểu hiện của tớ không tốt…”
“Mục Trạch, Mục Trạch ngoan.” Thẩm Thính Miên cười đến không chịu nổi, cậu ôm chặt hắn, “Đồ ngốc! Trong đầu cậu suy nghĩ gì vậy hả, cậu cứ tùy tiện làm, như thế nào thì tớ cũng đều thích cậu cả!”
“Được rồi.” Lý Mục Trạch hít mũi một cái, đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, quay lưng lại với Thẩm Thính Miên, ấp úng, “Vậy cậu tắm trước hay tớ tắm trước?”
Thẩm Thính Miên cười tươi, hỏi hắn: “Không cùng nhau được sao?”
Lý Mục Trạch mãi mà vẫn không hé răng nói cậu nào, mặt thì đỏ bừng, lấp bấp nói: “Vậy cũng được.”
“Thôi!” Thẩm Thính Miên đứng lên, đi đến phòng tắm, trước khi vào quay lại nói với hắn, “Để tớ tắm trước nha, xử nam nhỏ bé của tớ.”
Lý Mục Trạch “Hừ” một tiếng, tôn nghiêm nam nhân vào giây phút này liền trỗi dậy, hắn cắn răng nhìn Thẩm Thính Miên đi vào phòng tắm, hai mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy, ngọn lửa ấy từ từ thiêu đốt cả tâm can hắn.
…
…
Điên mất thôi, Thẩm Thính Miên thấy mình choáng váng, thân thể chẳng còn chút sức lực nào nữa. Hai mắt cậu cứ ríu lại, cậu cảm nhận được Lý Mục Trạch đã tắm rửa sạch cho cậu, mở điều hòa, rồi ôm cậu vào ô chăn, kéo lại sát bên hắn.
Thẩm Thính Miên uể oải nói: “Cậu trả thù tớ đúng không.”
“Không có.” Lý Mục Trạch thoả mãn cười, rồi hôm một cái trên cổ cậu, “Tớ yêu cậu! Cậu muốn gì tớ cũng sẵn sàng hết.”
“Tớ mệt muốn chết đây, không thèm nghe cậu nói nữa, chỉ biết nói không thôi.”
“Ừ, chúng ta ngủ thôi.” Lý Mục Trạch cọ cọ lên mặt cậu, ôm cậu thật chặt, “Nhưng cậu chưa nói với tớ là có yêu tớ hay không mà.”
Thẩm Thính Miên mơ mơ màng màng “Ừ” một cái.
Lý Mục Trạch kiên trì hôn thêm cái nữa: “Nói hoàn chỉnh câu chút nào, lại lần nữa nha.”
Thẩm Thính Miên nỉ non: “Yêu cậu, Mục Trạch. Chỉ yêu mình cậu thôi, yêu cậu nhất nhất luôn đấy…”
Lý Mục Trạch cười một tiếng, hắn gác đầu lên hõm vai của Thẩm Thính Miên, lông mi còn vương nước mắt. Đây là người thương mà hắn đã cướp lại về từ tay tử thần, hắn muốn bảo vệ cậu, muốn cả hai mãi bên nhau, cùng làm cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian này.