Thẩm Thính Miên bước ra khỏi nhà, cậu phóng tầm mắt ra bốn phía, mọi thứ đều ở nguyên chỗ của nó, bầu trời, mặt cỏ, khu dân cư đông đúc, chỉ là Lý Mục Trạch không còn ở đó nữa. Thẩm Thính Miên vừa bước tới trường vừa nghĩ, Lý Mục Trạch không phải là một thiếu niên ngang ngược thô bạo, hắn chỗ nào cũng đều tốt cả. Cậu không thể cầu hắn giải thoát mọi đau khổ của mình chỉ vì người này hoàn hảo và hạnh phúc đến vậy.
Lý Mục Trạch sẽ chán ghét cậu, cũng có thể sẽ hận cậu, Thẩm Thính Miên hoàn toàn không muốn điều này chút nào, nhưng một tình yêu trong sáng đến vậy mà cậu chỉ có thể đáp lại bằng vô số cảm xúc tiêu cực, nước mắt và cái chết luôn ám ảnh quanh mình. Không phải cậu không muốn đáp lại hắn mà chính xác là cậu chỉ có những thứ này trong mình.
Hôm nay thời tiết thật sáng sủa, ánh mặt trời chói lọi, thế giới này chưa bao giờ vì buồn vui của ai đó mà sinh sôi hay lụi tàn cả. Thẩm Thính Miên vì ngày này mà đã đợi rất lâu rồi.
Tinh thần cậu bỗng chốc phấn chấn, giữa đám đông, cậu bình tĩnh ngẩng đầu lên, vui vẻ hít thở một hơi. Hôm nay đúng là một ngày tốt.
Ngày mai chính là ngày cậu đã định sẽ chết, nếu cậu thành công, cậu ước cho nhân gian mỗi ngày đều có thể được đón ánh nắng ấm áp này chứ không phải những cơn mưa lạnh lẽo nữa. Ý nghĩ vừa kết thúc. Cậu như bị ai đó sờ đầu.
Lý Mục Trạch bước đến bên cạnh cậu, đôi mắt đen nhánh ấy giờ đây đều toàn là ánh lệ, hắn mang một thân lếch thếch đến trước mặt cậu.
“Tớ gọi cậu nãy giờ rồi đấy.” Lý Mục Trạch bĩu môi, “Sao đây, không muốn cùng tớ nói chuyện luôn à.”
Giống như trong mộng, Thẩm Thính Miên nhất thời quên mất bày ra bộ mặt lạnh lùng với hắn.
Lý Mục Trạch hắt hơi hai cái rồi kéo tay áo của Thẩm Thính Miên: “Cậu lại đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Muốn cãi nhau hay là muốn đánh nhau đây? Muốn mắng cậu hay là cho cậu vài cái bợp tai đây?
Thẩm Thính Miên không nghĩ ra ý đồ của Lý Mục Trạch, có điều dù là gì thì cậu đều có thể tiếp nhận, vì thế cậu trấn định bản thân lại rồi theo Lý Mục Trạch đi tới tán cây um sùm nào đó.
Ai ngờ được, Lý Mục Trạch vội vàng nói: “Là tớ không đúng.”
Thẩm Thính Miên bị những lời này kéo vào mơ hồ, cậu hoàn toàn không cố ý mà hồn bay phách lạc nhìn Lý Mục Trạch, trên mắt hắn hình như có chút tàn nhang nhỏ.
Hắn vừa non nớt lại vừa trưởng thành như thế đấy.
Lý Mục Trạch buồn rầu mà nói: “Tớ không biết ý cậu là gì nữa, tớ không hiểu được, mấy ngày nay tớ đều cố gắng suy nghĩ xem nó là gì nhưng không được, cậu tra tấn tớ muốn điên rồi.”
Hắn khoa tay múa chân, một bộ dạng phiền muộn, dẩu miệng: “Tớ suy nghĩ rất rất là lâu…”
Cậu thanh niên có chút vụng về mà giọng nói lại thập phần kiên định, tỏ tình một lần nữa: “Tớ nói bậy, làm cậu không vui. Là tớ biểu hiện không tốt, tớ không phải đang đùa giỡn đâu, tớ thật sự thích cậu. Cậu hỏi tớ vì cái gì mà thích cậu, câu trả lời của tốt chưa tốt, tớ… tớ sẽ tự mình kiểm điểm, xin lỗi cậu.”
Nghe hắn nói như vậy, biểu tình lo âu thoáng chốc hiện lên trên mặt Thẩm Thính Miên. Thẩm Thính Miên lắc lắc đầu, theo bản năng trả lời: “Không phải đâu, Mục Trạch.”
“Cậu nghe tớ nói hết đã.” Bóng dáng cao gầy của Lý Mục Trạch khẽ động trong gió, hắn đứng ngồi không yên vì nghe cái tên thân mật được Thẩm Thính Miên nói ra, trấn định lại một chút rồi tiếp tục nói: “Cậu rất tốt, rất rất tốt, cậu là… là người ưu tú nhất, cậu đáng yêu, thiện lương lại còn rất ôn nhu. Không, không phải, tớ không có nói cậu giống mấy nữ sinh đâu, mấy từ này áp dụng cho mọi người được mà. Cậu lúc nào cũng mang cho tớ cảm giác, cậu thật sự hoàn hảo.”
Lý Mục Trạch nói một cách gấp gáp, như sợ cậu không hiểu thành ý của hắn, giọng hắn nghẹn nghẹn như muốn khóc: “Miên Miên, sự quan tâm của tớ đều đặt ở nơi cậu.”
Đây chính là lời yêu đã được cực khổ suy nghĩ mà ra. Thẩm Thính Miên bị lời yêu này làm cho chấn động không thôi, cậu hoàn toàn không biết phải làm gì mới tốt, năng lực ngôn ngữ của cậu như thế bị ai lấy đi mất. Mà Lý Mục Trạch lại chẳng hề quan tâm đến ánh mắt quái lạ của mọi người xung quanh dành cho hắn, hắn chỉ buồn rầu lo lắng phải làm sao mới có thể biểu đạt tình yêu chân thành mà ngây ngô này của mình, sợ lời nói của mình quá nhạt nhẽo mà thôi.
Hắn cẩn thận mà đỏ mặt nói: “Tớ thật sự rất thích cậu, còn rất muốn hôn cậu.”
Bệnh đỏ mặt của mấy thiếu niên trẻ tuổi hình như có thể lây cho nhau, Thẩm Thính Miên hơi hơi nhếch miệng, lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận được cuộc sống này lại sống động đến vậy, cậu tưởng rằng tri giác trong người mình đã mất chức năng hết nay lại sống lại, mặt cậu nóng bừng: “Không được, không được.”
Cậu nói năng lộn xộn, hoảng loạn bỏ chạy, xẹt qua người Lý Mục Trạch: “Không được.”
Lý Mục Trạch sửng sốt, vội vàng đẩy xe chạy theo cậu: “Ai, đừng chạy mà.”
“Không được, Lý Mục Trạch, chuyện này không thể được.” Thẩm Thính Miên dần dần khôi phục lý trí, “Không cần thích tớ, trước đây quan hệ của chúng ta cũng không có tốt như vậy, những gì cậu thích đều là tưởng tượng thôi.”
“Không phải, đó là do tớ ngại nên không dám nói chuyện với cậu thôi.” Lý Mục Trạch lắp bắp nói, thật khác dáng vẻ cứng rắn khi nói chuyện với người khác của hắn. Cuối cùng hắn cũng đành phải nhượng bộ cậu một tí, “Cậu đừng chạy như vậy.”
Thẩm Thính Miên bước chậm vài bước, tâm lại trầm đi một chút.
Thẩm Thính Miên phát hiện ra chính mình đã nhận định hoàn toàn sai về Lý Mục Trạch. Với tính cách vẫn còn có chút chưa trưởng thành của Lý Mục Trạch, tổn thương càng sâu, hắn lại càng sôi sục hơn mà thôi, hắn quật cường lại dính người, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ tình yêu của chính mình.
Thẩm Thính Miên yêu càng nhiều, cảm giác áy náy lại như loài bò sát cứ thế mà ùn ùn bò vào tim cậu, tra tấn cậu nhưng lại không đủ để làm cậu chết đi. Con chó mực* này vẫn không chịu buông tha cơ thể cậu, lúc cậu nằm trên giường, nó tựa như một đang vươn đôi tay to lớn ra, giữ chặt cậu lại, không cho cậu con đường trốn thoát cũng không cho cậu có thể yêu ai được nữa.
(*Con chó mực – dựa theo một video nổi tiếng có chủ đề về tâm lý học “I have a black dog, his name is depression”, từ đó “black dog – con chó mực” là một cách ám chỉ khác về căn bệnh này)
Từ lúc bắt đầu đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Lý Mục Trạch đang thích một người sắp chết.
Thẩm Thính Miên không biết nên nói như thế nào với hắn, nói với hắn đừng thích mình nữa, đừng để ý mình nữa vì con đường này chỉ dẫn đến địa ngục mà thôi.
“Cậu không hiểu tớ đâu, người mà cậu vẫn thích thật sự không phải là bản chất thật của tớ đâu.”
“Không có!” Lý Mục Trạch la lớn lên, ánh mắt ủy khuất, “Vậy cậu nói thử cho tớ xem, bản chất thật của cậu là gì?”
Làm người xấu rồi lại làm người tốt có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, nhưng Lý Mục Trạch đã hoàn toàn quầy rầy kế hoạch của cậu.
Hắn không thể cứ nghĩ cậu là người ôn nhu, lương thiện, một khi hắn đã nghĩ như vậy thì hắn lúc nào cũng sẽ mong đợi cậu như vậy. Nhưng cậu biết bản chất thật của cậu không phải như vậy.
Thẩm Thính Miên đang muốn mở miệng nói, Lý Mục Trạch lại chen lời: “Quên đi, cậu đừng nói nữa.”
“Nếu cậu muốn cự tuyệt tớ thì không cần dùng phương pháp này, cậu như vậy làm tớ cảm thấy như mình đang nước đục thả câu ấy.” Âm thanh hắn dần dần trở lại ngữ điệu bình thường của hắn, chỉ là biểu tình vẫn yếu ớt như cũ, “Không có ai cự tuyệt người khác như cậu cả, nhiều lúc tớ vẫn cảm nhận được cậu cũng thích tớ mà.”
Thẩm Thính Miên ngây người một lát, rồi mới cự tuyệt: “Không hề có!”
“Tớ biết là không có,” Lý Mục Trạch thở dài, “Cậu không chán ghét tớ là được rồi.”
“Nhưng lời nói của cậu tớ coi như không có tác dụng gì đâu.” Hắn cò kè mặc cả, “Cậu cự tuyệt tớ cho nên mới bịa ra để làm tớ thấy khó mà rút lui đúng không?”
Thẩm Thính Miên cũng trở nên sốt ruột, lung tung đáp lại: “Phải!”
“A,” Lý Mục Trạch cười, âm thanh mềm mại: “Vậy là cậu đang thử lòng tớ sao?”
Thẩm Thính Miên muốn nổi điên, suy nghĩ cậu hỗn loạn nên quyết định không mở miệng, cố gắng làm bản thân càng lãnh đạm càng tốt, im lặng đi đến trường.
Tâm tình Lý Mục Trạch đang rất tốt. Hắn khoanh chân ngồi trên ghế, lắc lắc mũi chân cười cười.
Lưu lão cẩu tiến vào lớp, định tranh thủ ôn bài lại một chút, nhưng rồi đành phải dành chút phút cuối cùng để nói chuyện với Lý Mục Trạch: “Có chuyện gì vậy, lần này không thi vào lớp Nhất nữa sao?”
Lý Mục Trạch xoa mặt, híp mắt cười: “Còn tốt hơn lớp Nhất nữa ấy.”
Lưu lão cẩu thấy lạ bèn nói: “Thật sự đang yêu sớm à?”
Bàn trước quay đầu nhìn Lý Mục Trạch bằng một con mắt vô cùng quái dị.
Lý Mục Trạch đạp chân Lưu lão cẩu một cái: “Được rồi, cút về chỗ đi, giáo viên tới.”
Hôm nay là tiết đầu là tiết ngữ văn, cô Trần bước vào lớp. Tính tình cô rất ôn nhu nên Lưu lão cẩu không hề sợ cô, vẫn còn hi hi ha ha tám chuyện. Lý Mục Trạch hung hăng mắng vài câu thì mới chịu về chỗ. Lưu lão cẩu cũng không quá bướng bỉnh, chỉ là có phần hiếu thắng mà thôi.
Cả buổi học trong đầu hắn chỉ toàn là dư vị biểu tình của Thẩm Thính Miên, càng nghĩ càng cảm thấy ngọt ngào, càng cảm thấy hấp dẫn, lâu lâu lại che mặt cười vài cái.
Tiết ngữ văn qua đi, bên cạnh hắn truyền đến tiếng động. Lý Mục Trạch quay người lại xem, thì ra là An Huyên. Không biết tại sao mà cô ấy đứng thất thần cạnh bàn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn xung quanh, phía sau đồng phục đỏ một mảng lớn.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên người cô, mấy nữ sinh đi qua, khẽ xầm xì gì đó. Sắc mặt An Huyên đột nhiên đỏ bừng, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
“Cậu đừng khóc, đừng khóc.” Một nữ sinh vội lấy áo khoác của mình cột quanh eo cô, rồi giục “Cậu nhanh đi WC đi.”
Lưu lão cẩu vừa bước tới trước mặt Lý Mục Trạch, vừa vô tình thấy cảnh An Huyên được vài nữ sinh khác dìu đi, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không phải việc của mày đâu.” Lý Mục Trạch nói, “Bớt hóng hớt lại.”
“Chắc thèm á” Lưu lão cẩu lạnh nhạt nói, “Cô ấy chỉ thích khóc thôi.”
“Người ta là con gái, hay khóc thì có làm sao hả.”
Lưu lão cẩu không hiểu được: “Này không phải chứ, đừng nói là mày thích cô ấy nha?”
“Cút.” Lý Mục Trạch thả sách xuống, ngưỡng mặt lên nói.
“Cô ấy không có giống những nữ sinh khác.” Lưu lão cẩu thuận miệng nói, “Mày tiếp xúc với người ta quá ít, về sau mày sẽ rõ những tao nói.”
Vào mùa hè, những con chim và ve thật sự rất ầm ĩ.
Ve kêu làm Thẩm Thính Miên khó chịu không thôi. Cho dù là cái chết cậu mong muốn sắp tới nhưng cậu không cách nào bình tĩnh được.
Cuộc sống cậu không quá tốt nên cậu mới cố gắng từng chút một. Thế nhưng, cậu từng quá đơn thuần, từng chỉ vì một chút thiện ý mà sẵn lòng kể hết mọi thứ của mình, nếu có người nói cho cậu bí mật của họ, cậu sẽ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rồi lại cảm thấy cảm kích mà nhất định đi nói bí mật của mình cho họ.
Điều này thật sự không tốt chút nào, những người chưa từng có tình yêu như cậu đáng thương đến cùng cực. Cậu như sắp chết chìm trong đại dương mà Lý Mục Trạch mang đến, giống như mưa tuôn xối xả, cậu như từng giọt mưa, căn bản là không thể trốn đi đâu được mà chỉ có thể rơi xuống mặt biển.
Ngày mai là thứ ba. Cậu sẽ cùng người lạ kia chết trong khách sạn. Cậu không có thời gian quan tâm quá nhiều, chờ khi cậu chết đi, Lý Mục Trạch sẽ từ từ quên cậu mà thôi. Dù sao yêu một người chết cũng chỉ là tốn công vô ích, hắn sẽ hiểu điều này mà từ bỏ cậu, đến lúc đó, một người tốt hơn cậu sẽ xuất hiện giúp hắn từ bỏ.
Mỗi lần Lý Mục Trạch mang cho cậu niềm vui, nó đều chân thật nhưng lại rất ngắn ngủi. Nó cho hắn vui sướng, đều như thế chân thật, rồi lại ngắn ngủi. Nó nổ tung trong tâm trí cậu rồi lại tan biến nhanh chóng. Cậu không thể nắm chắc nó, cũng không thể mạo hiểm bản thân như vậy. Những hạnh phúc mờ mịt như vậy như những cọng cỏ yếu ớt, giúp cậu chống đỡ bản thân đến ngày chết.
Toàn thân cậu đều đau, cậu đau lắm, cậu không còn sức lực để lo lắng những việc này. Cậu không thể lại nói chuyện với Lý Mục Trạch, trừ bỏ việc xin lỗi, cậu không còn lời nào để nói, bệnh trầm cảm đã giết chết toàn bộ mọi lửa yêu thương mà cậu có: khát vọng sống, khả năng theo đuổi hạnh phúc. Cậu đã đấu tranh, đã cầu cứu nhưng hiện tại cậu từ bỏ, cậu đầu hàng đại hung thần chó mực này.
Giết cậu đi, chôn cậu đi, làm cho cậu vĩnh viễn không trở lại nhân gian này nữa.
“Đừng nghĩ như vậy, không cần nghĩ như vậy.”
Trong bóng tối, cậu nghe như có tiếng ai đó nói bên tai cậu. Không phải cậu chưa từng gặp ảo giác, chỉ là lần này lại là âm thanh của Lý Mục Trạch.
Cậu trở nên trống rỗng, âm thanh Lý Mục Trạch lại văng vẳng bên tai cậu: “Không phải lỗi của cậu, cậu đã vất vả rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực thay đổi có được không?”
Có được không?