• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế hoạch tự sát của Thẩm Thính Miên lần này được cậu định vào ngày chủ nhật.  

Cậu dự định sẽ nhảy sông. Nhảy xuống rồi thì xác cậu có thể trôi dạt đi đâu cũng được. Đây đã lần thứ 7 cậu sửa lại nội dung bức di thư của mình. Bên trong nó, cậu từng muốn viết thêm vài lời cho Lý Mục Trạch nhưng lại cảm thấy như người kia sẽ không cần nên lại thôi. Sau đó cậu nhận ra mình căn bản không muốn viết tại gì cả. Nó chỉ là một tờ giấy mỏng, có hay không chắc cũng không cần thiết lắm.

Lý Mục Trạch đã tập trung học hành trở lại. Hắn không còn giận dỗi hay làm khó dễ với Thẩm Thính Miên nữa. Hắn bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ cố gắng cho tương lai, hắn không nhìn trộm cậu nữa, cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc nào vì cậu nữa, giống như hắn đã thật sự buông tay được rồi.

Lưu Siêu thỉnh thoảng ở phía sau cảm thán: “Đúng là mùi vị thanh xuân ấy mà.”

Mạnh Viên Viên không hiểu được hỏi lại: “Lèm bèm cái gì đó!”

Tiết này, cô Triệu gọi hai người đứng lên đọc bài khóa, người đầu tiên là Thẩm Thính Miên, người thứ hai là Mạnh Viên Viên. Trong lớp vì thế mà ồn ào lên. Lý Mục Trạch lại dửng dưng như không. Hết tiết, Thẩm Thính Miên đi ra ngoài, Mạnh Viên Viên ôm cổ Trương Điềm nói nhỏ, tâm tình rất tốt. Lúc này, Lý Mục Trạch ở bàn trước ném mấy quyển vở lên trên bàn cô.

Mạnh Viên Viên khó hiểu hỏi: “Làm gì đó?”

“Vở nháp, không cần nữa.” Lý Mục Trạch cứng nhắc nói, “Mỗi lần để phía sau có bao giờ cậu thấy đâu, lần này để luôn trước mặt cậu để nhớ mà đem đi.”

“Không phải tớ không thấy mà là không có.” Mạnh Viên Viên tiện tay lật vài tờ, “Dùng có vài trang là bỏ, phí thế.”

Lý Mục Trạch xoay đầu hỏi lại: “Lừa cậu làm gì, có mấy quyển nháp bỏ đó thì lừa cậu làm gì.”

Hôm nay hắn phá lệ, hăng hái nói: “Đồ dùng học tập xài rồi tớ đều mang xuống để quyên góp hết, biết là dùng chưa hết mà chỉ là không thích dùng nữa thôi, ý kiến gì?”

Mạnh Viên Viên sửng sốt, buồn bực nói: “Ai nói gì đâu, tự nhiên xồn xồn lên.”

Lưu Siêu ho khan, đẩy hắn một chút: “Được rồi, được rồi.”

Lý Mục Trạch dường như không nghe thấy, cầm cục tẩy của mình lên đặt trước mặt Mạnh Viên Viên: “Cái cục tẩy cả lớp chỉ mỗi tớ dùng, cái nào cũng dùng nhiều nhất là một tuần là mang xuống hộp quyên góp hết, bây giờ cậu nói là cậu không nhìn thấy, ai tin?”

Mạnh Viên Viên cũng tức giận: “Ủa không nhìn thấy thì nói không nhìn thấy. Cậu tưởng tớ rảnh lắm hay sao mà mang đồ trả lại cho cậu?”

Trương Điềm lôi kéo Mạnh Viên Viên: “Được rồi mà.”

Lưu Siêu cũng khuyên bảo: “Lý Mục Trạch, mày bớt tranh cãi đi.”

Lý Mục Trạch không thèm nghe, mặt vẫn mang vẻ khiêu khích nhìn Mạnh Viên Viên.

Tôn Tinh Bằng đang ngồi im lặng làm bài bỗng nhiên quay sang, đẩy cặp mắt kính một cái, nhìn cục tẩy trên tay Lý Mục Trạch, mở miệng nói: “Cục tẩy này tớ thấy có một người nữa dùng.”

Mọi người quay về phía Tôn Tinh Bằng hỏi: “Ai?”

Tôn Tinh Bằng chỉ chỉ vị trí của Thẩm Thính Miên: “Cậu ấy đó.”

Lý Mục Trạch: “…”

Tôn Tinh Bằng nói: “Hôm qua cậu ấy rớt cục tẩy, tớ nhặt lên thì tưởng là của Lý Mục Trạch nên để lên bàn của Lý Mục Trạch.”

Rồi hắn quay sang Lý Mục Trạch nói: “Lúc đó cậu không có trong lớp, Thẩm Thính Miên thấy thế thì nói là của cậu ấy. Mà thật ra tớ cũng cảm thấy không giống của cậu vì tớ chưa từng thấy cậu dùng cục tẩy nào cũ như vậy hết.”

Lý Mục Trạch nghệch ra, mờ mịt hỏi: “Sao tớ chưa từng thấy cậu ấy dùng cục tẩy loại này.”

“Đúng vậy, hình như không phải là mua về dùng.” Tôn Tinh Bằng tiếp tục đẩy mắt kính, “Cậu ấy chắc là lấy trong thùng quyên góp rồi.”

Mọi người: “…”

Lưu Siêu đánh vỡ cục diện bế tắc, khẽ nói: “Cái thùng đó không phải là quyên góp cho học sinh ở vùng sâu vùng xa, có hoàn cảnh khó khăn sao.” Hắn nuốt nước miếng: “Nói cách khác thì nếu lớp mình mà có ai có hoàn cảnh khó khăn thì cũng có thể lấy dùng.”

Mạnh Viên Viên: “…Nhà cậu ấy khó khăn vậy sao?”

Trương Điềm nói: “Có khả năng là đúng rồi đó… bởi vì lúc trước lấy thông tin học sinh, tớ thấy gia đình cậu ấy là gia đình đơn thân.”

Tôn Tinh Bằng xua xua tay: “Bớt tám chuyện riêng của người khác đi, về chỗ về chỗ.”

Mạnh Viên Viên thấy Lý Mục Trạch cầm vở nháp về, ngạc nhiên hỏi: Không quyên nữa à?”

Lý Mục Trạch không có tâm tư để trả lời cô, đầu óc hắn hiện tại đều là chuyện khác. Nhưng đại khái nửa phút sau, hắn bỗng nhiên cầm vở nháp đi về phía sau, không quên nói với Mạnh Viên Viên: “Mặc kệ tớ.”



Hôm nay, phát bài kiểm tra nhỏ, khi Thẩm Thính Miên đi ngang qua bảng đen, giáo viên nhìn cậu khẽ cười.

Cái tên ấn tượng đứng đầu phiếu điểm: Lý Mục Trạch.

Lưu Siêu xa xa thấy tên hắn, điên cuồng đánh Lý Mục Trạch: “Má, mày trâu bò vậy luôn, nhanh như vậy đã trở lại hạng đầu!”

Tôn Tinh Bằng yên lặng nhìn Lý Mục Trạch, cái người đang điên cuồng lật tìm đồ gì đó trong ngăn kéo của Thẩm Thính Miên: “Làm gì vậy trời, tớ thấy cậu cứ lục đồ người khác như vậy rất là…”

Lý Mục Trạch tiếp tục tìm tìm.

Tôn Tinh Bằng: “…rất là vô duyên…”

Lý Mục Trạch điên cuồng tìm tìm.

Tôn Tinh Bằng: “…phi thường vô duyên luôn ấy…”

Lưu Siêu bắt đầu đá hắn: “Mẹ nó, người ta tới rồi kìa, nhanh cút về chỗ mình đi!”

Lý Mục Trạch rốt cuộc cũng đứng lên, hắn móc ra thứ gì đó, giấu sau lưng rồi trở về chỗ mình. Lưu Siêu nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ phức tạp, có cảm giác có gì đó không ổn sắp xảy ra.

Thẩm Thính Miên quay lại chỗ ngồi cũng không phát hiện ra điều lạ thường. Tôn Tinh Bằng nghi ngờ liệu có phải Thẩm Thính Miên đang bị mộng du hay không, rõ ràng là chỗ ngồi loạn xà ngầu như thế mà lại không phát hiện ra. Nhưng gần đây Thẩm Thính Miên luôn mơ mơ màng màng như vậy, không biết là bị gì nữa. Tôn Tinh Bằng thở dài, quyết định ngồi im, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện thì hay hơn.

Thẩm Thính Miên khi đó cũng không nghĩ tới cái chết sẽ đến nhanh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Sống hay chết chỉ trong chợp mắt mà thôi.



Sau khi tan học, cậu lang thang trên phố một lúc lâu, rồi lại ngồi ở xích đu công viên đến tận hơn 11 giờ mới về nhà.

“Về rồi hả.”

Âm thanh Trịnh Văn Anh từ trong bóng tối truyền đến.

Thẩm Thính Miên không thể quên được cậu đã lảo đảo bước đi trên đường, đứng nhìn con đường lớn không có một chiếc xe nào. Cậu đang đi tìm sông, tìm một cái cầu. Đây không phải lần đầu tiên cậu bỏ nhà đi, thậm chí là cũng chẳng được coi là bỏ nhà đi nữa, vì nó chỉ là những trận giận dỗi chạy ra ngoài rồi cuối cùng cậu cũng đầu hàng và chật vật chạy về nhà. Có điều lần này không phải vậy, cậu thật sự muốn tìm một nơi để nhảy xuống.

Thoáng sau, tay Trịnh Văn Anh từ phía sau mạnh mẽ kéo cậu lại, sắc mặt đỏ bừng, tức giận đến mức sắp thở không nổi: “Mày đi đâu vậy hả? Mẹ nói mày có nghe không hả? Mày còn biết đường mà về nhà sao!”

Lúc đó cậu đã nói thế nào nhỉ?

“Đây không phải nhà, đây chỉ là một chỗ dừng chân miễn phí thôi.”

“Bang!”

Trịnh Văn Anh tát cậu một cái, trên mặt gân xanh đều nổi lên hết: “Mẹ sinh ra mày, nuôi mày, cho mày chỗ ở, khổ cực đi sớm về khuya ra sức làm lụng để cho mày ăn học, cho mày lớn lên…”

Mỗi lần bà nói những điều này là mỗi lần chạm đến chỗ đau của cậu. Cậu chưa từng có khả năng sinh ra miễn dịch với những lời nói này.

Thẩm Thính Miên nhớ rõ chính mình đang cười, trên mặt nóng rát phát đau, nói: “Con đồng ý chuyện đó sao? Con đồng ý để mẹ sinh ra con rồi nuôi con sao?”

Đây là lần đâu tiên cậu dùng những lời lẽ sắc nhọn như vậy để nói với mẹ mình: “Con cũng nói luôn, con căn bản không muốn được sinh ra trên cõi đời này. Việc hiện tại muốn làm nhất chính là chết!”

Cậu rối loạn, trong chỉ toàn là tiếng ầm ầm như tiếng pháo, thế giới xung quanh như đang quay tròn, cậu vẫn nói trong mơ hồ: “Mẹ nuôi con, được. Hơi bất mãn một chút thì cứ vậy mà mắng mà quát, mẹ có yêu con không? Mẹ thật sự cảm thấy mẹ đang rất rất yêu con à? Trừ việc cho con học hành, cho con cơm ăn miễn phí, chỗ ở miễn phí thì còn lại mẹ nghĩ mẹ đã yêu con được bao nhiêu nữa?”

Kỳ thật không phải là không có yêu thương, hằng đêm Thẩm Thính Miên đều suy nghĩ  những yêu thương đó không đủ để triệt tiêu oán hận nơi cậu. Không có chỗ để trút hết những oán hận này ra, giờ đây chúng đang phá hủy thế giới của cậu.

Trịnh Văn Anh mở to mắt, đôi mắt đỏ ngầu, bà mở miệng thở từng ngụm lớn, Thẩm Thính Miên lại chợt thấy cảm giác đồng quy vu tận này với bà thế mà lại làm cậu thống khoái cực độ.

“Đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với mẹ mày sao? Hả?”

Bọn họ tựa như hai người không cũng huyết thống, đang cầm dao chỉa vào nhau.

“Nhìn đi, nhìn xem mẹ mày nuôi lớn cái loại con gì đây? Bạch nhãn lang*! Mày nhìn mày ích kỷ đến cỡ nào hả?” (*Bạch nhãn lang: danh từ chỉ sự vong ân bội nghĩa)

“Mày quá ích kỷ, mẹ mày nuôi mày lớn đến như thế này, lớn như thế này đây! Trịnh Văn Anh nắm lấy vạt áo cậu, mắng xa xả, “Mày nghĩ mẹ mày sung sướng lắm sao! Nửa đêm đã phải đi chở hàng, không có một ngày ngủ thẳng giấc! Vậy là vì ai, không phải đều vì mày sao? Trước giờ mày có nghĩ tới những việc này hay chưa, mở miệng chỉ biết trách mẹ mày thôi phải không!”

“Con không nghĩ tới mẹ sao? Ngần ấy năm, con còn chưa đủ hiểu chuyện sao, chưa đủ nghe lời sao!”

Thẩm Thính Miên rống thật to, “Đừng đổ hết mọi thứ lên đầu con, chẳng phải con đã sớm nói với mẹ là mẹ có thể đi tìm người mới! Mẹ muốn sống theo cách nào đều có thể, đừng có mỗi ngày lấy con làm cái cớ! Mẹ không phải đang nuôi con, mẹ chỉ đang cố tìm đã một cái cớ cho cuộc sống khốn khổ này thôi!”

Nhưng mẹ cậu không nghe thêm, bà lộ ra biểu tình chán ghét, nói: “Mày thật sự không hiểu chuyện một chút nào cả! Từ nhỏ mẹ mày đã phải chịu hết những chua cay đáng lẽ mày phải chịu, mày được bao bọc tốt quá nên giờ quá yếu ớt quá kiêu căng, một chút khổ sở cũng không chịu được, cũng không trải qua chuyện gì phải đến mức bị đả kích lớn cả. Không vui liền oán trách mẹ mày! Thật sự không hiểu chuyện!”

Thẩm Thính Miên đột ngột mà cười một tiếng: “Vậy mẹ hiểu sao, con đến bây giờ còn sống chính là vì không muốn người khác nói mẹ thật đáng thương, không muốn người khác nói mẹ khổ cực nuôi con lớn như vậy lại mất đi, tất cả mọi người sau lưng mẹ đều sẽ nói mẹ đáng thương đến cỡ nào…”

“Vậy mày liền đi chết đi! Trịnh Văn Anh quát to.

Thẩm Thính Miên không đợi đến Chủ nhật nữa. Nếu mẹ cậu muốn cậu chết đi vậy cậu sẽ chết ngay lập tức. Cậu đi theo con đường kia, lúc này trên đường đã vắng người. Trong trí nhớ của cậu, cậu và Lý Mục Trạch cứ đi thẳng xuống, đến cửa sổ nhà hắn là có thể thấy cây cầu kia.

Cậu đứng một mình trong đêm gió lạnh, đang là mùa hè như vậy mà cũng có lúc rét lạnh như thế này. Cậu theo bản năng ngẩn đầu nhìn về phía nhà Lý Mục Trạch, không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy nơi đó hình như đang sáng đèn. Chờ cho ánh đèn kia tắt, cậu sẽ nhảy xuống. Nghĩ như vậy, cậu liền cười một chút, thả nụ cười vào hư vô.

Lý Mục Trạch cũng cảm thấy mình hình như cũng xuất hiện ảo giác. Sáng nay, hắn bỏ vở nháp vào thùng quyên góp, buổi chiều nó liền xuất hiện trong bàn của Thẩm Thính Miên. Hắn dựa vào cửa sổ, nhớ lại những gì Tôn Tinh Bằng nói, đầu óc rối bời.  

Sau đó hắn thấy Thẩm Thính Miên trên cầu, đối phương không biết đang làm gì, đứng bất động ở thành cầu. Hắn cho rằng mình gặp ảo giác, dụi dụi mắt mấy cái rồi nhìn lại mới xác định rõ đây là Thẩm Thính Miên.

Hắn không chút suy nghĩ liền tung cửa chạy ra ngoài.

Thẩm Thính Miên thấy đèn đã tắt. Cậu bỗng nhớ đến bóng dáng của Lý Mục Trạch giữa những tán cây dưới trời xanh, tình yêu như bóng cậu trĩu nặng cả mùa hạ. Chuyện rồi cũng sẽ nhanh chóng chìm vào dĩ vãng. Cậu chậm chạp nhìn xuống mặt nước, khoảng cách rất xa mà lại như rất gần.

“Thẩm Thính Miên!”

Cậu giật mình, xoay đầu lại thì thấy Lý Mục Trạch chạy đến. Giữa màn đêm tĩnh mịch, hắn như một thứ ánh sáng diệu kỳ chiếu đến, cậu có cảm giác mình như đã tới được thiên đường.

“Cậu…”

“Cậu làm gì ở đây?” Sắc mặt Lý Mục Trạch lạnh lẽo, quát cậu thật to như đang chất vấn cậu.

Thẩm Thính Miên hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, ngơ ngẫn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.

“Quên đi!” Lý Mục Trạch bực bội nói, “Cậu nói ra cũng chẳng có lời gì hay, tớ tới đây hỏi cậu…”

Hắn giơ quyển vở trong tay lên: “Đây là cái gì?”

Đôi mắt Thẩm Thính Miên chậm rãi nhìn nó, ngơ ngác đáp: “Vở nháp của cậu.”

Lý Mục Trạch cũng sửng sốt, thoáng tức cười nói: “Đúng vậy.”

“Buổi sáng tớ đã quyên góp nó rồi.” Lý Mục Trạch nổi giận hỏi, “Vì sao lại xuất hiện ở bàn cậu?”

Thẩm Thính Miên buồn cười hỏi: “Cậu lục đồ của tớ à?”

“Lục đồ cậu thì đã sao?” Lý Mục Trạch không hề cảm thấy hổ thẹn, thẳng thừng hỏi cậu, “Cậu lấy vở tớ làm gì?”

Thẩm Thính Miên bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cậu không ngờ sự việc lại đến nước này. Lúc này đây Lý Mục Trạch và cậu – một người đáng lẽ đã chết lại có một cuộc đối thoại lạ lùng thế này đây, cậu chỉ có thể cứng đờ phủ nhận: “Không có gì hết.”

“Vậy đây là cái gì?” Lý Mục Trạch khẽ nhếch mép, tức giận nói: “Còn nữa, tại sao cậu lại giữ tẩy của tớ?”

“Cục tẩy gì, tớ không biết gì hết!” Thẩm Thính Miên nói năng lộn xộn, thoái thác lung tung, muốn xoay người đi. Lý Mục Trạch thấy thế liền túm chặt tay cậu, mạnh mẽ không buông, đưa tay vào túi của cậu thì lấy ra được một cục tẩy. Lý Mục Trạch sửng sốt hỏi: “Sao cậu lại như vậy hả?”, âm thanh run rẩy, “Thẩm Thính Miên, cậu còn nói cậu không lấy?”

Thẩm Thính Miên chao đảo nhắm mắt lại, không trả lời hắn, cậu muốn bỏ chạy nhưng sức lực của Lý Mục Trạch lại quá mạnh. Cậu bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn, chỉ muốn nhanh chóng chạy đi. Lúc này trên đường người và xe đều còn rất ít. Giấc mộng cũng không thật hơn lúc này là bao nhiêu.

Lý Mục Trạch cưỡng chế kéo cậu đi tới một chỗ vắng người. Thẩm Thính Miên không đủ sức để vùng ra, đầu óc cậu càng lúc càng thanh tỉnh hơn, không biết mình đang làm gì, cậu không rõ Lý Mục Trạch là hạnh phúc hay là kiếp nạn của đời cậu. Nhưng trái tim cậu đột đập mạnh làm cho cậu rất sợ hãi, cậu theo bản năng giãy dụa thật mạnh. Lý Mục Trạch vừa thả lỏng một chút thì lại để cậu thoát ra được.

“Tớ hỏi lại một lần nữa,” Lý Mục Trạch nhanh chóng phản ứng lại, xoay người chặn đường cậu chạy, ánh mắt trực tiếp nhìn vào cậu, “Đồ của tớ có phải cậu lấy hay không?”

Hắn đã không còn cần câu trả lời của Thẩm Thính Miên bởi vì Thẩm Thính Miên đã nhìn rất mềm yếu, chậm rãi lui về phía sau, hoang mang nhìn Lý Mục Trạch.

“Cục tẩy này, tớ đã quyên góp lâu rồi.” Lý Mục Trạch ngơ ngẩn nói, giống như chính mình cũng không tin được: “Thậm chí còn lâu hơn cả ngày đó nữa!… Lâu hơn ngày tớ thổ lộ với cậu, vì sao cậu lại có cục tẩy này?”

“Tớ thấy nó đẹp.” Thẩm Thính Miên yếu ớt nói, “Nhà cậu có tiền, đồ dùng học tập nào cũng đẹp, nên tớ cầm thôi.”

“Không phải như vậy.” Lý Mục Trạch kiên quyết phủ nhận, ngữ điệu yếu ớt của người kia định lừa hắn nữa sao, “Cậu đừng hòng gạt tớ nữa, lời nói trong miệng cậu không có lời nào thật cả!”

Lý Mục Trạch hôm nay dù có thể nào cũng không để cho Thẩm Thính Miên đi, hắn không hiểu, nắm bả vai Thẩm Thính Miên, dùng sức nói: “Cậu thích tớ, rõ ràng là có thích tớ, thậm chí còn thích tớ trước cả khi tớ thích cậu cơ mà!”

Thẩm Thính Miên hốt hoảng chớp mắt, mở miệng thở hổn hển.

Lý Mục Trạch thất vọng hỏi: “Vì cái gì? Tớ thật sự không hiểu, nếu thích tớ, tại sao còn muốn đẩy tớ ra?”

Thẩm Thính Miên vẫn không nói lời nào, Lý Mục Trạch nhắm hai mắt lại, rồi mở ra, trong mắt toàn là tơ máu, hắn kéo Thẩm Thính Miên vào lồng ngực, cố gắng kiềm chế bản thân, khàn khàn gọi tên cậu: “Miên Miên.”

Thẩm Thính Miên ngơ ngẩn rơi nước mắt, cậu biết Lý Mục Trạch thích cậu nhưng không ngờ đến Lý Mục Trạch lại thích cậu đến vậy.

Cậu hít hít vài cái, nghe thấy Lý Mục Trạch hỏi cậu: “Miên Miên, có phải cậu đã gặp chuyện gì không?”

Thẩm Thính Miên rụt người vào trong ngực Lý Mục Trạch, dù đã khắc chế hết sức nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, cậu bắt đầu khóc, Lý Mục Trạch nóng nảy xoa mặt cậu, hỗn loạn hỏi: “Sao vậy? Nói với tớ đi, cậu gặp chuyện gì? Nói với tớ rồi hai ta sẽ cùng nhau nghĩ cách được không?”

Hắn nâng mặt Thẩm Thính Miên lên, cả người Thẩm Thính Miên đều run lên, cậu khóc dữ dội, trong lòng Lý Mục Trạch vừa nóng như lửa đốt vừa đau lại tức giận: “Ai khi dễ cậu? Ai mắng cậu?”

“Không có.” Thẩm Thính Miên một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ, cậu sờ đôi tay của Lý Mục Trạch, nức nở nói, “Tớ sợ.”

“Sợ cái gì!” Lý Mục Trạch cắn răng hỏi.

Tầm mắt Thẩm Thính Miên trở nên mơ hồ, cậu nỗ lực phác họa ra hình dáng của người kia, nhỏ giọng nói dối: “Tớ thích con trai, tớ sợ.”

Nghe đến đó, Lý Mục Trạch rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút. Hằn sờ mặt Thẩm Thính Miên, ôm chặt cậu vào lòng, thở phào một cái: “Bảo bối.”

Thẩm Thính Miên lại bắt đầu run rẩy, Lý Mục Trạch vỗ lưng cậu, ôn nhu nói: “Đừng sợ.”

“Tớ sẽ không để bất kì kẻ nào làm tổn thương cậu hết.” Lý Mục Trạch dùng áo khoác bọc cậu lại rồi ôm chặt, “Cậu đang rất an toàn đúng không nào? Chúng ta cùng chia sẻ với nhau, cùng nhau tìm cách vượt qua thì cậu sẽ không có gì phải sợ hết, được chứ?”

Thẩm Thính Miên tham lam hít lấy hơi thở đầy mùi vị an toàn trên người Lý Mục Trạch, cố gắng giành giật từng tia ấm áp trên người hắn, bỗng nhiên cậu cảm thấy tiêu chuẩn bốn mùa gì đó đều là vô nghĩa, trong cậu giờ đây chỉ có sự ấm áp trong vòng tay Lý Mục Trạch và cái lạnh lẽo bên ngoài vòng tay ấy.

Cậu không thể chết được. Cậu đã nghĩ: Mình chết đi rồi thì cậu ấy phải làm sao bây giờ, cậu ấy đã vì mình mà làm nhiều như vậy.

Lý Mục Trạch không hỏi cậu vì sao đã muộn thế này rồi mà còn ở bên ngoài, hắn chỉ kéo áo khoác cho cậu kĩ càng rồi kéo cậu về nhà. Người trong nhà Lý Mục Trạch đã ngủ hết, hắn cũng không mở đèn mà mò mẫm dẫn cậu vào phòng mình.

Hắn đưa điện thoại cho cậu: “Gọi một tiếng cho mẹ cậu đi.”

Thẩm Thính Miên không muốn gọi điện, chỉ nhắn một tin nhắn rồi thôi. Cậu cuộn tròn trên giường Lý Mục Trạch, cảm giác này phi thường khô ráo và ấm áp. Lý Mục Trạch cùng cậu nằm xuống, nương theo bóng trăng để nhìn theo bóng dáng cậu.

Lúc này người cậu yêu không tán tỉnh, không nói lời âu yếm nào, hắn chỉ ở phía sau thành khẩn nói: “Miên Miên, tớ muốn ôm ôm.”

Thẩm Thính Miên xoay người lại, lăn vào vòng tay hắn. Lý Mục Trạch ngửi mùi hương trên người cậu, lần đầu tiên trong mấy ngày nay có thể cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.

“Lần này cậu không thể rời đi nữa.” Hắn chậm rãi, dùng ngữ khí thương tâm lại mềm mại nói, “Nếu còn nữa, tớ không biết mình có thể kiên trì theo đuổi cậu hay không nữa.”

“Được.”

Lý Mục Trạch ôm cậu, không ngừng hôn nhẹ nhàng lên môi cậu, nỉ non: “Yêu cậu, Miên Miên, tớ rất yêu cậu.”

Thẩm Thính Miên chậm rãi thả lỏng, lại cảm thấy chính mình có lẽ cũng không cần mảnh tình cảm này. Cậu trong nháy mắt suy nghĩ xem điều gì mình cần làm, cậu cần phải nói chân tướng cho Lý Mục Trạch biết rằng chuyện này không liên quan đến việc có yêu hay không. Cậu nên dũng cảm nói ra, giống như Lý Mục Trạch dũng cảm ôm tâm tư chờ đợi dù không hiểu người mình thích có thật sự thích mình không.

Chẳng phải rất lâu rất lâu về trước cậu đã hiểu rõ rồi sao?

Cậu có thể thích Lý Mục Trạch đã là một hồi ức đẹp đẽ rồi. Hạnh phúc mà hắn mang lại cho cậu còn nhiều hơn rất nhiều so với những đau khổ không cách nào lý giải trong cậu. Con đường này chắc chắn phải bước tới cùng, dù cho sẽ không có Lý Mục Trạch bước cùng cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK