• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc anh hùng cứu mỹ nhân này của Hứa Vị Trì, về sau lại được Phàn Kỳ trau chuốt rất nhiều viết vào nhật ký không gian QQ của mình, lúc đầu thì còn để công khai, sau đó thì phát hiện vậy mà chỉ có khách ghé thăm nhưng không có ai comment, bèn lén lút chạy tới quán net khóa lại.

Lúc ấy cậu còn cười nhạo bọn họ, mấy người đúng là không hiểu cái gì gọi là đẹp trai.

Bây giờ nghĩ lại, may mắn lúc đó sĩ diện, mấy hôm sau đã khóa lại ngay, nếu không cho dù cậu có chôn đầu xuống 3000 cây số dưới lòng đất cũng không thể xóa nhòa được dĩ dãng dơ dáy dễ gì giấu giếm này.

Đám nhóc lưu manh kia chỉ mới có mười mấy tuổi đầu thôi, đã từng trông thấy cảnh tượng này bao giờ, hơn nữa với khí thế cùng chiều cao của Hứa Vị Trì, khiến đám tụi nó sợ tới mức lập tức quay đầu chạy mất dép.

Mấy tấm chiếu mới chưa trải sự đời, trước khi đi còn buông những lời đại loại như “Mày chờ đó cho tao”, “Coi như hôm nay mày gặp may”.

“Không sao chứ?” Hứa Vị Trì xoay người hỏi Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không sao.”

Hứa Vị Trì hỏi: “Có đau ở đâu không?”

Phàn Kỳ vốn định nói không có, nhưng bỗng cảm thấy hình như chân mình đau đau thì phải.

Cậu cúi đầu nhìn, Hứa Vị Trì bên cạnh cũng cúi đầu nhìn theo, quả nhiên thấy ở chỗ mắt cá chân sưng lên.

Hứa Vị Trì cau mày, hỏi: “Bị bọn họ đánh à?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không phải, tôi không cẩn thận trật chân thôi.”

Hứa Vị Trì gật gật đầu, tiếp đó nhấc cờ lê lên bỏ vào trong túi mình.

Đừng nói đám nhóc lưu manh kia, chính Phàn Kỳ cũng chưa từng trải qua việc đời gì, lần đầu tiên thấy có người đem cờ lê bỏ túi quần, động tác lại còn liền mạch lưu loát như vậy. Cơ mà, sao nó lại đẹp trai đến vậy nhỉ.

“Để tôi xem.” Hứa Vị Trì vừa dứt lời liền ngồi xổm xuống.

Nương theo ánh sáng, Hứa Vị Trì nghiêm túc xem xét mắt cá chân của Phàn Kỳ, nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Hứa Vị Trì ngẩng đầu: “Có đau không?”

Phàn Kỳ: “Không đau.”

Hứa Vị Trì đặt tay lên mắt cá chân, lại dùng lực một chút.

Phàn Kỳ: “Đau.”

Hứa Vị Trì liền thu tay về: “Tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

Phàn Kỳ vội vàng xua tay: “Này thì không cần đâu, nó chỉ sưng lên một tí mà thôi, trong phòng tôi có thuốc, bôi mấy ngày là khỏi.”

Hứa Vị Trì “Ừ” một tiếng, không ép buộc nữa, nhấc chân đứng lên.

Hứa Vị Trì hỏi: “Còn cách nhà bao xa nữa?”

Phàn Kỳ chỉ vào đằng sau: “Đi qua ngõ nhỏ này, lại quẹo một ngõ nhỏ khác, rồi quẹo thêm một ngõ nhỏ nữa, lại quẹo tiếp một ngõ nhỏ khác, lại……”

Phàn Kỳ không biết mình nói bao nhiêu lần “Lại quẹo một ngõ nhỏ” nói đến tự đùa mình luôn.

Cũng là đùa Hứa Vị Trì.

Hứa Vị Trì nói: “Tôi đưa cậu về.”

Phàn Kỳ vui vẻ gật đầu: “Cũng được.”

Vừa hay cậu cũng có ý này, còn đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào đây.

Hứa Vị Trì tắt đèn xe, bỏ cờ lê trở lại, rồi đi theo Phàn Kỳ đi về nơi cậu ở.

Bọn họ không sóng vai nhau đi, Hứa Vị Trì đi chậm hơn Phàn Kỳ nửa bước, Phàn Kỳ đi khập khiễng, có lẽ là do Hứa Vị Trì muốn trông chừng cậu.

Chỉ là vết thương của Phàn Kỳ không thật sự nghiêm trọng tới mức cần có người đỡ, thật sự là làm cậu thấy đáng tiếc tiếc tiếc tiếc không thôi. Thậm chí cậu còn bắt đầu hối hận, vừa nãy Hứa Vị Trì chạm vào chân cậu lần đầu tiên, đáng lẽ cậu nên la đau mới đúng.

Xung quanh đều là ngôi nhà cũ kỹ, có điều mỗi ngõ nhỏ cũng không dài lắm, đại khái là cảm thấy cũng đủ dùng nên cách đôi ba cái ngõ mới lắp một cây đèn.

Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu vào bóng người thấp thoáng lại mờ ảo, thoáng đan xen lại cùng nhau, rồi lại thoáng tách rời.

Hai người không nói lời nào, cứ như vậy mà đi, xung quanh vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân một trước một sau vang vọng trong đêm.

Bầu không khí lại càng vi diệu hơn.

Đương nhiên, có lẽ chỉ một mình Phàn Kỳ cảm thấy vi diệu, biết đâu trong lòng Hứa Vị Trì đang cảm thấy sao cái tên này lại phiền phức như vậy, sao đoạn đường này lại dài đến như vậy.

Chờ đến lúc Phàn Kỳ dần dần bình tĩnh lại, cậu mới hơi ý thức được cái gì đó.

Đánh nhau? Uống rượu? Lại còn cả đêm không về nhà? Rồi thức cả đêm? Chơi game?

Hửm?

Trong nháy mắt này, Phàn Kỳ có cảm giác công việc gia sư này khó lòng mà giữ được.

Có vẻ như cậu cũng nên giải thích mọi chuyện với Hứa Vị Trì một chút. 

“À thì…” Phàn Kỳ liếm liếm môi, nhìn về phía: “Mấy người đó vừa nãy, bọn họ……”

Hứa Vị Trì thấy Phàn Kỳ không muốn nói nữa, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Phàn Kỳ khụ khụ: “Là thế này, tôi có một đứa em trai, nó và đám người vừa nãy trước đây học cùng một trường. Mấy người đó thường xuyên bắt nạt em tôi, tôi báo lại cho giáo viên nhưng không có tác dụng gì, cho nên sau đó tôi…”

Hứa Vị Trì cười cười: “Tìm người đánh tụi nó một trận?”

Phàn Kỳ cười gượng: “Đúng vậy đó.”

Giải thích thế này hình như cũng không xoay chuyển được cái gì.

Phàn Kỳ: “Ha ha.”

Có điều, vấn đề Hứa Vị Trì quan tâm lại là: “Em ấy bây giờ thế nào rồi?”

Phàn Kỳ à một tiếng: “Mẹ tôi đã làm thủ tục chuyển trường cho nó rồi, bây giờ nó cũng ở Lâm Thành, vẫn chưa nghỉ.”

Hứa Vị Trì gật gật đầu.

Phàn Kỳ nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Đau dạ dày là vì, ngày hôm qua có một người bạn học của tôi, nói là trước nay chưa từng thấy tôi uống rượu, muốn thử, nên mới gọi tôi tới” Phàn Kỳ nâng giọng lên một chút: “Vốn…vốn… vốn dĩ tới chỉ để ăn BBQ thôi.”

Phàn Kỳ nói xong lại nuốt nuốt nước miếng.

Hứa Vị Trì nghe xong vẫn đặt trọng điểm ở nơi mà Phàn Kỳ không ngờ tới: “Lần đầu tiên uống rượu à?”

Phàn Kỳ gật đầu: “Ừm, ngày hôm qua là lần đầu tiên.”

Hứa Vị Trì hỏi: “Thế nào?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Uống không quen, nhưng vì sĩ diện mà, phải cố uống thôi.”

Hứa Vị Trì cười cười, hỏi Phàn Kỳ: “Uống bao nhiêu?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình tôi uống hết bao nhiêu nữa, nhưng mà sáu đứa bọn tôi gộp lại là hai kết.”

Hứa Vị Trì gật gật đầu: “Cũng còn được.”

Phàn Kỳ quay đầu hỏi: “Anh có biết uống rượu không?”

Hứa Vị Trì nói: “Tôi thường xuyên uống rượu.”

Phàn Kỳ bất chợt lộ ra ánh mắt ngây thơ ngu ngơ nai tơ chưa trải sự đời của mình, vừa nhìn vừa hỏi Hứa Vị Trì: “Sao thế?”

Hứa Vị Trì không kịp thời trả lời ngay, dường như phải mất vài giây sau, mới bất đắc dĩ nói: “Chuyện làm ăn ấy mà.”

Lúc này Phàn Kỳ mới “à” lên một tiếng, xoay đầu lại đi tiếp.

Phàn Kỳ: “Anh bắt đầu kinh doanh từ khi nào thế?”

Hứa Vị Trì nói: “Lúc tôi học đại học năm hai.”

Phàn Kỳ: “Năm hai đã bắt đầu rồi sao.”

Hứa Vị Trì một lời khó nói hết, bảo: “Cũng không còn cách nào khác.”

Trong lúc trò chuyện, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người họ đã về đến dưới lầu.

Nếu không phải vì sợ đám người kia lại tìm tới, hay người nào đó vẫn còn muốn ở cùng với Hứa Vị Trì lâu thêm một lúc, thì nội tâm của Phàn Kỳ quả thật không hề muốn để Hứa Vị Trì đưa cậu về.

Nơi cậu ở là một phòng trọ cũ, một người như Hứa Vị Trì đứng đó cảm thấy không hề hợp một tí nào.

“Tới rồi.” Phàn Kỳ đỡ lan can, nói với Hứa Vị Trì.

Hứa Vị Trì ngẩng đầu ngó qua tầng lầu, hỏi Phàn Kỳ: “Cậu ở lầu mấy?”

Phàn Kỳ nói: “Tôi ở trên lầu 5 ấy.”

Hứa Vị Trì cúi đầu, nhìn mắt cá chân của Phàn Kỳ.

Thấy ánh mắt này của Hứa Vị trì, Phàn Kỳ biết anh muốn giúp cậu lên lầu.

Nhưng Phàn Kỳ cảm thấy, Hứa Vị Trì có muốn giúp cậu thì nhiều nhất chính là đỡ cậu đi thôi, cho nên Phàn – tâm cơ – Kỳ lập tức nhanh trí, đánh đòn phủ đầu.

Cậu nói trước: “Chỉ là hơi bất tiện chút thôi.”

Quả nhiên Hứa Vị Trì hỏi lại: “Cậu định đi lên thế nào?”

Phàn Kỳ lùi lại một bước: “Nhảy lên thôi.”

Nhìn bộ dáng Hứa Vị Trì lúc này quả là không tán thành: “Lầu 5 lận đấy.”

Phàn Kỳ thoáng cười, thử: “Anh muốn giúp tôi lên à?”

Hứa Vị Trì: “Ừm, tôi……”

Phàn Kỳ thấy Hứa Vị Trì chuẩn bị thốt ra chữ “đỡ”, cậu lập tức nhanh mồm hỏi: “Anh muốn cõng tôi hay là bế tôi lên?”

Act cool, Hứa Vị Trì bỗng đứng hình mất 5 giây. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK