Hai người vẫn còn đang xếp hàng đăng ký, Phàn Kỳ đeo khẩu trang, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo kế bên Tề Việt tại cánh cửa cạnh lối đi an toàn không người qua lại.
Bệnh viện này cách khách sạn ngày hôm qua chỉ một con phố, Tề Việt đón Phàn Kỳ rồi băng thẳng tới đây, sau khi làm xong một đống thủ tục bây giờ mới đứng đó.
Xét thấy Phàn Kỳ vẫn còn được coi như là nhân vật của công chúng, Tề Việt đành lộ nửa người mình ra ngoài, che chắn giúp Phàn Kỳ, cũng nhỏ giọng hỏi cậu: “Tình huống thế nào? Rốt cuộc ngày hôm qua mày đã đi đâu?”
Phàn Kỳ hai tay cắm vào túi quần: “Không phải đã nói rồi sao, diễm ngộ.”
Tề Việt hoàn toàn không tin, liên tưởng tới Phàn Kỳ nói cậu đau mông, trong đầu Tề Việt đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Tề Việt hít hà một hơi: “Phàn Kỳ, không phải là mày gặp phải nguy hiểm gì đó chứ?”
Phàn Kỳ khẽ liếc nhìn Tề Việt một cái: “Không có……”
Tề Việt ồ một tiếng, hỏi Phàn Kỳ: “Vậy mày đau là vì…?”
Phàn Kỳ nói thẳng: “Ngày hôm qua tao gặp được Hứa Vị Trì.”
Tề Việt kinh hãi trợn to hai mắt, rồi sau đó mới chậm rãi nuốt vào một ngụm khí, nắm lấy cổ tay Phàn Kỳ, nghi hoặc: “Hứa Vị Trì là ai?”
Phàn Kỳ: “……”
Phàn Kỳ chỉ sau eo mình một cái: “Anh trai WC.”
“À à à,” Tề Việt gật gật đầu, sau đó lại kinh hãi hô lên: “A a a! Chuyện thế nào hả? Không phải mày nói anh ta đang ở Úc sao?”
Phàn Kỳ: “Tô Nguyên Cửu cầu hôn, anh ấy trở về hai ngày.”
Tề Việt có chút không rõ nguyên do: “Tô Nguyên Cửu cầu hôn thì có liên quan gì anh ta? Anh ta là bạn của Tô Nguyên Cửu?”
Phàn Kỳ lắc đầu, rất kiên nhẫn mà giải thích: “Hứa Vị Trì là anh trai của Hứa Dục.”
Tề Việt à một hơi thật dài, đại khái bởi vì Phàn Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ mà ném ra một câu như vậy, đột nhiên kéo Hứa Dục lại gần, Tề Việt lại à một hơi dài ơi là dài: “Đúng vậy, bọn họ đều họ Hứa.”
Phàn Kỳ: “Wow mày thật là lợi hại, cái này mà cũng có thể nghĩ ra.”
Tề Việt bật cười: “Vậy mày có thể giúp tao cướp vé vào concert của Hứa Dục được không? Lần trước tao không cướp được tức lắm đó!”
Vẻ mặt Phàn Kỳ lạnh tanh nhìn Tề Việt.
Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
Không lâu sau đã đến phiên Phàn Kỳ, Tề Việt cùng theo cậu vào trong, lúc làm kiểm tra xong lại cùng cậu đi ra.
Chờ đến khi hai người cùng nhau hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài bệnh viện một lần nữa, Phàn Kỳ phát hiện, hình như Tề Việt bị một sự đả kích khổng lồ nào đó đập vào mặt.
Phàn Kỳ vỗ một cái bụp vào đầu Tề Việt: “Mày lại cắn thuốc đấy à?”
Tề Việt từ từ quay đầu, từ từ đưa mắt nhìn Phàn Kỳ.
Tề Việt quả thật là, cả thị giác lẫn thính giác đều đã chịu chấn thương không hề nhẹ.
Trước lúc kiểm tra, cậu ta vẫn luôn cho rằng Phàn Kỳ chỉ là đau mông bình thường, Phàn Kỳ vẫn luôn không ngừng than thở mông đau, eo đau lưng đau, cho nên Tề Việt cứ nghĩ Phàn Kỳ bị người ta đánh, hoặc là bị té ngã mà thành.
Cho dù Phàn Kỳ đã nói ngày hôm qua cậu gặp được Hứa Vị Trì, Tề Việt cũng tâm tư trong sáng mà không nghĩ theo hướng kia.
Mà vừa rồi Phàn Kỳ khám bệnh, bác sĩ nói.
“Có dấu hiệu hơi nứt hậu môn, ngoài ra không có vấn đề gì khác.”
“Vận động tần suất vừa phải thôi, không nên quá kịch liệt.”
“Bắt đầu từ bây giờ không nên có sinh hoạt tình dục trong vòng một tuần.”
“Tôi kê một đơn thuốc bôi ngoài da cho cậu, cầm phiếu xuống dưới lấy đi.”
……
Tề Việt nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Phàn Kỳ: “Mày, mày cùng Hứa Vị Trì kia, hai người…?”
Phàn Kỳ thay Tề Việt điền vào chỗ trống: “Làm.”
Tề Việt kinh hãi nhìn Phàn Kỳ, Phàn Kỳ bị cậu ta làm cho chọc cười: “Vẻ mặt gì vậy hả, tao không thể làm tình sao?”
Tề Việt gật đầu: “Cưa cưa có thể.”
Phàn Kỳ cúi đầu nhìn thuốc trong tay một chút: “Lâu lắm rồi không làm, đúng là đau thật.”
Tề Việt phát ra chất giọng tò mò cùng kinh ngạc: “Trước đây mày cũng từng làm rồi hả?”
Phàn Kỳ cười: “Thế nào? Tao không xứng à?”
Tề Việt lắc đầu: “Không phải không phải.”
Tề Việt đã quen biết Phàn Kỳ lâu như vậy, cậu ta chỉ biết Phàn Kỳ từng có người yêu, chính là người mà cậu ấy xăm trên eo, ngoài ra cái gì cũng không biết.
Về chuyện tình cảm Phàn Kỳ một xíu cũng không có, mà Tề Việt vẫn luôn cố gắng lôi kéo gặng hỏi chuyện về anh trai WC, nhưng Phàn Kỳ chưa bao giờ chủ động nhắc tới.
Trong một đêm này……
Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.
Đang lúc nghĩ Phàn Kỳ đã rảo bước ra ngoài, Tề Việt vội vàng đuổi tới.
Cậu ta vẫn tò mò, gặng hỏi Phàn Kỳ: “Mày nói trước kia mày cũng, ừm, trước kia là cùng ai vậy?”
Phàn Kỳ thở dài: “Cũng là Hứa Vị Trì.”
Tâm hồn hóng bát quái trong người Tề Việt từng chút từng chút bị câu ra: “Là đoạn thời gian kia sao? Sau khi kỳ thi đại học kết thúc?”
Phàn Kỳ: “Ừm.”
Tề Việt wow một tiếng: “Tao mới biết được nha, người anh em mày được lắm, lúc làm là bao nhiêu tuổi?”
Phàn Kỳ: “19 tuổi.”
Tề Việt kích động lên: “Hứa Vị Trì bao nhiêu tuổi hả?”
Phàn Kỳ: “Lớn hơn tao ba tuổi.”
Tề Việt tiếp tục kích động: “Vậy đêm qua hai người cái ấy, hắn không thấy mày xăm sao?”
Phàn Kỳ: “Không thấy.”
Nói đến đây, Phàn Kỳ không khỏi cảm thán, thật sự một chút biến hóa Hứa Vị Trì cũng không có.
Hứa Vị Trì ấy mà, thích nhất là cùng cậu mặt đối mặt, còn thích vào lúc ấy ấy quan sát vẻ mặt Phàn Kỳ, nhất là vài ngày không gặp, anh có thể nhìn chằm chằm đến nỗi loại người không biết xấu hổ như Phàn Kỳ cũng phải dâng lên cảm giác thẹn thùng.
Ngày hôm qua lúc mới bắt đầu, Phàn Kỳ còn lo lắng Hứa Vị Trì sẽ đột ngột lật qua lật lại cậu gì đó.
Nếu mà để cho Hứa Vị Trì nhìn thấy hình xăm này, chẳng phải sẽ mất mặt chết luôn à.
Sau đó cậu lại phát hiện, cái lo lắng này vô cùng dư thừa, Hứa Vị Trì này vẫn là Hứa Vị Trì của trước kia.
Không biết ngần ấy năm, anh ấy có hay không cùng……
Quên đi quên đi, không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, có hay không có thì liên quan cái rắm gì đến cậu.
Sau khi lên xe, Tề Việt vẫn còn lải nhải với Phàn Kỳ về chuyện Hứa Vị Trì.
Ngày hôm qua gặp ở đâu? Đã nói cái gì? Tại sao trước đây lại chia tay? Sau khi chia tay thì có còn liên lạc không? Sáng sớm tỉnh lại hai người cảm thấy sao? Mày dự định sẽ làm gì tiếp theo?
Phàn Kỳ chậm rãi ngồi xuống, thắt dây an toàn lại.
Trước đây vì Hứa Vị Trì muốn đi Úc, bọn họ chia tay trong hoà bình, sau khi chia tay thì không còn liên lạc nữa, buổi sáng tỉnh lại Phàn Kỳ cảm thấy chính là đau đầu đau người đau mông, tiếp theo không tính làm gì, chiều nay Hứa Vị Trì đã quay về Úc, tóm lại chuyện này chính là sau khi uống rượu thì ONS*.
ONS là viết tắt của từ One Night Stand, có nghĩa là tình một đêm.
Phàn Kỳ: “Lái xe.”
Tề Việt nghe xong rất thất vọng mà à một tiếng: “Có thế thôi hả?”
Phàn Kỳ: “Không thì?”
Giọng điệu Tề Việt rất chi đáng tiếc: “Không nối lại tình xưa sao?”
Phàn Kỳ cười: “Mày làm sao vậy?”
Tề Việt khởi động xe, lắc đầu: “Không có gì.”
Lấy hiểu biết của Phàn Kỳ về Tề Việt, nhất định là giờ phút này Tề Việt đang tiếc thay hộ Phàn Kỳ.
Trong quan điểm về tình yêu của Tề Việt, tất cả những người có tình với nhau hẳn là nên có cái kết tốt đẹp. Dù sao thì loại chuyện này thật sự rất đẹp, vả lại Tề Việt còn cảm thấy bây giờ Phàn Kỳ vẫn còn nhớ thương Hứa Vị Trì.
Mặc dù, thật sự Phàn Kỳ có vẻ như là có chút nhớ thương Hứa Vị Trì.
Nhưng con người phải thực tế một chút.
Tề Việt lại hỏi: “Hai người cũng không để lại cách liên lạc hay gì đó sao?”
Phàn Kỳ à một tiếng: “Cái này thì có.”
Tề Việt dâng lên kích động.
Phàn Kỳ: “Lo mà lái xe đi.”
Tề Việt: “Để lại cái gì?”
Phàn Kỳ: “WeChat.”
Tề Việt chỉ vào túi Phàn Kỳ: “Mau cầm điện thoại, nói không chừng hắn gửi tin nhắn cho mày đó.”
Phàn Kỳ bất đắc dĩ: “Sao có thể chứ.”
Ngoài miệng nói sao có thể, tay lại không tự chủ được mà mở điện thoại lên.
Tiếp đó Phàn Kỳ đứng hình.
“Hửm?” Phàn Kỳ nhìn tin nhắn trên màn hình, hỏi Tề Việt: “Mày là thần tình yêu hả?”
Tề Việt đột nhiên hưng phấn: “Anh ta gửi tin cho mày?”
Phàn Kỳ: “Ừa.”
Tề Việt: “Gửi cái gì gửi cái gì?”
Phàn Kỳ cúi đầu đọc tin nhắn lên: “Anh đã đem quần áo của em đi giặt sạch rồi, ngoài ra, đây là số di động của anh.”
Tề Việt: “Wow cái kịch bản quê mùa này, tao thích, lần sau cứ viện cớ thay quần áo là có thể gặp lại.” Tề Việt bỗng chụp tay Phàn Kỳ: “Mau đưa số điện thoại của mày cho anh ta đi.”
Phàn Kỳ: “……”
Phàn Kỳ lặp lại lời từng nói: “Chiều nay, ảnh, phải về, Úc.”
Lửa của Tề Việt tắt ngóm: “Ờ.”
Phàn Kỳ reply lại một câu cảm ơn, cũng gửi số điện thoại của mình qua.
Rất nhanh, Hứa Vị Trì ở bên kia đáp lại một chữ: Ừm.
Cũng giống như chín năm trước, Hứa Vị Trì vẫn rất thích “ừm” như trước đây, chỉ có điều ‘ừm” của chín năm trước cùng “ừm” của bây giờ không giống nhau, ý nghĩa “ừm” của chín năm trước cũng không lạnh lùng như hôm nay.
Tất nhiên, chuyện này cũng không thể phủ định Hứa Vị Trì là một người thờ ơ với mọi việc.
Đôi khi, Hứa Vị Trì rất lạnh nhạt.
Chẳng qua bởi vì khi đó Phàn Kỳ quá thích Hứa Vị Trì, thấy anh cái gì cũng tốt, thế nên cảm giác lạnh nhạt cũng rất có cá tính. Thậm chí ngay cả một chữ “ừm” vô cùng đơn giản, cũng khiến Phàn Kỳ cảm thấy Hứa Vị Trì thật là gợi cảm đến mê người.
Bây giờ nghĩ lại cậu rõ là có hơi không còn cứu được.
Hứa Vị Trì vẫn luôn là loại người ít nói, hơn nữa Hứa Vị Trì thân sĩ phong độ từ trong cốt cách, nho nhã lễ phép, lúc mới bắt đầu Phàn Kỳ vẫn luôn không đoán ra Hứa Vị Trì nghĩ cái gì.
Có điều không lâu sau vẻ ngoài lịch thiệp của Hứa Vị Trì đã bị Phàn Kỳ đâm thủng.
Bạn có thể tưởng tượng được không? Một người đàn ông phong độ như thế, sẽ ở trên chiếc giường gỗ trong căn phòng nhỏ mà Phàn Kỳ thuê, dùng sức như này, như này rồi lại như này với cậu.
Vì chỉ ở chỗ đó một lần như vậy, Phàn Kỳ thật sự có ấn tượng rất khó phai.
Cái giường kia cọt kẹt đến nỗi Phàn Kỳ hãi không thôi, lúc ấy cậu nhịn không được bày tỏ với Hứa Vị Trì bảo giường sắp sụp rồi, chẳng qua Hứa Vị Trì cũng không thu liễm chút nào, còn dùng chất giọng trầm thấp gợi cảm Phàn Kỳ rất thích, nói bên tai Phàn Kỳ.
“Nếu sụp anh mua cho em cái mới.”
À đúng rồi, Phàn Kỳ nhớ ra, hôm đó cậu đã chọc giận Hứa Vị Trì.
Đến nỗi tức giận cái gì, Phàn Kỳ quên mất tiêu rồi. Khi đó cậu rất trẻ trâu cũng rất phản nghịch, cứ thích chọc cho Hứa Vị Trì tức giận. Hứa Vị Trì có thể ghen tuông một xíu, là cậu có thể vui tung bay lên trời.
Hồi tưởng chuyện cũ thật là dễ làm cho đầu óc con người ta tràn ngập phế liệu màu vàng*, lòng bàn tay Phàn Kỳ nóng hổi.
Phế liệu màu vàng (黄色废料): xxoo, H+:)))
Đại khái chuyện của cậu và Hứa Vị Trì cũng chỉ có như vậy, Tề Việt nói mấy câu rồi thôi.
Lại lái qua một con phố, Tề Việt mở miệng hỏi: “Lát nữa mày bôi thuốc thế nào?”
Phàn Kỳ nói: “Chuyện này thì không phiền mày nhọc lòng.”
Tề Việt ồ một tiếng.
Một lát sau, Tề Việt lại từ từ bảo: “Vậy chẳng phải cái mông của mày đau vô ích rồi hay sao.”
Phàn Kỳ khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy Tề Việt nói rất chí phải.
Nghĩ vậy cậu liền móc điện thoại ra, click mở WeChat của Hứa Vị Trì.
Xe ngừng trước đèn đỏ, Phàn Kỳ cúi đầu bùm bùm đánh chữ.
Phàn Kỳ: Làm sao bây giờ đây anh à, em thấy hơi không thoải mái.
Phàn Kỳ: Anh có chịu trách nhiệm hông?