Phàn Kỳ ngồi ở một bên, bên cạnh là Tề Việt, kế bên chính là Chu Tiêu Đằng. Khương Chỉ Ninh thì ngồi đối diện Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì ngồi bên cạnh Khương Chỉ Ninh.
Mọi người vừa ngồi xuống, người phục vụ đã đem mấy món ăn nhẹ và rượu lên.
“Nếm thử xem, chai này là tôi lấy từ một nhà máy rượu của một người bạn đó,” Khương Chỉ Ninh nói với mọi người: “Giúp tôi uống thử xem thế nào, tôi dự định nhập ở nơi này.”
Tề Việt thò đầu nhìn, rồi hỏi Phàn Kỳ bên cạnh: “Mày từng uống loại rượu này chưa? Tao chưa từng uống bao giờ.”
Phàn Kỳ gật đầu: “Uống rồi.”
Khương Chỉ Ninh nghe vậy thoáng nhướng mày: “Cậu hiểu về rượu sao?”
Phàn Kỳ: “Cũng không hẳn.”
Tề Việt không đồng ý, vội vàng bổ sung giùm: “Hiểu, nó thích rượu lắm đó, từng uống rất nhiều rượu rồi.”
Lời vừa dứt, phía đối diện Hứa Vị Trì đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn Phàn Kỳ một cái.
“Rượu này thế nào?” Khương Chỉ Ninh hỏi Phàn Kỳ.
Vừa lúc người phục vụ rót cho Phàn Kỳ một ly, Phàn Kỳ cầm lấy rồi uống một ngụm, đưa ra suy nghĩ của bản thân: “Mùi vị của rượu này dễ uống, giá cả cũng không đắt, khá tốt.”
Chỉ nói tới đây thôi, Khương Chỉ Ninh đã lập tức hiểu rõ, và nói: “Mọi người cũng uống xem sao.”
Phàn Kỳ nghĩ một chút, đoạn nói tiếp: “Nhãn hiệu này có một loại rượu khác, hiếm hơn một chút, hương vị cũng rất đặc biệt, chỉ là không phải ai cũng uống được.” Phàn Kỳ cười: “Đắt xắt ra miếng.”
Khương Chỉ Ninh à một tiếng, cười nói với Phàn Kỳ: “Tôi biết cậu đang nói tới cái nào rồi, tôi chỉ sợ mọi người uống không quen nên không mang ra.”
Khương Chỉ Ninh nói xong lập tức quay đầu gọi phục vụ đứng cách đây không xa: “Cậu mau đi gọi Tiểu Trịnh đem mấy bình rượu để trong hầm rượu mà hôm trước được gửi tới đây đi.” Khương Chỉ Ninh lại nói với Phàn Kỳ: “Cho cậu nếm thử.”
Phàn Kỳ gật đầu: “Được thôi.”
Khương Chỉ Ninh than ôi: “Rượu thì tôi không hiểu lắm, người khác đề cử cái gì thì tôi mua cái đó thôi.”
Phàn Kỳ mỉm cười: “Tôi cũng chỉ tùy tiện uống thôi.”
Khương Chỉ Ninh: “Không sao, tôi cũng cho cậu tùy tiện uống.”
Hai người tôi nói một câu anh đáp một câu, chờ tới khi đoạn đối thoại này ngừng lại, dư quang Phàn Kỳ thấy Hứa Vị Trì đang nhìn cậu, mà Tề Việt cũng đang nhìn cậu.
Hứa Vị Trì nhìn một lúc liền dời tầm mắt, nhưng Tề Việt thì không.
Phàn Kỳ quay đầu nhìn thẳng Tề Việt, cả một bầu trời nghi hoặc.
Tề Việt nở nụ cười với Phàn Kỳ, trong ánh mắt đầy hóng hớt, còn hất cằm về phía Khương Chỉ Ninh và Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ: “……”
Trước lúc phục vụ đem những chai rượu kia lên tới, đám bạn lúc nãy Khương Chỉ Ninh nói đến cũng đã tới.
Hai nữ một nam, cách đó không xa đang đi lại đây.
Khi sắp tới gần đây, Tề Việt đột nhiên ơ ơ mấy tiếng.
Phàn Kỳ nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Khương Chỉ Ninh và Chu Tiêu Đằng tiến lên nghênh đón khách, Tề Việt liếc nhìn Hứa Vị Trì, chỉ vào mấy người phía trước: “Có dưa,” cậu ta kề sát vào kể cho Phàn Kỳ: “Người đàn ông này bây giờ đang theo đuổi cô gái váy đỏ kia, hai người chắc cũng sắp rồi, ở bên nhau cũng là chuyện không sớm thì muộn thôi, mà trước cô gái váy đỏ này, người đàn ông đó có theo đuổi một người chính là cô gái áo lam kia kìa, chỉ có điều áo lam mãi vẫn không đồng ý, về sau anh ta cũng từ bỏ,” Có lẽ là thấy người sắp đi tới đây, tốc độ kể của Tề Việt bỗng tăng nhanh: “Thật ra lần này Khương Chỉ Ninh chỉ mời người đàn ông đó và váy đỏ thôi, thế nhưng áo lam vẫn cứ một hai phải tới cùng.”
Phàn Kỳ cười: “Không hổ danh là mày mà, trùm hóng hớt.”
Tề Việt nhướng mày lên Phàn Kỳ: “Cũng thường thôi.”
Dứt lời, năm người cũng đã lại đây ngồi xuống, Khương Chỉ Ninh đứng bên cạnh bàn đơn giản mà giới thiệu mọi người với nhau chút.
“Vị này chính là %#.”
“Vị này chính là @#.”
“Vị này chính là &%#.”
Ây da ngại ghê, giới thiệu tận ba người cùng một lúc, Phàn Kỳ thật sự không nhớ nổi.
Cứ vầy đi, dựa vào màu sắc trang phục của họ, chúng ta hãy gọi họ là Tiểu Lam, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng nhé.
Khương Chỉ Ninh bảo bọn họ cứ ngồi tùy ý, cả ba người nói được, rồi cùng đi tới ghế trống đối diện Phàn Kỳ, trên đường đi, dường như Tiểu Lam liếc nhìn Hứa Vị Trì nhiều thêm một cái, sau đó cô ta bước nhanh đi lên trước, kéo chiếc ghế bên cạnh Hứa Vị Trì ra, ngồi xuống.
Phàn Kỳ thoáng nghiêng đầu một chút, nhìn Tiểu Lam này.
Sau khi Tiểu Lam ngồi xuống, cúi đầu chỉnh sửa lại tóc tai, sửa sang lại váy, chỉnh lại tay áo, rồi lại túi xách, một bộ sau khi đã hoàn thành, bỗng ngẩng đầu nở một nụ cười: “Thật ra mọi người cũng có thể gọi em là Alice, bạn bè xung quanh em đều gọi em là Alice, cứ thế có lẽ đã thành thói quen với em rồi.”
Tề Việt này là người dễ kết bạn kết bè, tức thì đã gọi: “Alice.”
Tiểu Lam tiếp tục: “Thời tiết hôm nay thật so cold, cũng may là em có mang theo áo khoác, lát nữa ăn barbecue (BBQ) sao?”
Khương Chỉ Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Lam: “A, I like, em nói trước nha, em muốn một phần hơi spicy chút.”
Phàn Kỳ không nhịn được thoáng nhướng mày, rồi đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Vị Trì một cái, vừa lúc, Hứa Vị Trì cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời nở nụ cười.
Không chỉ có Phàn Kỳ, mà cả hàng ghế bên Phàn Kỳ và Khương Chỉ Ninh phía đối diện cũng cười, dường như mọi người đều có chút hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Vì để bầu không khí bớt gượng gạo, Khương Chỉ Ninh cầm ly rượu: “Nào nào, tới đủ cả rồi, mọi người cụng ly cái đi.”
Tất cả đều sôi nổi cầm ly rượu lên.
Khương Chỉ Ninh nói tiếp: “Nhân dịp chúng ta, uh,” hắn dừng một chút: “Nhân dịp cái gì nhỉ?”
Phàn Kỳ đột nhiên bổ câu: “Englisher.”
*Chỗ này Phàn Kỳ đang cà khịa Tiểu Lam nói chuyện kiểu nửa Tây nửa Tàu ấy. Ai bảo muốn cua chồng ẻm:)))
Khương Chỉ Ninh: “Ha ha ha ha ha ha ha ha,” hắn cười cười tỏ vẻ trách cứ với Phàn Kỳ, hàm hồ cho qua: “Nào nào nào cụng ly cụng ly.”
Đặt ly xuống, Khương Chỉ Ninh dùng ngón tay gõ gõ bàn Hứa Vị Trì: “Cậu thật sự quen với Phàn Kỳ hả?”
Hứa Vị Trì hỏi Khương Chỉ Ninh: “Thì sao?”
Khương Chỉ Ninh cười: “Không có gì, tớ thấy bộ dáng hai người trông không thân lắm.”
Hứa Vị Trì nghe xong trực tiếp hỏi Phàn Kỳ: “Chúng ta có quen không?”
Phàn Kỳ cũng lấy lời này hỏi Hứa Vị Trì: “Chúng ta có quen sao?”
“Chậc chậc,” Khương Chỉ Ninh hơi nghiêng đầu chút: “Chỉ cần nhìn cái tương tác này là biết không bình thường rồi,” Khương Chỉ Ninh bày ra bộ dáng tui rất có hứng thú đó nha: “Quen biết nhau thế nào vậy? Vị Trì cậu ấy ở Úc gần chín năm, có lẽ hai ba năm mới trở về một mà lần nhỉ, chẳng lẽ là quen trước đó nữa sao?”
Phàn Kỳ cầm ly rượu lên và giữ im lặng.
Tề Việt cầm rượu cười hì hì hóng hớt.
Phàn Kỳ không trả lời, nên Hứa Vị Trì chỉ có thể trả lời.
Hứa Vị Trì: “Quen trước đây.”
Khương Chỉ Ninh hỏi đến cùng: “Chẳng lẽ là bạn học?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không phải, em ấy là gia sư tại nhà của Hứa Dục.”
Khương Chỉ Ninh à thật dài một tiếng: “Nghe như không quen lắm nhỉ, hay là chuyện rất lâu về trước, phải không?”
Hứa Vị Trì sau khi nghe thì chậm rãi quay đầu, mặt vô biểu cảm mà nhìn Khương Chỉ Ninh.
Dường như trong ánh mắt ấy có chút ẩn ý, Khương Chỉ Ninh lập tức cười rộ lên, và nói: “Tớ thêm WeChat em ấy.”
Hứa Vị Trì lập tức: “Làm gì?”
Khương Chỉ Ninh cười: “Sao hả? Không cho thêm?”
Hứa Vị Trì vẫn cứ như vậy nhìn hắn.
Khương Chỉ Ninh trực tiếp quay đầu hỏi Phàn Kỳ: “Được không?”
Phàn Kỳ gật đầu, tiện đường lấy điện thoại ra: “Được chưa, tôi quét anh.”
Trong quá trình Phàn Kỳ quét Khương Chỉ Ninh, Khương Chỉ Ninh trộm nhún vai với Hứa Vị Trì.
Cũng là trong quá trình này, Tề Việt tay cầm ly rượu cười tựa như hoa nở.
“Xong rồi.” Phàn Kỳ mỉm cười với Khương Chỉ Ninh, cất điện thoại đi
Chỉ có điều Khương Chỉ Ninh không có lập tức cất đi, mà là làm trò trước mặt mọi người trực tiếp click mở ảnh đại diện của Phàn Kỳ.
Thấy ảnh đại diện không có gì, liền nhấp vào vòng bạn bè.
“Hở?” Khương Chỉ Ninh nhìn chằm chằm vào dòng chữ dưới ảnh đại diện trên điện thoại rồi đọc lên: “Tụi mày dám đụng đến cậu ấy thử xem.”
“Phụt!”
Phàn Kỳ tức khắc phun ra ngụm rượu trong miệng.
Vẫn may rượu không có nhiều, cậu vội vàng rút hai tờ khăn giấy lau lau miệng, lại lau lau cái bàn trước mặt.
“Khụ khụ, xin lỗi.”
Khương Chỉ Ninh thấy như vậy, tò mò hỏi: “Sao vậy? Những lời này đến từ đâu thế?”
Phàn Kỳ hoàn toàn không dám ngẩng đầu, nói hươu nói vượn: “Trước đây có quay một bộ phim, là một lời trong đó,” nói xong cậu lại bổ sung hai câu: “Tuổi trẻ bồng bột, xấu hổ ghê.”
Bà nó cậu cũng xém quên dưới ảnh đại diện trong vòng bạn bè của mình có mấy lời.
Được chắp bút viết lên vào 800 năm trước.
Oa.
Ôi chúa ơi.
Nhất định Hứa Vị Trì đã thấy rồi.
Khương Chỉ Ninh nghi hoặc: “Vậy sao? Rất thích lời thoại này hả?”
Phàn Kỳ căng da đầu thừa nhận: “Ừm.”
Không biết Khương Chỉ Ninh là đáp lời hay là cố khen, cười cười nói: “Khá hay, rất man.”
Phàn Kỳ: “Ha ha.”
Vòng bạn bè của Phàn Kỳ không có gì, chỉ hiển thị trong nửa năm, mà nửa năm này cũng không viết cái gì, thỉnh thoảng đi đâu đó đăng một bài, đôi khi nhìn thấy cái gì đó thú vị, ghi lại một chút, chỉ có thế mà thôi, cho nên rất nhanh Khương Chỉ Ninh đã lướt hết rồi.
Nhưng không ngờ là, Khương Chỉ Ninh thế mà lại nảy sinh hứng thú với cậu như thế, mới rời khỏi WeChat, liền nhấp vào Weibo.
“Tên Weibo là gì?” Khương Chỉ Ninh hỏi Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ: “Cũng là Phàn Kỳ.”
Khương Chỉ Ninh gật gật đầu, tức khắc đã tìm thấy.
Hai giây sau, Khương Chỉ Ninh lại đọc lên dòng tiểu sử dưới ảnh đại diện.
“Chỉ cần chịu nỗ lực thì mãi mãi không bao giờ là muộn.”
Phàn Kỳ: “……”
Ha?
Cái thứ gì nữa vậy trời?
Hai đồng tử Phàn Kỳ giãn ra, da đầu tê dại.
Mới vừa có dũng khí nâng đầu lên, lại lập tức rũ xuống.
Rồi xong, double kill luôn!