Phàn Kỳ rung đùi đầy đắc ý: “Kệ đó, dù sao thì anh đã thua câu hỏi đầu tiên rồi, tới anh đó, tiếp theo là lượt hỏi của anh.”
Với câu hỏi đầu tiên của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì ngay lập tức hiểu rõ tinh túy của trò chơi này là ở đâu.
Một lát sau, Phàn Kỳ bỗng cười khẽ một tiếng, có hơi lâng lâng, cầm rượu nhếch cằm nhìn Hứa Vị Trì: “Nghĩ gì lâu vậy hả, nhanh chút coi.”
Hứa Vị Trì ngước mắt nhìn Phàn Kỳ, đặt câu hỏi đầu tiên của anh trong trò chơi này: “Bây giờ em vẫn còn sớm……” Hứa Vị Trì nói đến đây bỗng nhiên bật cười, không nói tiếp nữa.
*Có lẽ cả câu là thế này 你现在还秒泄, nôm na là “Bây giờ em vẫn còn bắn trong một giây/ ra sớm.” Có lẽ HVT đang chọc PK vụ hồi trước có lúc PK mới vào trận là bắn liền luôn =)))
Có lẽ Phàn Kỳ biết được Hứa Vị Trì muốn nói cái gì, dự tính ở trong đầu là một chuyện, nhưng phong độ thân sĩ từ trong xương cốt lại không cho phép anh thốt ra loại từ ngữ như vậy ra khỏi miệng.
“Haha haha haha haha haha,” Phàn Kỳ bật cười: “Cứ nói ra đi anh ơi, đừng có xấu hổ, ở đây chỉ có hai ta không có người ngoài, muốn nói cái gì thì nói cái đó, em không có truyền ra ngoài đâu.”
Hứa Vị Trì ho khan khụ khụ mấy tiếng, tựa như là chuẩn bị rất lâu, nghĩ đến mức tai cũng đỏ cả lên, sau cùng kéo Phàn Kỳ lại gần mình, thì thầm bên tai Phàn Kỳ câu nói vẫn chưa dứt kia.
Phàn Kỳ: “Haha haha haha haha haha, anh muốn chọc em chết cười sao?”
Hứa Vị Trì ngồi xuống: “Em trả lời.”
Phàn Kỳ nói mà mày cũng không nhíu lại: “Đương nhiên.”
Hứa Vị Trì thoáng đơ người một chút rồi sau lại nở nụ cười vô cùng bất đắc dĩ: “Được rồi, đến lượt em.”
Phàn Kỳ đã sớm có chuẩn bị, cái này quá đơn giản: “Hứa Vị Trì không được, năm phút đã làm xong.”
Hứa Vị Trì cầm ly rượu, khóe miệng treo một nụ cười, không nói câu nào mà chỉ nhìn Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ: “Haha haha haha haha, anh à anh có hai điểm rồi nha.”
Hứa Vị Trì vẫn như cũ không nói lời nào.
Phàn Kỳ nhích qua một chút, chớp chớp mắt nhìn Hứa Vị Trì: “Đến anh đó.”
Hứa Vị Trì buông tiếng thở dài, đột nhiên nói: “Em yêu anh không?”
Phàn Kỳ tức khắc không cười nữa, má lúm đồng tiền cũng lặn mất tăm trong nháy mắt.
Hứa Vị Trì: “3.”
Phàn Kỳ rũ mắt thoáng cười một cái: “Đương nhiên.”
Hứa Vị Trì khẽ cười một tiếng, lỗ tai lại đỏ ửng lên.
Phàn Kỳ cảm thấy nhất định là sẽ thắng chắc rồi, cậu không biết xấu hổ thế này, Hứa Vị Trì nào có cửa thắng được cậu.
Nếu Hứa Vị Trì đã muốn mượn trò chơi này để hỏi ra bí mật, vậy cậu cũng sẽ làm thế.
Vậy là câu hỏi tiếp theo, Phàn Kỳ nói: “Từ đó tới bây giờ, Hứa Vị Trì chỉ từng yêu một người là Phàn Kỳ.”
Hứa Vị Trì đang chuẩn bị uống rượu, nghe thấy câu hỏi này liền đặt ly rượu xuống, đối diện với ánh mắt của Phàn Kỳ.
Bầu không khí chợt trở nên ôn hòa hơn nhiều, Hứa Vị Trì không nhìn Phàn Kỳ quá lâu, rất nhanh lại rũ mắt xuống.
Anh nói: “Đương nhiên.”
Mặc kệ là thật hay giả, giờ phút này Phàn Kỳ vô cùng sảng khoái.
Phàn Kỳ hào hứng bảo: “Lượt của anh.”
Hứa Vị Trì uống hết ngụm rượu vẫn còn chưa uống xong, nói: “Chỉ từng yêu một mình anh.”
Phàn Kỳ khẽ cười một tiếng, trong một thoáng này, cậu cảm thấy Hứa Vị Trì thật sự rất là đáng yêu.
Phàn Kỳ: “Anh à anh nhường em hả, câu này cũng quá là đơn giản, anh còn như vậy nữa là em thật sự sẽ thắng đó.”
Hứa Vị Trì: “3, 2……”
Phàn Kỳ lại nhích qua chút nữa, nhìn vào mắt Hứa Vị Trì: “Đương nhiên.”
Hứa Vị Trì mím môi cười, cúi đầu lại nhấp thêm một ngụm rượu.
Khi Phàn Kỳ chơi trò này với người khác, đều phải nghĩ làm cách nào để không bị thua thiệt, bây giờ chơi với Hứa Vị Trì, trái lại nghĩ ra một cách chơi mới.
Là loại trò chơi ái muội mới mẻ, khác biệt và thú vị.
Với bầu không khí thế này, Phàn Kỳ lại hỏi câu tiếp theo: “Làm tình với em sướng không?”
Hứa Vị Trì bỗng bật cười, còn gật đầu bảo: “Đương nhiên.”
Phàn Kỳ thở dài một tiếng: “Anh hỏi câu nào kích thích chút đi, hai điểm rồi đó,” Phàn Kỳ giơ ngón tay chọc chọc mặt dây chuyền của Hứa Vị Trì: “Nếu không thì cái này sẽ là của em, vào tay quan là của quan, em thích làm gì với nó thì làm, anh có quý nó như thế nào thì cũng không làm gì được nữa đâu đấy.”
Phàn Kỳ nói xong nhìn chằm chằm vào Hứa Vị Trì, nhưng lại thấy dáng vẻ không hề hoảng hốt chút nào của Hứa Vị Trì.
Rõ ràng lúc trước còn bảo vệ kỹ thế kia, bây giờ lại phớt lờ thế này, Phàn Kỳ không hiểu ra sao, lại càng tò mò hơn.
Hứa Vị Trì: “Anh hỏi.”
Phàn Kỳ nâng cằm: “Anh hỏi.”
Hứa Vị Trì: “Nhiều năm như vậy rồi, có từng nghĩ tới anh không?”
Phàn Kỳ: “Đương nhiên.”
Phàn Kỳ trả lời xong lại cười rộ lên, Hứa Vị Trì nghe thấy vậy cũng nở nụ cười, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra mà nâng ly rượu của mình lên cụng vào nhau một cái.
Phàn Kỳ nuốt xuống ngụm rượu trong miệng, nói với Hứa Vị Trì: “Nếu chơi nữa nhất định anh sẽ thua.”
Dường như chính Hứa Vị Trì cũng biết mình không có cơ hội thắng, chấp nhận số phận mà ừ một tiếng.
Phàn Kỳ cố tình bĩu môi, cố tình nói: “Vậy em và đàn anh, chúng em……”
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, Phàn Kỳ đã cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ ngoắc ngoắc tay với Hứa Vị Trì: “Chơi tiếp nữa cũng không còn gì thú vị, cho em đi.”
Tay Hứa Vị Trì chạm vào sợi dây đỏ một cái, nhưng rất nhanh đã thu tay lại, anh nhìn Phàn Kỳ nói: “Chơi chán rồi thì trả lại cho anh.”
Phàn Kỳ: “Nhanh lên, cho thì cho, lắm lời vô nghĩa như vậy làm gì.”
Hứa Vị Trì lắc đầu, động tác của anh vô cùng thong thả mà lấy mặt dây chuyền ra từ trong áo, sau đó cúi đầu ngắm nhìn.
Vẫn rất quý nó sao, trong nháy mắt Phàn Kỳ liền không vui.
Phàn Kỳ: “Người khác tặng hả?”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng: “Coi như vậy.”
Cả người Phàn Kỳ bốc lên mùi chua đến nỗi không chịu được.
Phàn Kỳ: “Ai đó? Người yêu cũ tặng à?”
Hứa Vị Trì vẫn: “Ừm.”
Phàn Kỳ sắp tức chết ở trong lòng rồi, nhưng mà vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh mà nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Sau khi đặt ly rượu xuống, cậu nhìn thấy Hứa Vị Trì vẫn còn đang ở kia sờ sờ mò mò, cậu trực tiếp đứng lên, vòng tới sau lưng Hứa Vị Trì: “Để em lấy.”
Hứa Vị Trì buông tay ra.
Nhìn ra được đây là sợi dây đỏ có hơi lâu năm rồi, chất lượng rất tốt, màu sắc cũng không phai đi bao nhiêu, nhất định là vật này được tết.
“Đây là nút chết kiểu gì vậy? Chưa từng thấy bao giờ.” Phàn Kỳ cầm lên thử, nghiêm túc quan sát: “Không phải là anh đeo lên rồi thì không nghĩ tới chuyện sẽ tháo ra đấy chứ.”
Hứa Vị Trì thẳng thắn thừa nhận: “Ừm. “
Một trận ghen tuông thật sự bốc lên từ đầu ngón chân của Phàn Kỳ, rồi xông thẳng lên đại não.
Phàn Kỳ dùng sức kéo một cái: “Gỡ không được, cắt luôn đi.”
Hứa Vị Trì ngay lập tức nắm lấy tay Phàn Kỳ: “Không được.”
Phàn Kỳ lớn tiếng: “Vậy phải làm thế nào bây giờ! Gỡ không ra mà!”
Hứa Vị Trì bó tay mỉm cười, anh trở tay qua, ôm eo Phàn Kỳ, kéo cậu lại gần..
Phàn Kỳ thuận thế ngồi trên đùi Hứa Vị Trì, cậu không mấy vui vẻ mà nhìn Hứa Vị Trì đăm đăm: “Làm gì?”
Hứa Vị Trì bỗng kéo mặt dây chuyền ra: “Em nhìn thử xem đây là cái gì?”
Phàn Kỳ bĩu môi: “Này không phải là ngọc sao.”
Hứa Vị Trì bật cười, búng vào trán Phàn Kỳ một cái thật nhẹ: “Bên trong.”
Phàn Kỳ cúi đầu ngắm nhìn, vẫn rất không vui: “Làm sao để nhìn cái này.”
Hứa Vị Trì: “Điện thoại, bật đèn pin.”
Phàn Kỳ nghe lời mà cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, nhấp bật đèn pin.
Vì sợi dây đỏ của Hứa Vị Trì khá ngắn, Phàn Kỳ buộc phải nhích lại gần, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Vị Trì một cái, còn chưa kịp nhìn gì thì não đã rút trước, nhào lên cắn cằm Hứa Vị Trì một cái.
Hứa Vị Trì ăn đau tới hít một hơi, Phàn Kỳ vui vẻ mỉm cười, lúc này mới nghiêm túc nhìn.
“Cái gì đây.” Phàn Kỳ nhoài cả người lên phía trước.
Hình như bên trong cũng là ngọc, đen tuyền.
Góc độ này Phàn Kỳ thấy không rõ, lại đổi góc độ khác: “Cái gì mà rối thế, anh nói thẳng cho em có phải tốt hơn không.”
Ngoài miệng Phàn Kỳ tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng lại nhìn đến rất nghiêm túc, nheo bên trái, xong lại nheo mắt phải.
Tất nhiên là Hứa Vị Trì không muốn nói cho cậu biết đây có gì, muốn để chính cậu tự xem.
Quả thực không thể hiểu được!
Phàn Kỳ vừa bực vừa kiên trì, cuối cùng cũng tìm được một góc tốt, có thể nhìn thấy toàn cảnh trong cái khối vuông kia.
Là một hình hộp chữ nhật nhỏ, thoạt nhìn là món đồ nhỏ rất tinh xảo.
Phàn Kỳ lại gần thêm chút nữa.
Trên đó hình như có chữ.
Phàn Kỳ chớp mắt mấy cái, tay không dám cử động, sợ động một chút thôi, khối vuông nhỏ bé sẽ biến mất.
Chữ gì ấy nhỉ?
Phàn Kỳ cẩn thận xoay một chút, dần dần, chữ đó cũng hoàn toàn hiện ra.
Trong nháy mắt thấy rõ đó là gì, da gà trên tay Phàn Kỳ liền nổi lên hết, tim cũng bắt đầu phối hợp mà nhảy thình thịch.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Hứa Vị Trì, thấy đôi mắt Hứa Vị Trì mang theo ý cười nhìn cậu.
Hứa Vị Trì: “Thấy rõ chưa.”
Phàn Kỳ nuốt nuốt nước miếng: “Rõ rồi.”
Hứa Vị Trì: “Còn muốn nữa không?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không.”
Đây không phải là, còn không phải là cái kính lúp lúc trước cậu lấy để khắc con dấu nhỏ cho Hứa Vị Trì hay sao?
Cái này mẹ nó.
Này mẹ nó……
Phàn Kỳ tắt đèn pin trên tay, cười tủm tỉm với Hứa Vị Trì: “Hề hề.”
Mùi chua trong người Phàn Kỳ tức khắc tung bay theo gió, thay vào đó là hương vị mật ong đặc quánh.
“Em không biết.” Phàn Kỳ không nhịn cười được mà nhìn Hứa Vị Trì, cả giọng cũng mềm đi: “Anh không nói làm sao em biết.”
Cậu nói xong liền nhào lên ôm Hứa Vị Trì.
Vị ngọt trong cơ thể càng ngày càng đậm đặc, chỉ cần tưởng tượng tới Hứa Vị Trì xem con dấu nhỏ do chính Phàn Kỳ khắc như bảo bối mà đeo ở trước ngực, nhiều năm trôi qua như vậy, Phàn Kỳ đã không thể nói ra là tư vị gì.
Hứa Vị Trì thật là tốt quá đi.
Đậu!
Sao lại có cảm giác như Hứa Vị Trì rất yêu cậu vậy cà.
Hứa Vị Trì nghiêm túc sao?
Giờ khắc này đầu óc Phàn Kỳ đã bắt đầu rối loạn thành một nùi, cậu ho khan khụ khụ vài tiếng, nhịn không được mà nói với Hứa Vị Trì: “Anh à, em hỏi anh một câu, anh phải nghiêm túc trả lời em, chúng ta không phải đang chơi đâu.”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ nhắm mắt lại, còn chưa mở miệng ra hỏi thì trái tim đã bắt đầu nhảy thình thình thình rồi.
Phàn Kỳ: “Ngoại trừ em ra, anh có từng quen bạn trai nào khác hay không?”
Hứa Vị Trì trả lời rất nhanh: “Chưa từng.”
Nụ cười ở khóe miệng Phàn Kỳ muốn ngăn cũng ngăn không được.
Cậu tiếp tục hỏi: “Anh thật sự chỉ từng yêu một mình em thôi sao?”
Hứa Vị Trì vẫn trả lời rất nhanh: “Ừm.”
Nút thắt trong lòng Phàn Kỳ đã hoàn toàn được cởi bỏ, bây giờ cả người đều đang lâng lâng.
Cái này cũng thật là vui.
Vì để khen thưởng cho Hứa Vị Trì, Phàn Kỳ nói: “Như vầy đi, mặc dù trò chơi là em thắng, nhưng xét thấy biểu hiện của anh cũng được, em cũng chấp nhận hình phạt của mình.”
Hứa Vị Trì nghe thấy vậy cũng rất vui vẻ: “Được.”
Có thể nghe ra được sự vui vẻ từ trong lời nói của Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ lại tiếp tục nói: “Anh à, em rất thích anh.”
Giọng điệu của Hứa Vị Trì tràn ngập niềm vui: “Ừm.”
Phàn Kỳ lập tức kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Vị Trì: “Anh không đáp lễ lại cái gì hả? Cũng nói là anh thích em đi chứ.”
Hứa Vị Trì mím môi cười, anh vòng tay ra sau ót Phàn Kỳ rồi kéo lại gần để cằm cậu lên vai mình, không cho Phàn Kỳ nhìn thấy anh: “Anh thích em.”
Phàn Kỳ khẽ cười lên một tiếng.
Thoải mái quá.
Cả hai chỉ ôm nhau vài phút mà không nói câu nào, chờ tới khi Phàn Kỳ tạm hoãn lại phân đoạn ngọt ngào này, rồi lại ngẩng đầu lên.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, hai tay nâng mặt Hứa Vị Trì, hỏi: “Vui lên chút nào chưa?”
Hứa Vị Trì cười hỏi: “Cái gì?”
Phàn Kỳ dùng ngón tay cái sờ càm Hứa Vị Trì: “Em thấy dáng vẻ nặng nề tràn đầy tâm sự của anh tối hôm nay, nếu em không thể giúp anh giải bày ưu tư, vậy chỉ có thể pha trò chọc anh vui lên, với sức lực nhỏ bé.”
Hứa Vị Trì nắm tay Phàn Kỳ, ánh mắt vô cùng dịu dàng nói: “Rất vui, cảm ơn em.”
Phàn Kỳ nghĩ rồi nghĩ, chớp chớp mắt với Hứa Vị Trì: “Chỉ là đêm nay mở lòng thôi thì vẫn chưa đủ, em sẽ nói một chuyện cho anh nghe.”
Hứa Vị Trì: “Là gì?”
Phàn Kỳ: “Giới thiệu với anh một chút về bạn trai cũ của em.”
Hứa Vị Trì thoáng đơ người, vẻ mặt tức khắc không ổn lắm: “Khỏi.”
Phàn Kỳ: “Haha haha haha haha, không muốn biết là ai sao?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không muốn biết.”
Phàn Kỳ: “Haha haha haha ha.”
Cái tật xấu, tự ăn dấm của mình.
Phàn Kỳ nhích tới, nâng tay Hứa Vị Trì lên, đặt trên hình xăm của mình, hỏi: “Thật sự không muốn biết hả?”
Hứa Vị Trì dường như đã đoán được chút gì đó, nhưng vẫn không thể xác định hỏi: “Có ý gì?”
Phàn Kỳ ôm lấy cổ Hứa Vị Trì ngồi xuống: “Em chỉ có một người bạn trai cũ, và chỉ có một người đã làm với em, đó chính là, Mr Toilet.”
Ngón tay đặt trên hình xăm của Phàn Kỳ đột nhiên siết mạnh hơn, Hứa Vị Trì nhìn chằm chằm vào mắt Phàn Kỳ: “Em đừng gạt anh.”
Phàn Kỳ: “Chuyện này có gì hay mà gạt.”
Rất nhanh Hứa Vị Trì đã không còn giấu được ý cười, nhưng anh vẫn tỏ ra nghi ngờ: “Em đã nói với anh là mấy tháng trước em và người khác đã, chuyện kia.”
Phàn Kỳ buông tiếng thở dài: “Chỉ nói cho có lệ thôi, không thể nào thua khí thế được.”
Hứa Vị Trì không giấu được nụ cười: “Thật sao?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Là thật.”
“Á!”
Hứa Vị Trì lại khiêng Phàn Kỳ lên.
Giá trị hạnh phúc đêm nay quả thực đã tăng vọt.
Hai người không chọn combo, bởi vì Phàn Kỳ đã nếm được món đặc biệt ngon ngọt ở chỗ Hứa Vị Trì, cho nên Phàn Kỳ cũng muốn cho Hứa Vị Trì một niềm vui sướng khó quên.
Cậu đã đặc biệt lên mạng tra thử, rồi học được một chút dư vị kỹ xảo mới lạ.
Cả hai đều rất dịu dàng, một bàn tay của Hứa Vị Trì đan chặt vào tay cậu, tay còn lại thì để trên tóc cậu, như có như không mà thỉnh thoảng còn sờ tai cậu.
Có điều sau đó chẳng biết thế nào mà hai người càng lúc càng trở nên điên cuồng, Phàn Kỳ cũng dần mơ hồ, không thể phân biệt được gì, nằm đó mặc người định đoạt.
Hứa Vị Trì vẫn thích nhìn chằm chằm cậu, mỗi khi Phàn Kỳ lấy lại tinh thần, đều không thoát khỏi ánh mắt Hứa Vị Trì.
Cậu rất thích đôi mắt này của Hứa Vị Trì.
Rồi sau đó nữa, Hứa Vị Trì bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu.
Đàn ông mà.
Nào cam lòng thua game, chung quy vẫn muốn đòi lại thua thiệt ở một phương diện khác.
Để đối phó với Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì có một trăm loại cách khác nhau, mỗi một cách đều có thể làm cho Phàn Kỳ khóc lóc xin tha.
Chỉ chuyện mười centimet này cũng đã đủ để cho Phàn Kỳ tan thành từng mảnh.
À còn có cái chuyện năm phút nữa.
Cứu mạng ahhh.