Quay qua quay lại, Phàn Kỳ đã uống cạn một chai rượu vang đỏ.
Kỳ thật rượu này cũng chẳng phải ngon đến nghiện, chỉ là tối nay Phàn Kỳ suy nghĩ quá nhiều, mà bên cạnh lại có rượu. Vậy nên trong lúc suy nghĩ, tay vô thức rót, miệng vô thức uống, cuối cùng không rõ mình đã uống hết bao nhiêu.
Mãi khi chiếc ly trên tay cạn đáy một lần nữa, Phàn Kỳ khẽ thở dài một tiếng, cả người rúc vào góc sô pha, ôm hai chân nhìn ra cửa rổ.
“Mấy giờ rồi?”
Phàn Kỳ hỏi xong câu này mới nhớ ra, trong phòng chỉ có một mình cậu.
Cậu gãi đầu, cầm điện thoại trên bàn, bấm mở màn hình, là 21 giờ 27 phút.
Hay lắm, uống tận gần một tiếng đồng hồ.
Phàn Kỳ day day huyệt thái dương, cảm thấy cả người đều nóng lên.
Cậu lại lấy thêm một chai rượu, tự rót cho mình một ly đầy. Sau đó, cậu nói với bản thân, không được uống nữa, nhưng tay vẫn nâng ly uống cạn.
“Ý,” Phàn Kỳ lầm bầm: “Chai này uống ngon quá.”
Nói xong cậu đặt ly xuống, chả hiểu sao lại đưa tay lên bắt mạch cho mình, bắt mạch xong bỗng cảm thấy sao mình ngu thế?
Lúc này cậu đang ở ranh giới giữa tỉnh và không tỉnh, cậu biết rõ mình đang làm gì, nhưng lại không khống chế được.
Trạng thái này chính là trạng thái tốt nhất, cũng là điều mà cậu muốn.
Phàn Kỳ chống bàn đứng lên, đứng trước gương nghiêm túc nhìn lại bản thân, cũng nở một nụ cười với chính mình trong gương, cầm lấy ly rượu còn thừa một chút, đi ra cửa.
Bước chân vẫn còn vững, chứng tỏ không đến mức bét nhè.
Hứa Vị Trì ở phòng nào nhỉ?
Đóng cửa phòng lại, Phàn Kỳ mở WeChat của Tề Việt, xem lại một lượt danh sách phòng mà Tề Việt gửi tới cách đây một tiếng.
Hóa ra chỉ cách phòng cậu có mấy phòng. Phàn Kỳ đi mấy bước là tới, ấn chuông cửa.
Trong lúc chờ Hứa Vị Trì ra mở cửa, Phàn Kỳ giơ tay xoa đầu mình một chút, khiến mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt, lại kéo áo xuống một chút làm lộ xương quai xanh.
“Cạch.”
Cửa mở rồi.
Phàn Kỳ lập tức nghiêng đầu cười rộ lên.
Hứa Vị Trì đang mặc áo tắm, có vẻ vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt.
“Hi!” Phàn Kỳ bước về phía trước một bước.
Hứa Vị Trì nhìn Phàn Kỳ một lượt từ trên xuống dưới, có vẻ hơi dừng ở xương quai xanh một chút: “Sao thế?”
Đúng vậy, sao thế?
Phàn Kỳ cầm ly, cắn lên miệng ly, nói với Hứa Vị Trì: “Tụi mình đụng hàng nè.”
Hứa Vị Trì dừng một chút: “Lại uống rượu nữa à?”
Phàn Kỳ mắt điếc tai ngơ: “Anh ơi, là đồ đôi nè.”
Hứa Vị Trì cau mày: “Mặc quần áo cho đàng hoàng vào.”
Phàn Kỳ cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra dây lưng trên eo có hơi lỏng.
Nhưng cậu cũng không định sửa sang lại, ngẩng đầu nhìn mái tóc của Hứa Vị Trì, thậm chí còn kéo dây lưng ra một chút: “Em còn chưa tắm đâu đấy.”
Hứa Vị Trì nuốt nước miếng, sau đó mới hỏi: “Vậy thì sao?”
Thắt lưng trên eo của Phàn Kỳ cứ lỏng lẻo không rơi, vì vậy Phàn Kỳ lại hơi kéo kéo chút nữa, lại dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên mà nói: “Máy nước nóng bên phòng em hỏng rồi, em mượn phòng tắm anh dùng chút nha.”
Nói xong, Phàn Kỳ lại nghiêng đầu cười, lộ má lúm đồng tiền xinh xinh, dây lưng hoàn toàn bung ra.
Hứa Vị Trì mắt nhanh tay lẹ, chân dài bước lên phía trước, một tay giữ thắt lưng của Phàn Kỳ, tay kia giữ cổ áo Phàn Kỳ, ngăn không cho áo choàng tắm rơi ra.
“Vào đi.”
Hứa Vị Trì nói xong, như là xách cổ Phàn Kỳ lôi vào phòng.
Không mang theo đồ để tắm rửa, chỉ mang theo một ly rượu vang đỏ, cho dù là ai, người đó cũng không tin Phàn Kỳ thật sự tới tắm.
Sau khi đóng cửa, Hứa Vị Trì đẩy Phàn Kỳ ra một chút, cau mày giúp Phàn Kỳ buộc dây lưng, còn vô cùng ân cần thắt lại thật chặt.
Phàn Kỳ vô cùng chân thành cảm ơn: “Anh ơi anh tốt quá đi!”, nói xong lại đưa ly rượu của mình cho anh, “Cho anh nè.”
Hứa Vị Trì nhận lấy ly rượu. Phàn Kỳ bước vào trong phòng, chẳng qua mới đi qua cửa, đột nhiên đã bị Hứa Vị Trì nắm lấy cổ tay.
Hứa Vị Trì hỏi: “Em về phòng uống rượu tiếp à?”
Phàn Kỳ giơ tay, chụm ngón cái và ngón tay, trả lời: “Em uống có một tí.”
Hứa Vị Trì thò đầu lại gần, Phàn Kỳ thuận tiện ôm lấy cổ Hứa Vị Trì, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế? Muốn hôn em hả?”
Hứa Vị Trì đưa mắt nhìn Phàn Kỳ, mùi hương của cậu ập đến quấn lấy anh, khiến anh không còn nhận biết được bất kỳ mùi nào khác.
“Còn tỉnh không?” Hứa Vị Trì hỏi.
Tay còn lại của Phàn Kỳ cũng đặt cổ Hứa Vị Trì: “Em vẫn tỉnh mà.”
Hứa Vị Trì sờ lên trán Phàn Kỳ, lại dùng mu bàn tay chạm vào mặt cậu: “Tôi lấy cho em ly sữa bò.”
Đôi tay của Phàn Kỳ đang ôm lấy cổ Hứa Vị Trì đột nhiên siết lại, không cho Hứa Vị Trì rời đi: “Không cần không cần, em uống có tí xíu thôi à.”
Hứa Vị Trì nhìn Phàn Kỳ, ánh mắt không quá tin tưởng.
Phàn Kỳ đột nhiên cười với Hứa Vị Trì, càng ghé đến gần anh hơn: “Anh ơi, anh thơm quá!”
Hứa Vị Trì cứng ngắc như cương thi.
Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh: “Lần trước anh đi, mấy hôm sau em lại sốt rồi.”
Hứa Vị Trì cũng nhìn chằm chằm Phàn Kỳ, không nói lời nào.
Phàn Kỳ tung chiêu, nhích lại gần anh, dùng chóp mũi cọ vào cổ Hứa Vị Trì: “Anh không nhớ em sao?”
3 giây mặc niệm.
Sau đó.
Loảng xoảng, loảng xoảng, leng keng.
Hay lắm, bị khiêng lên rồi.
Phàn Kỳ giật mình la một tiếng, cảm nhận được bản thân bị vác lên giữa không trung, cơ thể lắc lư theo nhịp bước chân của Hứa Vị Trì, cuối cùng oanh oanh liệt liệt hạ cánh xuống giường.
Trước giờ Hứa Vị Trì luôn thích ném Phàn Kỳ xuống giường, mà Phàn Kỳ cũng cực kỳ thích bị Hứa Vị Trì ném như thế.
Giường rất mềm, cậu còn nảy nhẹ lên một cái, sau đó rất nhanh đã bị Hứa Vị Trì đè xuống.
Dây lưng vừa mới buộc lại giờ hơi lỏng ra, cổ áo cũng mở rộng, đến mức có thể nhìn thấy nốt ruồi ngay dưới xương quai xanh của Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ vẫn còn nhớ, trong những nơi mà Hứa Vị Trì thấy được, anh thích nhất là má lúm đồng tiền của cậu. Còn trong những nơi mà anh không thấy, anh thích nhất chính là nốt ruồi này.
Trong khoảng thời gian hai tháng kia, xung quanh nốt ruồi của Phàn Kỳ lúc nào cũng là màu đỏ.
*Chú thích: Màu đỏ dấu hôn đó mọi người.
Quả nhiên, nhìn đi, Hứa Vị Trì lại chăm chú nhìn vào nốt ruồi ấy.
Phan Kỳ giơ tay lên, chân cũng siết chặt lấy Hứa Vị Trì. Cậu nhìn vầng trán đang đổ mồ hôi của Hứa Vị Trì, khẽ cười một chút, đột nhiên nói: “Lúc nãy em lừa anh đó, em tắm xong rồi.”
Ngụ ý là, em tắm sạch sẽ rồi, anh tới ăn em đi nè.
Ánh mắt Hứa Vị Trì tức khắc trở nên nguy hiểm. Anh bắt lấy đôi tay Phàn Kỳ đặt ra sau lưng, khiến cậu không thể không cong người.
Hứa Vị Trì cúi đầu, hỏi lại câu ở cửa: “Em uống hết bao nhiêu rồi?”
Lần này Phàn Kỳ vô cùng thành thật trả lời: “Hết một chai, trong phòng vẫn còn ba chai nữa.”
Hứa Vị Trì lại hỏi: “Lấy đâu ra nhiều rượu thế?”
“Khương Chỉ Ninh cho em đó.” Phàn Kỳ chớp chớp mắt: “Anh không có à?”
Cơ tay Hứa Vị Trì thoáng chốc cứng lại, trầm thấp nói: “Không có.”
Phàn Kỳ còn kỳ lạ mà ồ một tiếng: “Hình như chỉ mình em mới có thì phải, Tề Việt bảo nó cũng không có.”
Bàn tay Hứa Vị Trì đang giữ lấy Phàn Kỳ đột nhiên siết lại.
Phàn Kỳ cười cười, đoạn nói tiếp: “Khương Chỉ Ninh hình như thích em thật thì phải,” Phàn Kỳ nói xong còn hỏi: “Phải không anh?”
Hứa Vị Trì: “Không biết.”
Vẻ mặt Phàn Kỳ cực kỳ ngây thơ vô số tội: “Hôm nay em nói gì anh ấy cũng cười hết á.”
Giọng Hứa Vị Trì càng âm trầm: “Thì sao?”
Phàn Kỳ suy nghĩ rồi trả lời: “Hồi chiều Tề Việt còn nói với em, Khương Chỉ Ninh cũng được lắm, có thể thử suy xét.” Phàn Kỳ dò hỏi Hứa Vị Trì: “Anh thấy sao? Em thấy quan hệ của anh với anh ấy tốt như vậy mà.”
Hứa Vị Trì không nói lời nào.
Một lúc sau, Phàn Kỳ hơi trở mình: “Nói đi, để em tham khảo cái nào.”
Cơ tay Hứa Vị Trì giật thình thịch, anh nói: “Không được.”
Phàn Kỳ nghi hoặc: “Sao thế? Anh ấy cũng là người trong giới, có thể sau này tụi em sẽ hợp tác. Có tầng quan hệ này, chắc chắn sẽ rất tiện.”
Hứa Vị Trì nhíu mày, hỏi lại: “Tiện cái gì?”
Phàn Kỳ haiz một tiếng, làm vẻ mặt “anh chả hiểu gì cả” mà nói: “Em có thể đập tiền vào đoàn phim đó, như vậy đất diễn của em sẽ nhiều hơn, số người xem em diễn cũng nhiều hơn, rất có lợi cho sự phát triển của em đó.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Em muốn phát triển như thế nào?”
Phàn Kỳ: “Lên sóng nhiều, đất diễn nhiều thì khán giả nhiều, khán giả nhiều thì fan cũng sẽ nhiều, mà fan nhiều thì tài nguyên cũng càng tốt, tài nguyên tốt thì diễn sẽ càng tốt… Đây là một chuỗi liên tiếp.”
Hứa Vị Trì suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Fan của em nhiều không?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Cũng không nhiều lắm.”
Nghe vậy đôi mày Hứa Vị Trì mới thoáng giãn ra, tựa hồ như đang ngẫm chuyện gì.
Lúc bấy giờ Phàn Kỳ cũng đột nhiên tỉnh táo lại.
Ấy?
Sao tự nhiên đề tài lại lạc trôi đến tận đây rồi?
Mình đang làm gì ấy nhỉ?
Vì vậy cậu hơi chống chân đẩy người tới, để bản thân mình tới gần Hứa Vị Trì một chút.
“Anh ơi.” Phàn Kỳ gọi một tiếng: “Em muốn uống rượu.”
Hứa Vị Trì không đồng ý: “Không được uống nữa.”
Phàn Kỳ nhíu mày: “Em muốn uống, chỉ một tí thôi, một tí trong cái ly kia là được.”
Hứa Vị Trì giật mình, nhưng Phàn Kỳ lại quấn lấy anh càng chặt hơn.
Hứa Vị Trì đột nhiên bật cười, bất đắc dĩ nói: “Em buông ra đi, rượu ở trên bàn, tôi đi lấy cho em.”
Phàn Kỳ quấn càng chặt hơn: “Anh hôn em một cái nhé, em thả anh đi liền.”
Hứa Vị Trì nhìn chằm chằm đôi mắt Phàn Kỳ, dường như muốn nhìn sâu trong lòng Phàn Kỳ, nhìn xem rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì, em ấy là thật hay giả.
Phàn Kỳ chỉ cười, ánh mắt chẳng giống với ánh mắt Phàn Kỳ trước đây, có rất nhiều điều Hứa Trì không còn hiểu được nữa.
Người này, có còn là Phàn Kỳ của trước kia không?
Hứa Vị Trì dần dần buông tay Phàn Kỳ, nhưng sau một lúc do dự, Phàn Kỳ cũng không rút tay từ sau lưng, vẫn giữ tư thế ấy đối diện với Hứa Vị Trì.
Hứa Vị Trì không hoảng, Phàn Kỳ càng không sợ.
Cuối cùng Hứa Vị Trì cũng giơ cờ trắng đầu hàng trước. Anh dời tầm mắt, dùng ngón tay khẽ gạt lọn tóc đang che khuất đôi mắt Phàn Kỳ.
Ngay khoảnh khắc trán Phàn Kỳ hoàn toàn lộ ra, tay Hứa Vị Trì đột nhiên phát lực giữ lấy gáy Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ ưm một tiếng, ngửa cổ lên, cùng lúc đó, Hứa Vị Trì cũng cúi xuống, hôn xuống môi cậu.
Lúc đầu Hứa Vị trì rất lo lắng, bàn tay giữ lấy ót Phàn Kỳ, dần dần gia tăng lực độ.
Phàn Kỳ cảm nhận được rõ ràng hết thảy xúc cảm kích thích của đôi môi và những ngón tay do anh mang đến.
Có một thứ mà Phàn Kỳ cực kỳ thích ở Hứa Vị Trì, chính là tay của anh.
Không nói đến những ngón tay thon dài, điều mà Phàn Kỳ thích, chính là mỗi khi Hứa Vị Trì phát lực, gân xanh trên tay anh đều nổi rõ lên, trông cực kỳ nam tính.
Trước giờ cậu vẫn xấu hổ chưa từng nói chuyện này bao giờ, cũng có một chuyện mà cậu không cho Hứa Vị Trì nhắc đến, vì liên qua đến gân xanh của Hứa Vị Trì.
Có một lần cậu nằm sấp, Hứa Vị Trì ở phía sau cậu. Lúc mới bắt đầu, bàn tay của Hứa Vị Trì đặt bên cạnh đầu cậu, cậu vừa ngẩng đầu đã bắt gặp bàn tay đang nắm lấy khăn trải giường, gân xanh nổi lên, hiện rõ trên những đốt ngón tay.
Chuyện này khiến cậu bị kích thích, thế là, Phàn Kỳ bắn.
Đây là chuyện mà Hứa Vị Trì rất muốn đem ra khoe khoang, nhưng lại hơi tế nhị nên cũng đành nín không kể ra. Sau đó Phàn Kỳ tự kỷ hẳn hai tiếng đồng hồ, không ai dỗ được.
Lúc đó cậu còn nhỏ, đối với cậu mà nói, đây là một đả kích rất lớn.
Lúc này bàn tay anh cũng dùng lực mạnh như vậy, trên mu bàn tay có lẽ đều nổi từng đoạn gân xanh.
Chỉ cần tưởng tượng, Phàn Kỳ đã chịu không nổi rồi, huống chi, lúc này, Hứa Vị Trì đang từ từ chậm lại, bắt đầu đùa giỡn với đầu lưỡi của cậu.
Phàn Kỳ rút tay từ sau lưng, nắm lấy cổ áo của Hứa Vị Trì, kéo xuống một chút.
Lại kéo xuống thêm chút nữa.
Lại kéo xuống thêm xíu nữa.
Sau đó…
“Khụ khụ…”
Phàn Kỳ đột nhiên ho khan, đẩy Hứa Vị Trì ra: “Sao lại thế hả, sao kỹ thuật hôn của anh kém thế?” Phàn Kỳ bị sặc, nằng nặc đổ lỗi cho Hứa Vị Trì, còn giả bộ quát một câu: “Bao lâu rồi anh không hôn thế hả?”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ ngồi dậy, trả lời Phàn Kỳ: “Tháng trước.”
Phàn Kỳ hỏi tiếp: “Còn trước đó thì sao?”
Hứa Vị Trì đột nhiên chớp mắt, vẻ mặt vô cảm nhìn Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ hỏi xong kỳ thật cũng hơi lo lắng. Cậu nghĩ kỳ thật mình cũng không muốn nghe đáp án lắm, vì vậy không đợi Hứa Vị Trì trả lời, cậu đã nhanh nhảu nói: “Anh luyện nhiều chút đi!”
Hứa Vị Trì lắc đầu không để ý đến cậu, bước tới chiếc bàn lấy cái ly.
Có lẽ vì thấy Phàn Kỳ cũng không thật sự quá say, Hứa Vị Trì cũng không ngăn Phàn Kỳ nữa, đưa ly rượu cho cậu.
Phàn Kỳ giơ tay định cầm lấy, nào ngờ Hứa Vị Trì đột nhiên rút lại.
Phàn Kỳ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Hứa Vị Trì hỏi: “Ngoài tôi ra, em…”
Anh cũng không nói hết, chỉ đến đây thì dừng lại, đưa ly rượu cho cậu.
Phàn Kỳ có thể mang máng đoán được Hứa Vị Trì muốn nói gì, nhưng Hứa Vị Trì không nói, cậu cũng tỏ ra không hiểu là được.
Kỳ thật cậu cũng không biết mình phải trả lời như thế nào.
Lần trước Hứa Vị Trì cũng hỏi cậu một câu, cậu còn trả lời là mới mấy tháng trước cậu đã ò í e gì đó ấy.
Phàn Kỳ cũng không nhớ rõ, nhưng cậu hiểu, một lần nói dối cần rất nhiều lời nói dối khác để che đậy, cho nên bớt được chuyện nào hay chuyện đó.
“Rượu này uống cũng ngon nè, anh uống một ngụm thử không?” Phàn Kỳ nhấp một ngụm rượu, đoạn nâng ly hỏi Hứa Vị Trì.
Hứa Vị Trì không từ chối, nhận lấy rượu từ tay Phàn Kỳ.
Rượu trong ly chẳng còn bao nhiêu. Lúc Hứa Vị Trì đang uống, Phàn Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào anh, càng nhìn càng sáp lại gần.
Lại sáp lại gần hơn một chút.
Hứa Vị Trì nhìn rượu, Phàn Kỳ nhìn Hứa Vị Trì. Đợi khi Hứa Vị Trì nhâm nhi nốt giọt rượu cuối cùng, Phàn Kỳ đột nhiên thò đầu tới, dính vào Hứa Vị Trì, nhìn chằm chằm miệng anh mà nói: “Em cũng muốn uống.”
Hứa Vị Trì quay đầu nhìn Phàn Kỳ, mà Phàn Kỳ cũng hướng mắt lên, đối diện với tầm mắt Hứa Vị Trì.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua như thế, cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Trong mắt đôi bên mơ hồ hiện ra một ý tứ gì đó, trong không khí cũng tản mát hương vị quyến rũ, khóe miệng Hứa Vị Trì không kìm được nhẹ nhàng cong lên, đưa tay đỡ lấy cần cổ đang ngẩng cao của Phàn Kỳ.
Chiếc ly hơi ngả nghiêng, sau đó rơi xuống đất. Hứa Vị Trì hơi nghiêng đầu, kéo Phàn Kỳ tới, cọ nhẹ chóp mũi cậu, rồi mạnh mẽ đặt nụ hôn lên môi người con trai trong lòng.
Hương rượu tản ra rất nhanh, rượu trong miệng Hứa Vị Trì chẳng còn bao nhiêu, đều vương lại đâu đó giữa hàm răng và nơi đầu lưỡi. Phàn Kỳ muốn uống chỉ có thể tự mình đi tìm.
“Nếm cho kỹ đi.” Âm thanh trầm thấp như có như không của Hứa Vị Trì khẽ thì thầm bên tai Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ mơ mơ màng màng đáp lại: “Ưm…”
Bàn tay Hứa Vị Trì càng siết chặt cần cổ Phàn Kỳ. Phàn Kỳ đã uống rất nhiều rượu, hơi thở dường như cũng tản mát hương rượu nồng, khiến cho đầu óc người ta phải choáng váng.
Vậy thì.
Tới đây.