Thời tiết Lâm Thành và Thương Thị không giống nhau, nhìn thông báo thời tiết trên điện thoại thì thấy, tối nay Thương Thị vừa có mưa lớn, lúc này có lẽ vẫn còn mưa rả rích.
“Trên này báo mưa suốt mấy hôm nay rồi, chắc là ngày mai trời sẽ đẹp, cũng may ngày mai vừa đúng ngày anh chụp ngoại cảnh, không chậm trễ công việc.” Tiểu Huy nhìn dự báo thời tiết, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà bây giờ thì chắc vẫn còn đang mưa, xíu nữa xuống phải chuẩn bị mấy cái dù.”
Phàn Kỳ thoáng nâng mắt: “Sắp tới rồi hả?”
Tiểu Huy gật đầu: “Sắp tới rồi.”
Chị Dương: “Xíu nữa xuống máy bay thì chú ý chút, có fan đến đón đấy.”
Phàn Kỳ dạ một tiếng, lại nhắm mắt nghỉ ngơi thêm chốc nữa.
Chị Dương thấy thế cười cười: “Hai hôm rồi không phải vừa đến resort du lịch à? Sao lại mệt dữ thế? Chị thấy em cả một đoạn đường đều nằm chèo queo. Ở resort làm cái gì vậy hả? Chơi mấy trò kích thích hửm?”
Phàn Kỳ vốn định phủ nhận, nhưng nghĩ, chơi với Hứa Vị Trì chắc cũng coi như một loại trò chơi kích thích nhỉ, vì vậy cậu hàm hồ đáp lại: “Có chơi một chút.”
Chị Dương: “Bảo sao, em cũng chú ý một chút là được rồi.”
Phàn Kỳ cười: “Em biết rồi.”
Chị Dương lại hỏi: “Eo đã ổn chưa?”
Phàn Kỳ: “Không sao rồi.”
Chị Dương gật đầu: “Vẫn phải chú ý một chút, đừng có để thêm vết thương mới nữa. Hôm nay trên siêu thoại đã có fan kể chuyện hôm trước em bị thương ở eo rồi đấy.” Chị Dương còn bắt chước giọng mấy bạn nữ: “Hãy chăm sóc anh tụi em thật tốt, anh cũng phải tự chăm sóc mình đó.”
Phàn Kỳ cười: “Được rồi, em biết mà.”
Điện thoại Phàn Kỳ vừa mới khởi động, đã nhìn thấy có mấy tin nhắn kêu tinh tinh liên hồi. Cậu vốn định sắp xếp trả lời theo thứ tự thời gian và mức độ quan trọng của tin nhắn, nhưng không ngờ anh trai WC lúc nãy còn ngồi trong xe làm loạn đến khí thế ngất trời cùng với cậu cũng có gửi tin nhắn.
Hứa Vị Trì: Em tới chưa?
Hứa Vị Trì: Bên Thương thị đang mưa, có mang theo dù không?
Chín năm trước, lúc hai người dùng điện thoại nói chuyện với nhau đều dùng tin nhắn.
Mấy cái kiểu tin nhắn này ấy mà, nhắn một tin là tốn tiền một tin, vậy nên người bình thường lúc gửi tin nhắn đều sẽ cố gắng nói hết ý trong một tin. Không giống như bây giờ, rất nhiều người trong lúc chat có thói quen là, một câu vốn có thể ngăn cách bằng dấu phẩy, cũng phải tách thành một tin nhắn mới.
Hơn nữa lúc ấy Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì gặp nhau rất tiện, nên hai người cũng không nhắn tin mấy, muốn gặp là có thể lập tức chạy đến bên người.
Vì vậy nên hiếm lắm Phàn Kỳ mới có được cảm giác ngồi nhắn tin chat qua chat lại với Hứa Vị Trì như lúc này.
Phàn Kỳ: Tới rồi
Phàn Kỳ: Có mang
Phàn Kỳ cố tình khiến cho cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt, cậu muốn xem thử Hứa Vị Trì định làm thế nào tiếp.
Thật ra cậu cũng đoán trước được đoạn tiếp theo rồi. Vị anh trai lạnh lùng này xưa giờ nào biết nói chuyện phiếm với người khác. Đúng là một giây sau cậu đã nhận được tin nhắn hồi đáp của anh, nhưng tin nhắn gửi lại là kiểu tin nhắn khiến đối phương liếc mắt một cái rồi tắt điện thoại luôn.
Hứa Vị Trì nói: Ừm, được rồi.
Phàn Kỳ vô cùng lực, không biết nên khóc hay nên cười, đúng là đần độn vô vị mà.
Luôn miệng dặn dò đừng có đi quyến rũ người khác, nhưng anh nhàm chán như thế, ai mà chịu cho nổi.
Cũng chỉ có mỗi Phàn Kỳ chứ ai.
Vì thế Phàn Kỳ chỉ đành tự mình cố gắng, gửi lại tin nhắn cho Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ: Mưa không lớn lắm, ướt một chút cũng không sao đâu.
Giả vờ không quan tâm tới chính mình, cậu cũng không biết chiêu này liệu thành hay bại.
Tin nhắn gửi đi, Phàn Kỳ chờ mong mà gõ gõ ngón tay. Lần này cậu cũng không phải chờ lâu, chỉ vài giây sau đã nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Vị Trì.
Hứa Vị Trì: Đừng để dính mưa, cẩn thận sinh bệnh, vừa mới sốt xong
Phàn Kỳ cắn môi, thầm gào thét trong lòng.
Kế hoạch thành công!
Rõ ràng là cậu cố tình dẫn dắt Hứa Vị Trì trả lời như thế, nhưng khi thấy anh thật sự nhắn lại những gì mình muốn, tim Phàn Kỳ vẫn mềm nhũn ra, ngón tay tựa hồ đều muốn nhảy múa.
Đường đâu ra mà ngọt thế nhở?
Phàn Kỳ úp màn hình điện thoại xuống, dựa vào ghế chốc lát để bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức cảm thấy những lời này Hứa Vị Trì cũng thường thôi, thật ra cũng chẳng có gì, thật ra cũng chỉ có thế… Sau đó, cậu mới ngồi dậy, nhắn lại cho Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ: Được
Phàn Kỳ: Cảm ơn
Phàn Kỳ: Em biết rồi.
Haiz
Sao nào!
Em cứ muốn khách khí với anh như vậy đấy, xem anh làm sao bây giờ.
Hứa Vị Trì chẳng làm sao cả, anh chỉ không nhắn lại nữa thôi.
Phàn Kỳ căm phẫn mắng thầm một tiếng, mẹ nó.
Vừa lúc máy bay dừng lại, Phàn Kỳ cất điện thoại, cùng mọi người ra ngoài.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, Quách Hi cũng bay chuyến tối, vậy nên ở sân bay, fan của Phàn Kỳ và fan của Quách Hi tụ lại náo loạn cả cái sân bay.
Một số fan Phàn Kỳ cũng nằm trong số fan của Quách Hi. Lúc bọn họ vừa thấy Phàn Kỳ bước ra đã vô cùng kích động mà chạy về phía cậu, dẫn tới một đám fan Quách Hi nghĩ rằng anh nhà bọn họ tới, cũng kéo nhau chạy qua.
Lần đầu tiên thấy hiện trường hỗn loạn như vậy, nếu không phải trong tay người ta còn đang giơ poster của Quách Hi, suýt nữa Phàn Kỳ đã nghĩ rằng mình hot lên rồi.
Người người chen lấn, fan cũng không thấy rõ cái gì ở bên trong, người phía trước định lùi lại, người phía sau lại muốn chen tới, hiện trường thiếu chút nữa là không khống chế được.
Cũng may Phàn Kỳ kịp thời lùi lại mấy bước, tìm một chỗ cao đứng lên để mọi người nhìn rõ mình, hơn nữa bảo vệ cũng chạy tới, hỗn loạn mới chấm dứt.
Quay đi quay lại cũng phải mười phút, ekip của Phàn Kỳ phối hợp ăn ý, fan Phàn Kỳ cũng rất có trật tự, cuối cùng mọi người cười cười cho qua.
Sau khi náo nhiệt kết thúc, chỉ còn lại bầu không khí tĩnh lặng tịch mịch. Phàn Kỳ mượn một câu màu mè mà Tề Việt nói tháng trước để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Lúc này số người đứng bên cạnh Phàn Kỳ chỉ dùng một bàn tay đã có thể đếm hết, chỉ có 4 người.
Mọi người nói chuyện trong chốc lát, nhận mấy lá thư, ký tên, rất nhanh Phàn Kỳ đã ra khỏi sân bay.
Sau vụ hỗn loạn vừa rồi ở sân bay, ai cũng đều có hơi mệt mỏi. Vậy nên vừa lên xe, mọi người đều nằm liệt trên ghế.
Mọi người đều lấy điện thoại ra, Phàn Kỳ cũng không ngoại lệ.
Phàn Kỳ vẫn luôn mong ngóng, nên khi mở điện thoại thấy Hứa Vị Trì gửi tin nhắn đến, trong lòng cậu như mở hội bắn pháo hoa vậy.
Nhưng khi bấm mở tin nhắn…
Hứa Vị Trì: Đừng khách khí
Nụ cười trên môi Phàn Kỳ biến mất.
Ơ hay cái tên Hứa Vị Trì này, rốt cuộc anh có được không thế?
Có tin em lập tức đi quyến rũ người khác không?
Ha ha.
Ngại quá.
Độc thoại nội tâm hơi nhiều rồi.
Phàn Kỳ thoát khỏi WeChat, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại bấm vào lần nữa.
Thế nhưng lần này cậu không tìm Hứa Vị Trì, mà là bấm vào WeChat của Tề Việt.
Phàn Kỳ: Người anh em.
Tề Việt chắc là đang rảnh, ngay lập tức trả lời Phàn Kỳ. Nhìn Tề Việt đáp lại mình trong chớp mắt, cậu bỗng cảm thấy mấy giây của Hứa Vị Trì thật là… chán chả buồn nói.
Tề Việt: Chuyện gì thế?
Phàn Kỳ: Không có gì, triệu hồi ngài một chút.
Bây giờ Phàn Kỳ vô cùng tin tưởng vị thần tình yêu này.
Chắc vì thành kính tin tưởng như thế, nên triệu phát là hiển linh luôn. Cậu vừa thoát ra đã thấy tin nhắn Hứa Vị Trì gửi tới.
Hứa Vị Trì: Lên xe chưa? Có dính mưa không?
Phàn Kỳ cũng không phát hiện khóe miệng mình đang cong lên.
Cậu cúi đầu trả lời: Không ngờ mưa lớn thế
“Làm gì thế? Sao lại cười thế kia?”
“Oái! Chị làm em giật cả mình!”
Chắc là do quá tập trung vào điện thoại, chị Dương đột nhiên nói một câu làm Phàn Kỳ sợ tới mức suýt chút nữa thì ném luôn cả điện thoại.
Chị Dương: “Em thật sự không phải đang yêu đương à?”
Phàn Kỳ vẫn nói: “Không phải thật mà.”
Chị Dương không tin mà lắc đầu: “Không phải chị nghi thần nghi quỷ đâu, mà là chị thấy mấy lần rồi, cái biểu cảm này thật sự rõ ràng là vẻ mặt đang yêu mà.”
Phàn Kỳ cố gắng hạ cơ mặt xuống, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, cố gắng làm vẻ mặt chị đang nói cái gì vậy mà hỏi: “Vẻ mặt đang yêu là vẻ mặt gì?”
Chị Dương mở miệng dường như định giải thích, nhưng lúc nói ra lại thành: “Không có gì, không phải thì không phải vậy.”
Trong lúc nói chuyện với chị Dương, điện thoại Phàn Kỳ cũng đã rung lên, hơn nữa cũng không chỉ một chút là xong. Nhưng vừa mới nói xong, Phàn Kỳ mà lại cầm điện thoại lên ngay thì không hay lắm, chỉ có thể vờ vịt thêm vài giây, sau đó mới làm bộ như không để ý mà cầm lên.
Hứa Vị Trì quả nhiên bị lừa rồi!
Hứa Vị Trì: Dính mưa?
Một phút sau.
Hứa Vị Trì: Có bị dính mưa không?
Hứa Vị Trì: Lên xe chưa? Mưa có lớn không?
Phàn Kỳ không trả lời hết, chỉ chọn một câu để trả lời: Lên xe rồi
Quả nhiên, Hứa Vị Trì lại càng hiểu lầm.
Hứa Vị Trì: Về đến khách sạn nhớ tắm rửa ngay
Hứa Vị Trì: Nghe không?
Phàn Kỳ lại lộ ra vẻ mặt yêu đương quen thuộc, cậu căn bản không thể ép bản thân mình không cười.
Phàn Kỳ: Em biết rồi.
Sau khi nói câu này, Hứa Vị Trì cũng không nhắn lại nữa, nhưng với Phàn Kỳ thì như vậy là đủ rồi.
Cậu kéo lại xem lịch sử trò chuyện một chút, xong thì tắt WeChat, mở Weibo. Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cậu nhấn vào xem thử. Có rất nhiều fan nói với cậu, đến Thương thị nhất định phải ăn tôm hùm đất Thương thị, siêu siêu siêu ngon luôn.
Sau khi xem hết cậu mới thoát ra, quay ra chụp một bức ảnh cảnh đêm Thương thị đăng lên Weibo, gõ thêm vài dòng “Tới rồi đây, để xem hôm nào rảnh có thể đi ăn tôm hùm đất cao lương mỹ vị trong truyền thuyết nào.”
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Phàn Kỳ vào đoàn, cả ngày hôm nay cậu đều phải quay.
Sau một buổi sáng, đến giữa trưa, Tiểu Huy mới nói với cậu những chuyện ở sân bay hôm qua.
Tiểu Huy: “Chỉ đáp đất một chút mà lên hotsearch luôn.”
Phàn Kỳ vừa ăn cơm vừa hỏi: “Tiêu đề là gì?”
Tiểu Huy: “Phàn Kỳ bùng nổ.”
Phàn Kỳ cười hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Huy: “Nói là anh bị nhận sai cũng không ngại, còn vô cùng nghiêm túc mà giải thích.”
Phàn Kỳ gật đầu.
Tiểu Huy cười một tiếng: “Hơn nữa fan của Quách Hi còn lan truyền một cái video lúc anh đang nói chuyện, nhìn anh lúc đó, phải nói là có ngầu ghê luôn.”
Phàn Kỳ liếc Tiểu Huy một cái: “Có ý gì đấy? Bình thường anh không có ngầu à?”
“Không phải không phải, ý em không phải vậy.” Tiểu Huy cười nói với Phàn Kỳ: “Fan anh tăng nhiều lắm.”
Phàn Kỳ nghi hoặc: “Vì chuyện này á?”
Tiểu Huy gật đầu: “Chắc vậy.”
Buổi chiều, Phàn Kỳ cuối cùng cũng gặp được Quách Hi trong truyền thuyết.
Thế nhưng cái cậu trai trẻ này hình như hơi cao ngạo và lạnh lùng. Sau khi hai người chào hỏi đơn giản xong thì không tương tác gì nữa. Tiểu thịt tươi quay xong phần mình không có gì làm cũng trốn ra một góc nghỉ ngơi.
Mãi đến khi buổi tối quay xong hết trở về, Phàn Kỳ mới phát hiện phòng của Quách Hi ở ngay cách phòng cậu một phòng.
Bọn họ về cùng lúc, vậy nên lúc ra khỏi thang máy, mọi người ai về phòng nấy, cũng chỉ còn hai người họ một trước một sau.
Phàn Kỳ nghĩ rằng hai người chắc cũng không giao lưu gì cả. Nhưng không ngờ rằng, khi Phàn Kỳ sắp tới cửa, Quách Hi lại dừng chân quay đầu nhìn cậu.
Phàn Kỳ cũng dừng chân, thoáng nhướng mày: “Sao thế?”
Quách Hi hỏi: “Anh có quen Trình Nhất Diệp không?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Có quen, có diễn chung với nhau một bộ phim.”
Quách Hi thể hiện hình tượng cao ngạo lạnh lùng của mình vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ ừ một tiếng rồi quay đầu đi luôn.
Quách Hi vừa đi, Phàn Kỳ đã bắt đầu hóng hớt mà suy nghĩ lung tung.
Người yêu cũ của Trình Nhất Diệp?
Đơn phương Trình Nhất Diệp?
Fan của Trình Nhất Diệp?
Hay là fan CP của cậu và Trình Nhất Diệp?
Phàn Kỳ mở cửa bước vào, trong đầu còn chưa suy nghĩ ra quan hệ giữa Quách Hi và Trình Nhất Diệp là gì, điện thoại đã vang lên.
Là chị Dương gọi tới.
“Chị Dương, sao thế?” Phàn Kỳ hỏi.
Chị Dương cười: “Đoàn phim tặng tôm hùm đất, em xuống đây ăn đi.”
Phàn Kỳ: “Tôm hùm đất?”
Chị Dương ừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Quan hệ giữa em và Khương Chỉ Ninh là gì thế?”
Phàn Kỳ: “Khương Chỉ Ninh?”
Chị Dương: “Tôm hùm đất là do anh ta cho người đưa tới, có 2 phần đặc biệt, một phần cho Hà Nguyệt Nguyệt, còn một phần là cho em. Hà Nguyệt Nguyệt thì chị còn hiểu được, đó là người mới bên công ty bọn họ, nhưng còn đưa cho em là có ý gì?”
Phàn Kỳ vuốt cằm: “Bọn em là bạn bè.”
Chị Dương kinh ngạc: “Bạn bè từ bao giờ?”
Phàn Kỳ suy nghĩ: “Đợi em xuống rồi nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, não Phàn Kỳ vừa mới nghỉ chưa được bao lâu lại tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Khương Chỉ Ninh, chắc là không đến mức đó đâu nhỉ?
Cậu mở WeChat lên, không có tin gì hết.
Phàn Kỳ không nghĩ nhiều nữa, xoay người xuống lầu, tới phòng chị Dương. Mọi người thấy cậu đã xuống, vội vàng chạy tới đón cậu.
Tôm hùm đất mùi thơm nghi ngút, Phàn Kỳ ngửi thấy lập tức cảm thấy thèm.
Có lẽ mọi người chờ Phàn Kỳ xuống rồi mới bắt đầu, chị Dương thấy Phàn Kỳ đã đến bên cạnh mới bắt đầu mở túi.
“Em với Khương Chỉ Ninh thành bạn bè từ bao giờ thế?” Chị Dương lại hỏi.
Phàn Kỳ: “Hai hôm trước đến resort chơi đó, chính là resort do anh ấy mở.”
Chị Dương à một tiếng, nhưng vẫn hơi nghi hoặc: “Sao tự nhiên lại biết anh ta?”
Phàn Kỳ: “Tề Việt là bạn của anh ấy.”
Chị Dương ồ một tiếng, gật đầu: “Vòng bạn bè của Tề Việt cũng rộng thật đấy.”
Rất nhanh, chị Dương đã mở được nút thắt. Vừa mới mở túi ra, cô đột nhiên hô lên một tiếng “Ấy!”
Mọi người nghe vậy thì cùng nhau thò đầu tới, thấy chị Dương lấy ra một tờ giấy từ trong túi.
Chị Dương nhìn một cái, lập tức nhíu mày: “Không hiểu gì hết.” Chị Dương đưa tờ giấy cho Phàn Kỳ: “Chắc là gửi cho em, có ý gì thế?”
Phàn Kỳ nhận lấy tờ giấy, thấy trên giấy viết…
“Có ai đó.”
Ba chữ.
Chỉ có ba chữ này, mặt kia cũng không còn gì nữa.
Là bí mật đã được ẩn đi.
Bởi vì ba chữ này, đáy lòng Phàn Kỳ đột nhiên bùng nổ, niềm vui nháy mắt lan tràn.
Này…
Phàn Kỳ càng nghĩ càng thấm, suy nghĩ một chút, nhịn không được mà cười rộ lên.
Chị Dương đang mở hộp nhìn thấy, nghi hoặc mà hỏi Phàn Kỳ: “Sao thế? Có ý gì?” Chị Dương dường như cũng lây theo nụ cười của cậu: “Em đang cười trộm đấy à? Sao lại làm cái mặt này hả? Anh ta nói cái gì thế?”
Phàn Kỳ lập tức nhấp miệng, nỗ lực điều chỉnh để giọng mình nghe không quá sung sướng: “Không có gì.”
Phàn Kỳ gấp tờ giấy lại gọn gàng, bỏ vào túi.
Anh làm gì thế hả Hứa Vị Trì.