"Được." Tần Trường An nghĩ nghĩ, dù sao mấy ngày nữa cũng tới đây, "Đồng chí, mỗi loại điểm tâm một cân, cái này hai cân."
Diệu Diệu rất vui vẻ, về sau hai người nói gì đó, Tần Thắng Lợi không nghe thấy.
Cậu mông lung đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt hoảng hốt,...... Mặt trời không mọc phía Tây a.
Diệu Diệu và Trường An vừa nói vừa cười đi ra thiếu chút nữa đụng phải cậu, Tần Trường An dừng bước, "Có chuyện gì? Cậu ngồi xổm ở đây làm gì."
Ánh mắt Tần Thắng Lợi hoảng hốt, phun ra mấy chữ, "Tự hỏi nhân sinh..."
Tần Trường An: "........." Cái quỷ gì?!
"Vậy được, cậu tiếp tục tự hỏi, bọn tôi đi trước."
Chờ xe lộc cộc lộc cộc đi một đoạn, Tần Thắng Lợi lúc này mới phản ứng lại, vỗ vỗ quần, "Không phải, đợi em với, mang em nữa a." Cậu tới để ngồi nhờ xe mà.
.
Về đến nhà đã giữa trưa, Tần Trường An cũng không nghỉ ngơi, chuẩn bị cầm thuốc bổ sang nhà cha mẹ, thuận tiện nói chuyện về bán măng.
Đi đến một nửa đột nhiên ngừng lại, nhớ tới con gà sân sau. Bằng không nhân cơ hội này làm thịt? Bọn họ ăn cho no rồi làm việc.
Đi đến sân sau, đã thấy Diệu Diệu đang ngồi xổm ở đó.
"Làm sao vậy?" Anh thò lại gần, nhìn ổ gà, chẳng lẽ có trứng gà rừng??
Diệu Diệu kéo ống quần anh, mắt sáng lấp lánh, "Trường An anh xem! Ấp trứng! Gà mái đang ấp trứng!"
Trường An nhìn qua, u a, con gà mái đang ngồi xổm trong ổ, đè trứng ở dưới thân, không nhúc nhích.
Tần Trường An cũng ngồi xổm xuống, "Có cần cho nó thêm mấy quả trứng nữa không?" Ấp nhiều chút a, sau đó tức phụ của anh sẽ có nhiều trứng để ăn ~~ một ngày ba quả!
"Không cần." Diệu Diệu chần chờ, hai ngày nay nó đẻ trứng đặc biệt nhanh, trứng bên dưới chưa lấy ra nhưng phỏng chừng cũng không ít.
"Được rồi."
"Trường An không phải anh muốn đi sang nhà cha mẹ à? Sao còn chưa đi?" Diệu Diệu chớp chớp mắt, ngửa đầu chụt một cái, hỏi.
Tần Trường An: "........."
Ánh mắt anh chăm chú, nhìn chuẩn lúc cô quay đầu, hôn một cái vào môi cô vui vẻ nói, "Bây, bây giờ anh đi đây..."
Một đường đi tới nhà hai ông bà mới bình tĩnh lại, hơi hoài nghi,...... Có phải anh quên gì không nhỉ.
"Mẹ? Mẹ! Mẹ ở nhà không?" Tần Trường An đẩy cửa gỗ đi vào.
Không nghĩ, đã quên chắc là không quan trọng.
"Ở! Ai!" Bà từ trong phòng bếp nhô đầu ra, "Con trai con tới vừa lúc, tới đây!" Bà cười đến nỗi mắt đều hi dùng chiếc đũa vớt lên một cái gì đó, "Xem mẹ vừa chiên gì này?"
Mấy ngày trước bà mói nhờ bà dì để lại cho mấy con gà mới nở, nếu là mấy ngày trước thì cũng dễ dàng, nhiều nhất chính là thêm một hai cái, nhưng hiện tại không được, sau khi có chính sách, mỗi người đều muốn nuôi nhiều thêm một chút, gà con cũng nổi tiếng, may mà bà nói sớm.
Dưới loại tình huống này cũng không thể cho người ta ít trứng gà, cho nên bà chuẩn bị chiên một chén thịt viên đưa qua bên đó, đương nhiên, nói là thịt viên, kỳ thật không nhiều thịt, dư lại đều là của con trai bà.
Tần Trường An cũng không khách khí, đặt thuốc bổ lên bàn, rửa tay xong trực tiếp cầm lấy một viên nhét vào miệng.
"Ân, rất thơm."
"Mẹ cũng ăn thử!" Anh đút một viên cho bà, thăm dò nhìn nhìn xung quanh, "Cha đâu?"
Bà cười tủm tỉm ăn, con trai đút cho bà đấy... "Ông già kia a, mỗi ngày làm không việc nhà đã đi, con tìm cha có chuyện gì?"
"Có chút việc."
"Vậy được, lát nữa ăn cơm ông ấy sẽ về." Bà nhìn đồ trên bàn "Con để cái gì trên bàn vậy? Nhà cái gì cũng có, đừng đưa linh tinh, để dành cho mình ăn a."
Tần Trường An lại cầm một cái thịt viên ăn, "Không gì, thuốc bổ trong cửa hàng trấn trên, nghe nói tốt cho người cao tuổi, không biết có tác dụng hay không, mẹ và cha dùng thử xem."
"Ai!"Bà nhăn mày, khẩu thị tâm phi nói, "Con mua mấy thứ này làm gì? Tốn nhiều tiền vậy..."
Trường An răng rắc răng rắc ăn, không thèm để ý nói, "Mẹ và cha cứ dùng đi.đ
Anh nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói, "Mẹ có nhớ chỗ măng trên núi không?"
"Rừng măng sau núi?"
"Đúng rồi." Tần Trường An thần thái sáng lạn, "Hiện tại trong trấn tự do mua bán? Con nhìn có ít rau xanh, ngày hôm qua đào măng mang đi bán kiếm chút tiền."
"Măng còn có thể kiếm tiền?!" Bà kinh ngạc.
Chỗ kia cũng có rất nhiều măng.
"Có thể!" Tần Trường An khẳng định gật đầu, xoa xoa tay, "Lần này con tới nhờ hai người đào giúp một chút, con và Diệu Diệu quá chậm."
"Được!" Bà vỗ đùi, không cần suy nghĩ đã gật đầu.
Tần Trường An nói xong định đi về luôn, lần này lên núi tìm thêm mấy cái túi, một chuyến nhiều hơn.
"Không ở đây ăn sao!" Bà hỏi.
"Không được, con trở về thu thập đồ một chút!"
"Ai, vậy từ từ" Bà vội vàng cầm cái chén để thịt viên đầy chén, "Mang cái này về nhà ăn, vừa lúc cơm trưa."
Tần Trường An cũng không từ chối, bưng chén đi.
"Diệu Diệu," Anh bưng thịt viên cho Diệu Diệu, "Mau ăn, mẹ chiên thịt viên, rất thơm."
Diệu Diệu nếm nếm, "Thật thơm quá!" Cô không nhịn được lại gắp một miếng cho vào miệng.
"Đúng không ~" Trường An từ trong phòng lấy hai cái bánh bao, cắn một miếng, thấy cô ăn ngon lành, chính mình cũng vui vẻ. "Vậy em ăn, ăn nhiều một chút!"
Anh cũng cảm thấy rất thơm!
"Lần sau làm mẹ chiên nhiều chút!"
.
Buổi chiều hai vợ chồng già tới đặc biệt sớm, còn mang theo mấy cái túi, nghĩ lên núi sớm chút cũng có thể đào cho con nhiều hơn.
"Ba, mẹ, hai người tới!" Diệu Diệu cười tươi, từ sân sau đi ra.
"Ai." Bà lấy gà con trong sọt ra, "Con dâu a, ổ gà ở đâu, mẹ để vào trong ổ cho hai đứa... Nhà không phải có gà mái sao? Để gà con đi theo gà mái là được, không cần phải quan tâm."
"Bên này."
Bà kinh ngạc, "Gà mái ấp trứng? Nó ấp trứng là trứng giống sao? Nga, có gà trống, tốt."
Tần Trường An cõng sọt tre đi ra, khóa cửa vừa lúc nghe thấy, "Cái gì trứng giống? Gà trống còn có tác dụng?"
"Có a." Bà bị chọc cười, "Không có gà trống gà mái cũng có thể đẻ trứng, nhưng những quả trứng đó không ấp ra gà con được."
Chậc! Nói vậy anh lại phải nuôi con gà trống đó.
.
Người một nhà không nói nhiều, cõng đồ lên núi.
Lần này có thêm hai người, làm việc tốc độ nhanh không ít, ngay cả thêm mấy cái sọt thì đã đầy trước lúc mặt trời lặn.
Tần Trường An đào nhiều nhất, anh đứng lên duỗi eo, chuẩn bị gọi người xuống núi, "Diệu Diệu? Cha, mẹ!"
"Diệu Diệu?"
Bà mới bốn năm mươi tuổi, làm việc rất là nhanh nhẹn, thấy anh gọi đã xách theo sọt tre đi tới, chỉ không thấy Diệu Diệu đâu.
Tần Trường An nhíu mi, "Tức phụ?!"
"Ai! Đâu rồi!"
Diệu Diệu xách theo sọt tre đi tới, cô có cảm giác có cái gì nhìn chằm chằm mình, đáng tiếc không thấy được.
Vài người nhìn măng, có chút phát sầu, nhiều như vậy một chuyến không chuyển hết được a.
Tần Trường An nhìn nhìn trời, "Như vậy, bọn con đi một chuyến, dư lại con với Diệu Diệu lại đi một chuyến." Trước khi trời tối hẳn là có thể làm xong.
Cũng chỉ có thể như vậy.
Lần chuyển thứ hai, Tần Trường An không để cho cô xách, chỉ là đi cùng anh thôi.
Lúc hai người về trời dần dần tối, đột nhiên, trong bụi cỏ một con gì đó cao bằng nửa người nhảy ra...
"Diệu Diệu!" Tần Trường An hoảng sợ, vội vàng che chắn cho Diệu Diệu, cảnh giác nhìn.
Thật lâu sau,
-- nó ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, vẫy đuôi, trong cổ họng ngao ô ngao ô kêu.
Tần Trường An thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Là chó đi."
Vật này tuy giống sói nhưng con sói nào lại ngoan như vậy, còn vẫy đuôi.
Diệu Diệu thăm dò, chớp chớp mắt, có chút hoài nghi, lại không để ý, cái trán đỡ đỡ bờ vai của anh, "Trường An, chúng ta tiếp tục đi..."
"Ừm." Tần Trường An kéo tay cô, vòng qua đi, đi thật xa, nó vẫn còn đi theo bọn họ, rũ đuôi, tựa hồ có chút uể oải.
Trường An nghĩ nghĩ, "...... Tức phụ, nếu không chúng ta nuôi đi." Đàn ông đối với động vật hung mãnh luôn có sự yêu thích, huống chi con chó này còn rất dữ, ban ngày muốn đi đâu, còn có thể giúp anh trông nhà, để Diệu Diệu ở nhà anh không yên tâm.
Diệu Diệu đương nhiên không ý kiến.
.
Chó săn rất cao lớn, lần này xuống dưới, anh cột sọt tre vào trên người nó, có nó chia sẻ, nhẹ nhàng hơn trước nhiều, nhưng mà lúc này trời cũng đã tối đen.
Tần Trường An lấy hai cái bánh bao ra, vỗ vỗ đầu nó, vui sướng hài lòng, "Chó ngoan!"
Nuôi nó cũng rất đáng giá.
Anh thu thập xong thì Diệu Diệu đã tăm xong, ngồi ở trên giường lau tóc, từ cửa sổ ló đầu ra, chớp chớp mắt, "Nước để ngoài trời nên nóng, bây giờ vẫn còn ấm đấy."
"Nhanh đi tắm, tắm xong thì đi ngủ."
Tần Trường An cả người nóng lên, đạp rớt quần áo nhảu vào trong nước, "Được được, anh tắm luôn đây!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh,
Phịch một tiếng --
Chậu nước bắn lên một đống bọt nước, nhảy vào cùng anh, còn có con chó đang chậm rì rì gặm bánh bao...
Nó nhanh nhẹn lăn một vòng trong nước rồi nhảy ra rũ lông, làm mặt Tần Trường An ước sũng nước, ngao ô một tiếng, lướt qua cửa sổ, bò tới trên đùi Diệu Diệu vẫy đuôi......
Tắm rồi, tiểu tiên nữ, cùng nhau ngủ a!
Tần Trường An ngốc, ".........???"
Cái quỷ gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc này Trường An, còn không biết có một câu, gọi là dẫn sói vào nhà \ (  ̄︶ ̄ ) /
\ (  ̄︶ ̄ ) /Vote vote vote
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn