Beta: Ư Ư
Tam trưởng lão cũng theo tầm mắt nàng nhìn thấy Thanh Nguyên, tầm mắt đột nhiên sắc bén, như là muốn đào hắn lên, bảo đảm không có gì không đúng, mới nhẹ nhàng nói, "Không có việc gì thì đi thôi."
Sắc mặt Thanh Nguyên có chút trắng bệch, như là bị khí thế của ông dọa sợ.
Tam trưởng lão tiếp tục nói với Diệu Diệu, "Ba ngày sau chính là khảo hạch, ba ngày này con tự chuẩn bị tốt một chút."
Tuy rằng lấy tư chất của nàng không có khả năng bị khảo hạch lần này xoát xuống dưới, đương nhiên, dù có bị xoát xuống dưới cũng không có vấn đề gì, nhưng là vì để phòng ngừa, vẫn nên chuẩn bị tương đối tốt một chút. Những người khác ở Lê gia cũng phải chuẩn bị một chút.
"Vâng." Diệu Diệu đồng ý, cho Thanh Nguyên một ánh mắt xin lỗi.
Tam trưởng lão vẫn chưa nhìn ra gì, có thể là nàng nghĩ nhiều rồi.
.
Ba ngày sau.
Thiên Huyền Tông tuyển chọn.
Trước núi Thiên Huyền, mây mù lượn lờ, một đám nhóc đứng đợi ở đất trống, thường thường còn có thuyền bay hạ xuống, đệ tử tông môn đi khắp nơi tuyển chọn dẫn một đám nhóc tuổi không đồng đều xuống dưới, nối đuôi nhau đi vào.
Phần lớn bọn nhỏ cũng không quá to gan, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ không dám đi lại, trên mặt đều là co rúm lại, sợ làm gì làm tiên nhân tức giận, mất đi cơ hội lần này; cũng có người gan to hơn một chút, tò mò đánh giá xung quanh, thậm chí ý đồ theo chân sư huynh hướng dẫn hỏi thăm này nơi này.
Đương nhiên, cũng có không ít người nổi bật, ví dụ như đệ tử thế gia bồi dưỡng, hoặc là trời sinh trấn định hào phóng, đều rất làm người chú ý.
Diệu Diệu cảm giác được tầm mắt trên người mình, quay đầu lại nhìn một chút, lại thấy bé trai bị một đám nhóc vây quanh, mặt mày kiêu ngạo, ánh mắt hai người đối đầu, ngẩng cằm, hơi gật gật đầu với nàng, thoạt nhìn rụt rè.
Nàng nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười không có răng.
Lúc đang nói chuyện ríu rít, một tu sĩ trung niên mặt chữ điền đột ngột xuất hiện giữa không trung, đệ tử hướng dẫn đều tiến lên báo cáo.
Xác nhận không có vấn đề gì, trung niên tu sĩ nhìn bọn họ một lần, mới vung tay áo, lãnh đạm nói, "Tuyển chọn bắt đầu."
Tiếng gió đánh úp lại, một đám hài tử không khỏi nhắm mắt lại.
Trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra, tất cả mọi người đều tới một nơi xa lạ, trước mắt chỉ có một mình, rừng cây rậm rạp, không nhìn rõ con đường phía trước.
Tiếng nói người trung niên tiếp tục vang lên, nói chỉ được đi theo con đường trước mắt, lấy được kim bài qua ải, đặt xuống dưới giá là được.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, cẩn thận đi lên phía trước
Có lẽ cỉ trong chốc lát, lại có lẽ đã thật lâu, không biết từ khi nào, hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng mông lung, không nhìn rõ con đường phía trước, tựa hồ trong đầu vẫn luôn có một giọng nói khuyên bảo, dừng lại đi, phía trước không có đường, đừng đi nữa, dừng lại đi...
Người hoặc là vật phẩm cũng xuất hiện trong sương mù dày đặc, có nhà cây cho mèo, ván cào cho mèo, chuột vải, cá khô nhỏ, tiếng mèo khóc đáng yêu, thậm chí còn có Sen đang gãi ngứa cho nàng...
Mấy thứ này đều đang vẫy tay chào nàng......
.
Một vài chân nhân nhân cơ hội quan sát mọi người qua thủy kính, đệ tử dẫn người về đây cũng không nghỉ ngơi, mà ở lại nơi này quan sát mọi việc.
Bọn họ đưa những người này tới đây cũng có chút quan hệ, cũng có thể có chút ít giao tình.
"Người trên thuyền có mấy Thiên Linh Căn?" Một sư huynh truyền âm hỏi.
Cho dù là người tu tiên, cũng khó tránh khỏi sẽ bát quái hai câu, quan hệ không nói, bọn họ mỗi lần thu được một đệ tử Thiên Linh Căn đều được khen thưởng.
Một sư huynh khác híp híp mắt, "Thiên Linh Căn làm sao dễ dàng tìm thấy, vận khí ta năm nay không tồi, tìm được hai người Đơn Linh Căn, xét độ tinh khiết cũng không thể kém Thiên Linh Căn nhiều."
"Vậy ngươi còn tốt hơn ta, ta chỉ có một Đơn Linh Căn, song linh căn thì có hai người."
Trao đổi chút tin tức, lại nhìn nhìn mấy đại thế gia bên kia, sư huynh cảm thán, "Nếu có thể đi Tây Châu tìm người thì tốt rồi." Bọn họ đi đều là khu tương đối xa xôi, hoặc có thể nói là quốc gia của người phàm
"Tây Châu có thể cần ngươi đến chắc?" Một sư huynh khác trợn mắt, Tây Châu thế gia là chủ, lúc đến đây sẽ có Truyền Tống Trận, như thế nào cũng không thể.
"Ta biết." Sư huynh kia có chút tiếc nuối, "Ta chỉ nói nói. Phải biết rằng Lê gia năm nay đưa lại đây vài người, nghe nói không có người nào dưới song linh căn, tin tức Cố Minh Phi Cô gia có hệ Kim Thiên Linh Căn đã sớm truyền ra......"
Thật sự đáng tiếc. Nếu để bọn họ làm, phỏng chừng khen thưởng của một chuyến đi này cũng đủ cho bọn họ tu luyện nửa năm, hơn nữa có thể có giao tình với những người đó, đồ vật trong tay để tu luyện cũng tuyệt đối không ít.
Ở chỗ xa xa nghe hai người nói chuyện, thiếu niên cẩn trọng đứng đợi ở lối vào không tiếng động thay đổi sắc mặt, tính kế rất rõ ràng.
Ý niệm này chợt lóe qua, trên mặt Tần Trường An tự hỏi, nhìn quét rừng cây, nhiều năm như vậy Thiên Huyền Tông tuyển chọn đệ tử vẫn là trận pháp như vậy.
Trận pháp ở trong một rừng cây đơn sơ, trong rừng cây có số lượng kim bài nhất định, lấy được kim bài, đi đến giữa rừng cây cắm kim bài vào giá là vượt qua, dựa vào thứ tự mà sắp xếp.
Rừng cây là một vòng tròn đơn giản, người tuyển chọn quay xung quanh hình tròn từ tâm xuất phát, mỗi một đường đều giống nhau, nhóm đạo tu thường dùng thủ đoạn tuyển chọn giống leo núi, sẽ làm người đó bất tri bất giác lâm vào ảo ảnh, hơn nữa phóng to dục vọng trong tâm của người đó.
Đương nhiên, lần này cũng không cổ vũ tranh đấu, rốt cuộc có rất nhiều người đều chưa bắt đầu tu luyện, cho nên số lượng kim bài và số người bằng nhau, phải xem ngươi có lấy được hay không.
Nó cũng không xuất hiện ở vị trí nhất định, người nào may mắn thì bước đầu tiên đã thấy kim bài, người nào không may, có thể đi dọc theo hết con đường của mình cũng không tìm thấy kim bài.
Ánh mắt Tần Trường An dừng ở nơi nào đó, thấy tốc độ nàng đi một chút cũng không chậm lại, khuôn mặt giãn ra, so với bộ dạng giãy giụa của những người khác hoàn toàn không giống nhau, đáy lòng tán thưởng một tiếng...... Đây là hạt giống tốt, có thể nói là kiềm chế Ma giới tốt nhất.
Không đơn giản là điểm này, nếu hắn nhớ không lầm, sự cảnh giác cô nương nhỏ cũng thật nhạy bén, ngày hôm qua hắn mới vừa thay đổi một thân phận, cô bé này đã cảm giác được một chút không đúng, phải biết rằng, thực lực của hắn đã đến trình độ đó, có thể nhìn xuyên qua hắn thật sự là không nhiều lắm.
Tần Trường An suy tư khả năng bắt tiểu cô nương đi tu ma.
...... Thêm vài năm sau, mấy năm nay hắn đều sẽ ngốc ở đây.
-- hắn là ma tu, ma tu không giống tiên tu, tu luyện ma khí táo bạo dễ giận, hành sự tùy tâm sở dục, phát huy triệt để câu nói cá lớn nuốt cá bé.
Mấy năm trước hắn lấy được một công pháp luyện thể, có thể rèn luyện thân thể trở thành thần ma thân thể. Thần ma thân thể là thể chất trong truyền thuyết, so với trời sinh hỗn độn thân thể không phân cao thấp, loại thể chất này có sức chứa cường đại (không gian còn nhiều hơn balo cấp 3 trong pubg )), không nói tới việc linh khí và ma khí đều có thể tu luyện, mà những thứ khác... Ví dự như thiên lôi đều có thể hấp thu thành linh khí để sử dụng.
Lôi kiếp mà ma tu phi thăng phải chịu đựng đều tương đối mạnh, tu thành thần ma thân thể có rất nhiều chỗ tốt rất lớn đối với hắn.
Hắn lập tức hạ quyết tâm tu hành. Nhưng loại này công pháp tương đối kỳ lạ, cụ thể quá trình không nói rõ, chỉ là khi tu luyện thường xuyên, hắn cần tu luyện linh khí, ma khí trong thân thể sẽ dần dần giảm bớt, dung hợp với linh khí, nói cách khác, chính là tu vi hắn sẽ luôn chậm lại, cho đến khi không còn tiến triển nữa.
Địa bàn bên kia cũng không an toàn, chỗ nào cũng có ma tu muốn kéo hắn xuống, tu vi hắn vừa rơi chậm lại, nói không chừng sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống. Hơn nữa hắn tu luyện cần một lượng lớn linh khí, cho nên hắn mới tới đây.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cũng không tin có người biết hắn ở đây.
A.
.
Trong lúc hắn phát ngốc, thời gian cũng chậm rì rì qua đi, Diệu Diệu là người đầu tiên cắm kim bài vào giá, được ánh sáng trắng vây quanh, đi ra từ rừng cây.
Lúc sau là người thứ hai, người thứ ba...
Người thứ hai đi ra là Cố Minh Phi, sau khi đi ra sắc mặt đã đen sì, không thể tin được mình vậy mà lại là hạng hai.
Cố tình hạng ba còn đổ thêm dầu vào lửa, vừa ra đã cười, nói một câu, "Giống với suy đoán của ta!"
Cố Minh Phi:...MMP.
Không nhìn thấy người ra đầu tiên là ai chắc?!
Cố Minh Phi hậm hực đứng ở một bên, bây giờ mình thế đơn lực mỏng, chờ mọi người ra lại nói chuyện với bọn chúng.
Đến khi người cuối cùng đi ra, tu sĩ trung niên kia mới bắt đầu tuyên bố thành tích, chia ra đệ tử nội môn và ngoại môn, cũng chuẩn bị dẫn đi để các trưởng lão lựa chọn.
Ngay lúc này, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có tiếng đánh nhau cách đây không xa, linh khí đủ màu bay múa trên trời, đánh đánh, một chân nhân không biết ném thứ gì, ánh sáng màu đen cực nhanh bắn ra bốn phía, nháy mắt đã lan đến chỗ này.
"Nghiệt súc ngươi dám!"
"Dừng tay!"
Mọi người sắc mặt đại biến, nhìn chân nhân đánh tới đây.
Nhưng đã chậm, không biết đó là thứ gì mà khi đến gần biến lớn hơn, mắt thấy hoàn toàn đi vào thân thể Diệu Diệu.
Một bóng người nhanh chóng chắn lấy.
"........."
Nàng không sao chứ, đau đớn kịch liệt đánh úp lại, trước mắt Tần Trường An tối sầm, nghĩ hẳn là không sao, mới yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Suy nghĩ cuối cùng hiện lên là -- hắn nằm vùng ở đây cũng quá liều mạng rồi a.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn