Lê Minh Tuyết bộ dáng không tức giận, đi tới dắt tay nàng, ôn nhu nói, "Tam muội muội sao lại tới đây?"
"Không có việc gì, các ngươi đi xuống trước đi, về sau Tam muội muội lại đến tìm ta không..."
Bang --
Diệu Diệu một cái tát hất bay tay nàng ta, không thèm nói chuyện, xông tới đánh nàng ta một trận.
"Lê Diệu Diệu!"
"Tam tiểu thư!"
"Tiểu thư!"
Bọn nha hoàn kinh hãi trừng lớn mắt, sôi nổi xông tới muốn kéo hai người ra.
Nha hoàn của Diệu Diệu nhìn động tác của tiểu thư nhà mình, cuối cùng mới phản ứng lại, che nha hoàn của Lê Minh Tuyết ở phía sau, trong phòng loạn thành một đoàn.
Diệu Diệu dứt khoát đánh một trận rồi đi ra phía ngoài, mới không cần đánh với bọn nha hoàn kia, trước khi đi còn cào nàng ta một phen.
Ai nha, vui vẻ 〃〃
"A!!" Lê Minh Tuyết bộ dáng ôn nhu hào phóng, rốt cuộc không bảo trì được, cây trâm trên đầu rơi đầy đất, đầu tóc tán loạn được nha hoàn nâng dậy, thét chói tai, "Lê Diệu Diệu!"
Bọn nha hoàn sôi nổi đi tới, việc này phát sinh quá nhanh, mấy người cũng chưa phản ứng lại, "Tiểu thư!"
Trên mặt Lê Minh Tuyết có hơi đau, một phen đẩy nha hoàn ra, "Còn chưa cút đi lấy gương tới đây!"
Nha hoàn bị ngã tay chạm phải mảnh vỡ dưới đất, đau đớn lảo đảo một cái, lại không dám chạm vào, vội vàng lấy gương tới.
Lê Minh Tuyết nhìn rõ bộ dạng trong gương, sắc mặt chợt vặn vẹo, bùm bùm quăng đồ vật đầy đất, "Đáng chết! Đáng chết!"
Nàng ta vốn dĩ chỉ nghĩ làm để nàng gả cho Bảo Thân Vương, nhưng hiện tại ngẫm lại, gả cho Bảo Thân Vương không phải tiện nghi cho nó?!
Nàng ta muốn tiện nhân đó gả cho ăn mày!
Gả cho một người có bệnh!
Đời đời kiếp kiếp đều làm nô lệ! Không chết tử tế được!
.
Lê Diệu Diệu thần thanh khí sảng đi ra, nha hoàn đi phía sau mới phản ứng lại, biết mình vừa nãy đã làm gì.
Đại nha hoàn Thanh Hạnh bên người Diệu Diệu có chút lo lắng, vừa che nắng cho nàng vừa hỏi, "Tiểu thư... Chúng ta đánh đại tiểu thư, lão gia trở về phải làm sao?"
Địa vị của Tam tiểu thư vẫn luôn không bằng Đại tiểu thư trước mặt lão gia.
Tuy rằng không biết vì sao tiểu thư muốn xuống tay với đại tiểu thư, nhưng nàng được phu nhân cứu, mạng này chính là của tiểu thư, mất đi một cái mệnh cũng không có chuyện gì...... Chỉ sợ tiểu thư bị khinh bỉ.
Diệu Diệu sảng lông trên người đều xõa tung, thoải mái lộc cộc một tiếng, mới nhớ tới vấn đề này.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đi đến thư phòng, lấy khăn thêu, viết mấy chữ.
"Sẽ không có việc gì, đưa cái này cho nàng ta."
Ngô, đã lâu không đánh nhau, trước kia Diệu Diệu chính là Miêu Miêu Đại vương, lúc đánh người nhưng lợi hại, rút tóc trên đầu sạn phân quan cũng không sao. ╯^╰
Diệu Diệu thông minh như vậy, khẳng định sẽ không có việc gì!
Lê Minh Tuyết tức giận đến nổi điên, không còn ý rằng làm bộ làm tịch, liền thu thập cũng không có thu thập, chuẩn bị cứ như vậy đi cáo trạng.
-- Như vậy nhìn tương đối thảm.
Sau đó liền thấy một nha hoàn cẩn thận đi vào, nói là đồ Lê Diệu Diệu gửi tới.
"Không xem!"
Lê Minh Tuyết thét chói tai làm nha hoàn cút đi, nghĩ đến chuyện gì, rồi lại oán hận bảo cầm lại đây.
Khi nhìn thấy, sắc mặt cứng đờ một chút.
Rốt cuộc nàng ta cũng bịn tĩnh lại, sợ hãi điều phía trên trở thành sự thật, nhưng lý trí tự hỏi, lại cảm thấy không có khả năng......
Chẳng lẽ là Lê Diệu Diệu dọa.
Nhưng khi nàng ta hạ quyết định không để trong lòng, tiếp tục cáo trạng, liền nghe bên chính viện truyền tới âm thanh ồn ào.
Phiền lòng làm một nha hoàn đi tìm hiểu, mới biết được phụ nhân đột nhiên ngất xỉu.
Lê Minh Tuyết chợt cứng đờ, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
.
Toàn bộ Lê phủ đều chấn động.
Hậu viện oanh oanh yến yến sôi nổi lôi kéo con của mình đi thăm hỏi, chuẩn bị biểu hiện một phen, Lê Minh Tuyết lôi kéo đại phu, làm đại phu phải kiểm tra thân thể của Lê thị lang.
Đại phu hổ thẹn, "Lão phu vô năng, thân thể đại nhân rất khỏe mạnh, nguyên nhân hôn mê không rõ." Như thế nào tra cũng không được.
Khỏe mạnh làm sao có thể hôn mê.
Lê Minh Tuyết nắm chặt tay, bỗng nhiên hiểu ý của Diệu Diệu.
.
Diệu Diệu bên này.
Tiểu nha hoàn cả ngày đều đang lo lắng chuyện này giải quyết như thế nào, còn có mấy người tự giác tìm hiểu tin tức.
Thấy nàng ta không sửa sang lại đầu tóc, đầu óc xoay chuyển, liền suy nghĩ cẩn thận dự tính của nàng ta, một đám lòng đầy căm phẫn, lại tức lại sốt ruột. "Đại tiểu thư nhất định là chuẩn bị đi áo trạng."
Sau đó sự tình có cơ hội xoay chuyển, lão gia đột nhiên té xỉu, đại phu mời tới không chữa được, đang nổi giận bên chính viện.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại tiểu thư lại sửa sang lại đầu tóc quần áo, thậm chí miệng vết thương đều che đi.
Bọn nha hoàn có chút hoang mang, "Chẳng lẽ đại tiểu thư thật là hiếu nữ? Còn muốn lão gia không phải lo lắng..."
Những ngày hôm sau càng kỳ quái, Lê Minh Tuyết không chỉ không xuất hiện tìm chuyện, ngược lại còn đưa rất nhiều thứ tốt tới đây.
Ngay cả Thanh Hạnh trầm ổn nhất đều cảm thấy không đúng.
Diệu Diệu ngồi trên giường, cảm thấy bụng có hơi đói, làm phòng bếp nhỏ đưa tới một chén mì thịt.
Nói là mì, kỳ thật là đồ đưa cho chủ tử sao có thể đơn giản, canh là canh loãng, hương thơm của gà, bên trong là thịt được thái tinh tế cùng với rau xanh.
Nhìn nha hoàn một bộ hoài nghi nhân sinh, Diệu Diệu thật ra không hoài nghi, vừa ăn mì, vừa hàm hồ nghiêng nghiêng đầu, "Lúc này mới bình thường nha."
-- Trước khi nữ tử cổ đại xuất giá, vinh nhục liên quan tới gia tộc, liên quan tới phụ thân, cho nên phụ thân sủng ái mới có thể có vẻ rất quan trọng, Lê Minh Tuyết có sự bất công của Lê thị lang, trước đây nàng và Lê Minh Tuyết nàng rơi vào hạ phong.
Diệu Diệu lại sung sướng ăn một miếng.
Nhưng Lê Minh Tuyết sắp tuyển tú, có ước định với Minh Vương, nếu lúc này Lê thị lang có vấn đề, như vậy mặc kệ là hầu bệnh hay là giữ đạo hiếu ba năm, lần tuyển tú này nàng ta không thể tham gia.
Diệu Diệu không để bụng chuyện này.
Nhưng Lê Minh Tuyết để ý, nàng ta hiểu, Minh Vương không có khả năng chờ nàng ta ba năm, cho nên lần tuyển tú này nàng ta cần phải tham gia, bằng không nàng ta không chỉ mất đi vị trí chính phi, còn có vị trí Hoàng Hậu.
Nàng ta tuyệt đối không cho phép như vậy.
Cho nên mặc kệ Diệu Diệu làm Lê thị lang xảy ra vấn đề bằng cách nào, khi không nắm chắc chữa khỏi cho Lê thị lang, hoặc là trước khi nàng ta gả đi, nàng ta sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, tuyệt đối sẽ không làm Diệu Diệu không thoải mái.
...... Hiện tại là Diệu Diệu nắm giữ mạch máu của nàng ta.
Còn Lê thị lang, vậy càng không được, đại phu không chẩn được bệnh, thậm chí nàng ta thỉnh cầu Minh Vương mời thái y tới cũng không được, nói cho Lê thị lang liền sẽ chọc giận Diệu Diệu...... Đến lúc đó......
Lê Minh Tuyết chỉ nghĩ một chút, liền đem cái ý tưởng này hoàn toàn phủ quyết, -- bây giờ nàng ra không thể mạo hiểm.
Còn phụ thân, không có việc gì, Diệu Diệu là nữ nhi của ông, sẽ không thật sự động thủ.
Nhịn một chút, chỉ cần nàng ta gả cho Minh Vương, chờ nàng ta thành Minh Vương phi, nàng ta tuyệt đối sẽ không để Diệu Diệu càn rỡ.
"........."
Mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào, dù sao Lê Minh Tuyết mấy ngày nay đều không xuất hiện trước mặt Diệu Diệu, Lê thị lang cũng không biết có phải được Lê Minh Tuyết khuyên, không nói Lê phu nhân gì nữa.
Diệu Diệu sống thật sự dễ chịu, Lê phu nhân cũng trải qua những ngày yên bình.
.
Ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua.
Rất nhanh đã đến ngày tuyển tú.
Một ngày này, là ngày hoàn đạo Khâm Thiên Giám tính ra.
Trải qua trăm ngàn gió tanh mưa máu, để lại dấu vết loang lổ của thời gian, ngói lưu ly phản xạ ánh sáng, uy nghiêm mà đại khí.
Giờ lành đến, cửa cung từ từ mở rộng, từng chiếc xe ngựa đưa tú nữ tiến vào, đi vào bức tường của hoàng cung.
Thân phận cao nhất chính là Liễu Hương Hương phụ thân là thừa tướng, thân phận thấp nhất phụ thân cũng là ngũ phẩm, phụ thân của Diệu Diệu và Lê Minh Tuyết tuy rằng chỉ là một thị lang, nhưng bởi vì gia gia là các lão, nên cũng đi đầu.
Tất cả an tĩnh mà có trật tự.
Tới Trữ Tú Cung, hai nữ quan đang đứng trên mặt đất, nghiêm khắc nhìn chăm chú vào bên này, có tiểu thái giám đi tới dẫn tú nữ vào phòng. Hai người một phòng.
Sau đó, hai nữ quan đã đi qua, nữ quan dải lụa bên hông màu xanh nhìn qua đại khái hơn 30 tuổi, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn tất cả tú nữ một lần, trực tiếp bắt đầu dạy bảo.
"Trong cung không thể so trong nhà, quy củ nghiêm ngặt, các vị sống trong cung, đều có chuyên gia phụ trách ghi lại, như vi phạm cung quy, nghiêm trị không tha."
"Cung quy điều thứ nhất, không được... Người vi phạm..."
"Không được..."
Nữ quan liên tục nói một trăm hai mươi ba điều không được, những người vừa tiến cung đều cảm thấy không khí căng thẳng trong Trữ Tú Cung.
Lúc sau ngữ khí mới hòa hoãn lại, thuyết minh sơ tuyển sẽ cử hành trong ngày mai, làm mọi người về phòng của mình.
Diệu Diệu và Lê Minh Tuyết ở cùng phòng, Lê Minh Tuyết móc ra một cái túi tiền không biết ở đâu ra, đưa cho tiểu thái giám dẫn đường, "Không biết vị công công này, sơ tuyển có cái gì phải chú ý sao?"
Tiểu thái giám nhéo nhéo túi tiền, trong mắt lộ ra vừa lòng, nhét túi tiền vào trong tay áo, trên mặt lộ ra một nụ cười, cúi đầu nói,
"Tiểu chủ không cần lo lắng, sơ tuyển cũng chỉ làm cho có, hai vị tiểu chủ dáng vẻ muôn vàn, nhất định không thành vấn đề, chỉ, có một chút, ngày xuân, cánh hoa này không nên xuất hiện."
Lê Minh Tuyết ngầm hiểu, "Đa tạ công công." Nói vậy người phụ trách sơ tuyển, kiêng kị cánh hoa này.
Sau đó hai người phân biệt rửa mặt, từng người không nói chuyện.
Lê Minh Tuyết không định lôi kéo làm quen với Diệu Diệu, nàng ta là một người nhẫn tâm, cũng là một người thông minh, sẽ không tại thời điểm này đắc tội Diệu Diệu.
Tiểu thái giám quả nhiên không lừa hai người, ngày thứ hai sơ tuyển, liền có một người trên áo thêu cánh hoa đó không được chọn.
Thời gian sơ tuyển và phục tuyển rất lâu, còn phải kiểm tra nhiều thứ, cũng là cho tú nữ một cơ hội, mẫu thân của các vị thân vương... Cũng chính là thái phi, sẽ triệu kiến tú nữ vừa lòng kiểm tra.
Từ sơ tuyển đi qua, trong cung liền náo nhiệt hơn.
Có rất nhiều địa phương tú nữ không thể đi, địa phương quan trọng thậm chí không thể tới gần, nhưng có rất nhiều địa phương không ngăn tú nữ đi, ví như một góc của Ngự Hoa Viên đi tới Trữ Tú Cung.
Vì thế liền có tú nữ chạy đến Ngự Hoa Viên, có hái hoa, có xem cá, có đá cầu, nơi nơi một mảnh cười vui.
Âm mưu tính kế cũng không ít.
Phòng cách vách của Diệu Diệu, liền có một tú nữ đột phát bệnh hiểm nghèo, mặt nổi đầy vết đỏ, trực tiếp bị đưa ra cung. Gia thế của cô nương kia rất tốt, nghe nói là người cạnh tranh vị trí chính phi của Bảo Thân Vương.
Lúc này đúng là thời điểm tốt, hôm nay là ngày mặt trời ấm áp khó có được, ánh mắt trời ấm hô hô, phơi Diệu Diệu lại muốn ngủ.
Người trong Ngự Hoa Viên quá nhiều, Diệu Diệu không dựa gần phía đó. Chuyển động tới chuyển động đi, mạc danh sờ đến một mảnh rừng hoa đào. Hoa đào nơi này còn chưa nở, không có gì đẹp, nhìn qua hẻo lánh lại hoang vắng, chỉ là ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng thật ra rất thoải mái.
Diệu Diệu ngáp một cái, tìm tảng đá, làm Thanh Hạnh đặt cái đệm nhỏ trên đó, chuẩn bị ngủ một giấc ở đây.
Ngủ đến nửa mộng nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác được Thanh Hạnh bên cạnh đang vội vã kéo nàng.
Phía xa có một tiếng quát lớn, "Bên kia là người nào? Hoàng Thượng giá lâm, còn không quỳ xuống!"
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu diệu: Quỳ xuống?
Tần Trường An: Không không không, ta quỳ ta quỳ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn